Người dịch dung hẳn là Hắc thành chủ, tuy rằng y không biết hắn và Nguyên Nhất trao đổi thân phận lúc nào nhưng người ban đầu ở lại hoàng cung làm hoàng tử là hắn, đương nhiên hắn không cần làm chuyện thừa như dịch dung mà càng giống hoàng đế càng tốt, nhưng về người được mang cho phu nhân Hắc thành chủ thì chắc chắn sẽ phải thay đổi mặt mũi, tốt nhất mà nên giống phu nhân Hắc thành chủ hoặc Hắc thành chủ mới phải, như vậy mới có thể xóa bỏ nghi ngờ song sinh.
Chỉ là ai cũng không ngờ tới tình huống sẽ phải tráo đổi thân phận, nếu muốn đổi lại thì tất nhiên Hắc thành chủ phải dịch dung thành dáng vẻ của Nguyên Nhất, mà Nguyên Nhất lại trở về dáng vẻ vốn có của mình.
Nhưng mà mặt mũi đứa trẻ y gặp lúc nhỏ rất giống Hắc thành chủ hiện giờ, như vậy tính ra lúc đó hẳn là Nguyên Nhất chứ không phải Hắc thành chủ, chẳng lẽ y nhớ lầm sao?
Ánh mắt Hắc thành chủ rơi lên lỗ tai đỏ ửng của Đỗ Cửu, cười cười: "Không tồi, là ta. Ta vừa nói trước đó, mẹ nuôi của ta giỏi y thuật nhưng thật ra bà ấy càng giỏi cổ hơn."
Thì ra là vậy! Thế thì rõ ràng rồi, cổ thuật của Hắc thành chủ học được từ phu nhân cố Hắc thành chủ! Nếu không một thiếu gia chân cẳng bất tiện bị nhốt trong phủ như hắn, lại không được Hắc thành chủ quan tâm làm sao có thể học được cổ thuật chứ.
"Cổ có trăm loại cùng hàng ngàn công dụng, loại cổ khác nhau sẽ cho hiệu quả khác nhau, trong đó có một loại là cổ dịch dung sẽ âm thầm lặng lẽ thay đổi mặt mũi của một người, chỉ cần chọn ra một người sau đó dùng máu đầu tim của người đó thì sẽ có thể biến thành dáng vẻ người kia, ta nghĩ giáo chủ Thất Sát giáo ắt cũng có một con cổ dịch dung như vậy."
Hắn chầm chậm nói tiếp: "Lúc Nguyên Nhất được vừa ôm tới chỗ mẹ nuôi bà ấy lập tức cho hắn ta dùng cổ dịch dung, cho nên mẹ nuôi có thế thoải mái thường xuyên dẫn Nguyên Nhất vào cung, lấy lý do an ủi gia mẫu, chỉ là sau đó không lâu mẹ nuôi cùng Hắc thành chủ đời trước lục đục, hơn nữa lúc ấy phụ hoàng bệnh nặng cho An Vương nhiếp chính cũng không tiện ra vào cung nhiều nữa, mỗi năm chỉ vào trung thu mẹ nuôi mới có thể dẫn Nguyên Nhất vào cung một chuyến."
"Sau nữa là chuyện ta gặp huynh năm ấy, khi đó bà ngoại ta bệnh nặng nên ta thay mẹ đi thăm bà, lúc trở về tiện đường ghé thăm mẹ nuôi và Nguyên Nhất, để không bị phát hiện thân phận trong mấy ngày ở thành Hắc Thổ mẹ nuôi bèn giúp ta dịch dung thành dáng vẻ của Nguyên Nhất."
Nói tới đây trong mắt hắn toát ra vui vẻ: "Như vậy xem ra ta và huynh thật sự có duyên."
Đỗ Cửu khẽ ho một tiếng: "Nói tiếp."
Lòng thầm nghĩ hóa ra là vậy, thế thì khớp rồi, trẻ con bảy tám tuổi tuy khác hiện giờ nhưng cũng không thay đổi quá mức, nhìn chung hình dáng ngũ quan vẫn giống nhau cho nên lúc trước Bạch thành chủ mới có thể vừa nhìn một cái đã nhận ra Hắc thành chủ là ân nhân cứu mạng ngày bé của mình, chỉ là không biết lúc trước phu nhân đã dùng máu đầu tim của ai.
Hắc thành chủ càng thêm vui vẻ, nói tiếp: "Lúc ấy ta vội vàng là vì nhận được tin báo phụ hoàng bệnh nặng từ trong cung, không thể không giương roi thúc ngựa chạy về kinh thành, tiếc rằng vẫn chậm một bước, không kịp gặp mặt phụ hoàng lần cuối..."
Hắn khẽ thở dài, mắt toát ra vẻ tiếc nuối.
Tuy rằng hắn không phải đứa con duy nhất của phụ hoàng, cũng không phải đứa mà người yêu thương nhất nhưng phụ hoàng lại đối xử với hắn không tồi, đặc biệt dưới hoàng cảnh về sau các hoàng huynh của hắn lần lượt chết đi thì phụ hoàng càng coi trọng hắn hơn nữa, lúc người chưa ngã bệnh thậm chí còn tự mình dạy dỗ hắn một thời gian.
Đáng tiếc thân tình phụ tử thiên gia đạm bạc, khi hắn mới có tình thương đã lập tức trời nam đất bắc.
Nhưng mà sau đó hắn cũng đích thân báo thù cho người, xem như trả lại phần duyên cha con này.
Đỗ Cửu thấy vậy muốn an ủi hắn mấy câu, nhưng y xưa giờ không biết ăn nói nên chỉ mấp máy môi vài lần, cuối cùng vẫn không nói được thành lời.
Hắc thành chủ hiểu tính y nên cũng không cảm thấy bất ngờ, kể tiếp: "Sau đó ta gấp gáp đăng cơ dưới sự giám sát của An Vương, thật ra ông ta vốn chọn Cửu hoàng đệ nhưng vì mẹ để đệ ấy lén lúc bày ra chút mưu mẹo sau lưng khiến An Vương không vừa mắt, do vậy mới tới lượt ta..."
Đoạn này hắn kể qua loa tóm gọn, Đỗ Cửu cũng không hỏi thêm, dù gì chỗ này cũng có một ít tin đồn về Huệ thái hậu quá cố và Nhiếp Chính Vương, Hắc thành chủ là con trai không nói nhiều cũng bình thường, nhưng mà nhìn thái độ của hắn lại gián tiếp để lộ ra rằng giữa Huệ thái hậu và Nhiếp Chính Vương đúng thật là có chuyện gì đó.
"Những chuyện diễn ra ngoài sáng chắc huynh cũng biết được, đến năm Nguyên Hòa thứ 6, ta vốn nên cửa hành đại hôn sau đó tự mình chấp chính, nhưng lúc này dã tâm An Vương đã lớn nên ta không thể không nghĩ cách phản kháng, kết quả huynh cũng thấy rồi đó."
Hắc thành chủ cười khổ, ánh mắt rơi xuống hai chân mình: "Khi đó ta quá bất cẩn, đến cuối cùng lại thất bại trong gang tất, chẳng những không thể khiến ông ta đền tội mà còn suýt nữa bỏ mạng, may mắn sống sót nhưng hai chân lại bị phế, chỉ có thể nhân lúc An Vương còn chưa phát hiện lấy cớ mời mẹ nuôi vào cung giúp ta trị liệu mà đổi chỗ với Nguyên Nhất."
Vì vậy hắn từ hoàng đế đứng trên vạn người vì an nguy lưu lạc tới một góc trở thành con trai thành chủ, bỏ đi gương mặt quen thuộc mười mấy năm, kéo theo hai chân tàn phế theo mẹ nuôi rời khỏi hoàng cung mà mình lớn lên.
Khi xưa hắn mượn cổ từ mẹ nuôi kéo đôi chân tàn như bước trên dao cúi đầu ra khỏi hoàng cung, từng thề trong lòng nhất định sẽ trở về một lần nữa, nhưng mà tháng đổi năm dời, năm nọ tiếp năm kia hắn lại chỉ có thể ở lại thành Hắc Thổ nhận một tiếng thành chủ từ người người.
Cam lòng không? Không, nhưng qua mười mấy năm dù có không cam lòng cách mấy cũng đã tiêu tan, huống chi Nguyên Nhất cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi không dung được hắn, chuyện lớn trong triều mấy năm nay đều sẽ thương lượng với hắn, đương nhiên quan trọng nhất là khi hắn để tay lên ngực tự hỏi, nhận ra lòng bản thân đã đổi, hắn đã quen nấp trong tối bày mưu tính kế mà không hợp ra trước ánh sáng nữa.
Đỗ Cửu nghe vậy đầu tiên cảm thấy ngạc nhiên, sau đó nghĩ tới mấy chuyện kia rồi lại nhìn hắn, ánh mắt tự nhiên dịu dàng hẳn đi, sự chênh lệch thân phận từ hoàng đế trở thành con trai thành chủ với một thiếu niên mười mấy tuổi đầu mà nói đúng thật là không dễ dàng.
Nhưng y không biết phải an ủi hắn thế nào, ngẫm nghĩ rồi chống tay đứng dậy đi tới bên bàn trà, nhấc ấm lên thử độ ấm sau đó rót một ly trà trở về đưa cho Hắc thành chủ: "Thấm giọng."
Đây là trà y đã nấu trước cho Hắc thành chủ, vừa rồi vì quá sợ hãi nên quên mất, lúc này vừa hay.
Đương nhiên Hắc thành chủ sẽ không từ chối, cười nhận lấy, hắn nói nhiều như vậy đúng thật là có hơi khát.
"Chân ngươi..." Đỗ Cửu chần chừ một lát rồi mở miệng, Hắc thành chủ nói nhiều tới vậy nhưng chuyện y quan tâm nhất hiện giờ là chân hắn rốt cuộc ra sao.
Hai mắt Hắc thành chủ sáng rực lên, cực kỳ vừa lòng với chuyện sự chú ý của Đỗ Cửu không phải ân oán năm xưa, cũng không phải dáng vẻ của hắn mà là hai chân hắn.
"Có thể xem là không sao." Hắn đáp, "Năm ấy mẹ nuôi dẫn ta về vẫn luôn tìm mọi cách trị liệu giúp ta, mãi tới trước lúc bà qua đời mới tìm được cách, trong gần hai năm dần dần khỏi hẳn, chỉ là ta đã tàn phế 10 năm vẫn quen ngồi xe lăn, chỉ có mấy tâm phúc biết được thôi."
Lại còn có thể làm át chủ bài phòng bất trắc.
Đỗ Cửu hiểu được, dù gì cũng là người trong giang hồ, một người không chút võ công như hắn phải bảo vệ toàn bộ gia nghiệp thành Hắc Thổ này, hơn nữa khiến người trong giang hồ không dám khinh thường đã không dễ rồi, có nhiều thêm một con át chủ bài cũng hay.
Hắc thành chủ buông chén trà, lần nữa nắm lấy tay y: "Việc này ngoài hai tâm phúc của ta ra thì ta chỉ nói với mình huynh, ngay cả Nguyên Nhất cũng không biết, huynh có thể tin vào tấm chân tình của ta với huynh không?"
Sự bối rối trong lòng Đỗ Cửu không chịu khống chế mà tràn lên trên mặt: "Tin, tin."
Hắc thành chủ kéo tay hắn vào ngực mình, nương theo đó đan mười ngón tay với nhau, đừng thấy hắn không có võ công nhưng sức lại rất mạnh, một loạt động tác thế này làm hết sức dứt khoát.
Đỗ Cửu bận tâm hắn là bệnh nhân, sợ hắn bị thương nên không dám mạnh tay nên chỉ đành xuôi theo, mà đã xuôi theo chỉ bất cẩn một cái đã lập tức bị hắn kéo mạnh lại gần, nhìn thấy bản thân sắp nhào vào ngực hắn bèn cố gắng gượng ngừng lại.
Hắc thành chủ khẽ cười: "Bạch huynh chớ căng thẳng, với tình trạng hiện giờ của mình thì ta muốn làm gì cũng không làm được, dĩ nhiên nếu Bạch huynh muốn thì ta cũng không ngại "ra tay" giúp Bạch huynh một phen."
Cuối cùng Đỗ Cửu cũng không cần cố diễn nữa, mảnh đỏ trên tai chớp mắt lan sang cả mặt, cái cách nhả chữ dùng từ này của Hắc thành chủ, ánh mắt mờ ám này cho dù y có ngu ngốc tới cỡ nào cũng hiểu được ẩn ý trong lời hắn nói."
"Không cần."
Y vội lùi về sau muốn kéo xa khoảng cách với Hắc thành chủ, nào biết Hắc thành chủ nắm tay y không buông, nương theo đà lùi về sau của y mà ngã về trước chui thẳng vào lòng y.
"Xin lỗi, tất cả là tại ta ốm yếu không có sức." Hắn tựa vào ngực Đỗ Cửu ra vẻ vô tội.
Đỗ Cửu: "..." Trước khi nói xin lỗi có thể bỏ cái tay đang ôm eo y ra không?
"Ngươi, ngồi dậy." Tim Đỗ Cửu lại lỡ nhịp lần nữa, đẩy đẩy bờ vai hắn.
Hắc thành chủ bỗng nhiên liên tục ho khan mấy tiếng: "Xin lỗi, tự dưng ta có hơi khó chịu."
"Làm sao thế? Cổ kia lại phát tác nữa à?" Đỗ Cửu vội hỏi.
Hắc thành chủ nhắm chặt mắt, dáng vẻ như Tây Thi ôm tim rồi lại cố nhịn: "Vẫn ổn."
Vẻ mặt này biểu cảm này bảo y làm sao tin hắn "vẫn ổn" đây chứ, trong lòng Đỗ Cửu cạn lời nhưng vì thiết lập nên chỉ có thể bày ra vẻ quan tâm, trở người Hắc thành chủ ôm lên để hắn tựa vào mình: "Cần ta độ cho chút nội lực không?"
Trong mắt Hắc thành chủ xẹt qua một chút vui mừng, không ngại ngùng tí nào tìm một tư thế thoải mái dựa vào: "Làm phiền."
Hắc thành chủ vẫn giữ vững hình tượng trời trong trăng sáng như trước nay, Đỗ Cửu tưởng hắn thật sự khó chịu bèn nắm lấy tay hắn truyền nội lực qua.
"Thật ra," Hắc thành chủ tựa cằm lên vai y, lại cười nói: "Hiện giờ ta thấy thật may mắn khi đổi chỗ với Nguyên Nhất, nếu không người huynh khư khư trong lòng muốn báo ơn chẳng phải là Nguyên Nhất sao? Cho nên mới nói nhân duyên chúng ta là do ông trời định sẵn, duyên trời tác hợp."
Khi hắn nói chuyện một luồng hơi thở khe khẽ phả vào bên tai Đỗ Cửu khiến y cảm thấy không thoải mái, giờ này y mới biết hóa ra lỗ tai mình lại nhạy cảm tới vậy, một đợt cảm giác tê dại thoáng tràn lên, theo lời nói của Hắc thành chủ hơi nóng trên mặt khó lắm mới dịu xuống lại bùng lên lần nữa, đây là phản ứng sinh lý tự nhiên nên y cũng không có cách nào khống chế được.
Chắc bởi vì họ Bạch nên làn da Bạch thành chủ trắng nõn tự nhiên, lại luyện võ khiến da thịt gần như không tì vết, sắc đỏ lan tràn cộng với khuôn mặt lạnh nhạt tuấn mỹ của y sinh ra vẻ đẹp đặc biệt, có lẽ là người tình trong mắt hóa Tây Thi mà Hắc thành chủ nhìn tới khô cả cổ, ánh mắt toát ra vẻ si mê, không kìm được nhân lúc Đỗ Cửu đang ngượng ngùng bèn chồm tới hôn lên môi y.
Đỗ Cửu còn đang xấu hổ đột nhiên bị đánh lén bất ngờ, sợ hoảng cả người ngơ ra không phản ứng lại, mãi tới lúc Hắc thành chủ cạy miệng cùng y môi lưỡi quấn quýt, cảm giác ướt át khiến y hoàn hồn lại vội đẩy hắn ra.
"Ngươi..."
Rõ ràng y đẩy không mạnh nhưng Hắc thành chủ lại mất đà lảo đảo ngã ra, sau đó rầm một tiếng đáp lên tường vang lên một tiếng phịch rõ ràng.
"Ta không sao, ta không sao hết." Hắn suỵt một tiếng che gáy lại, rõ ràng vẻ mặt rất đau đớn nhưng lại xua xua tay với y, "Là da ta ngồi không vững, không liên quan gì tới huynh cả."
Đỗ Cửu: "..." Y còn có thể nói gì đây.
Chỉ đành quẳng chuyện bị cưỡng hôn lúc nãy sang một bên, tiến tới đỡ lấy hắn xem xét vết thương: "Xin lỗi."
Trêu ghẹo người khác còn muốn người ta xin lỗi mình, về chuyện này y đúng là chịu thua với Tần Cửu Chiêu.