Hắn không nghĩ ra, làm sao mà tên Ma Pháp học đồ kia có thể đọc thần chú của Thủy Cầu Thuật lại phóng ra hoả cầu...
Chuyện này không phù hợp lẽ thường.
Hơn nữa, tại sao hỏa cầu kia là màu lam?
Hoả cầu màu lam quỷ dị này mang cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Nó còn chưa bay đến trước mặt hắn đã có một trận sóng nhiệt mãnh liệt ập vào mặt.
Baird theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng tốc độ của hoả cầu kia rất nhanh, hắn căn bản tránh không kịp. Hắn muốn khống chế hỏa cầu kia, nhưng hắn đang thi triển Phiêu Phù Thuật nên không cách nào lại khống chế Hỏa nguyên tố.
Thế là, hỏa cầu màu lam đập thẳng vào mặt hắn.
Trần Lạc đứng phía dưới, ngẩng đầu nhìn Baird từ một tên ăn mày biến thành một tên ăn mày toàn thân ngập chìm trong lửa màu lam.
Hắn từ không trung ngã xuống, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra. Chỉ trong chớp mắt, trên mặt đất xuất hiện một vết tích hình người.
Nếu như hắn không thi triển Phiêu Phù Thuật, ở khoảng cách này, còn có một tia hy vọng sống sót.
Nhưng hắn lại từ bỏ ưu thế Hỏa hệ Ma Pháp sư cao cấp của mình, khi dễ Trần Lạc không biết Phiêu Phù Thuật. Hắn bay lên bầu trời cũng khiến mình trở thành bia ngắm.
Trần Lạc kinh ngạc nhìn "Baird" trên mặt đất, tâm tình có phần phức tạp.
Hắn làm người hai đời. Đây vẫn là lần thứ nhất giết người, trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ, biến thành một nắm tro tàn.
Giờ phút này, trong lòng của Trần Lạc rất phức tạp, nhưng không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào.
Hôm nay Baird không chết, người chết chính là Trần Lạc và Isabella, có lẽ còn phải lại tăng thêm Alice.
Đại lục Thần Ân là một thế giới cá lớn nuốt các bé, nơi này thực lực vi tôn. Một vị Ma Pháp sư cao cấp có được thực lực mang tính hủy diệt cực mạnh.
Cường giả không biết kiểm soát lực lượng của mình, chính là tai ách của kẻ yếu.
Trần Lạc còn ước mơ, con đường hắn phải đi còn rất dài. Tính mạng của hắn sẽ không kết thúc ở nơi này.
Hắn đối với tro cốt của Baird thả ra một phép Toàn Phong Thuật. Sau một lát, ngoại trừ một mảng cháy đen nhẻm, trên mặt đất cũng không sót lại thứ gì.
Chuyện nghiền xương thành tro nghe có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng bản thân tên Baird cũng không phải hiền lành gì, hắn chết chưa hết tội. Trần Lạc chỉ tự vệ, cũng coi là vì dân trừ hại.
Trần Lạc từ dưới đất nhặt lên một tấm thiết bài đã biến thành màu đen, trên thiết bài có tên Baird, cũng có tiêu ký của hiệp hội Ma Pháp. Dưới góc phải ở mặt sau còn có một dãy số.
Đây là đồ vật chứng minh thân phận của Baird, cũng là bằng chứng để Trần Lạc nhận lấy 1500 đồng vàng.
Cất đi thiết bài, Trần Lạc phủi phủi bụi đất trên quần áo, rồi đi ngược trở về.
Hắn đi một lúc lâu, phía trên đỉnh đầu mới truyền đến một giọng nói lo lắng: "Trò Blair, trò Blair!"
Trần Lạc ngẩng đầu, lớn tiếng gọi: "Viện trưởng Archie, em ở đây!"
Archie từ không trung bay xuống. Sau khi thấy Trần Lạc, hắn nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Blair, em không sao chứ?"
Ý nghĩa của Blair đối với Thánh Donas là không thể nghi ngờ, trước khi đi Calvin đã nói với hắn, giải Edwin lần này không phải hắn và cô Britney thì không phải ai khác. Điều này không chỉ là vinh quang của bọn hắn, cũng là vinh quang của Thánh Donas. Người nhận giải Edwin xảy ra chuyện là tổn thất không thể vãn hồi của học viện Thánh Donas.
Huống chi, hắn còn có một cô giáo rất bao che khuyết điểm. Nếu như Blair xảy ra chuyện, Archie tuyệt đối không chịu nổi lửa giận của cô Britney.
Mặc dù đẳng cấp ma pháp của hai người giống nhau, nhưng Ma Pháp sư cao cấp trở lên, Phong hệ Ma Pháp sư quả thực là cơn ác mộng của các hệ khác.
Trần Lạc mỉm cười, đáp: "Em không sao."
"Trò Isabella và trò Alice nói các em gặp phải nguy hiểm..." Archie cảnh giác nhìn bốn phía, hỏi: "Baird đâu?"
Trần Lạc đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác. "Ngay lúc hắn muốn giết em, bỗng nhiên xuất hiện một vị Ma Pháp sư thần bí, Baird gặp vị Ma Pháp sư thần bí kia lập tức quay đầu chạy trốn, vị Ma Pháp sư thần bí kia cũng đuổi theo hắn rồi..."
"Ma Pháp sư thần bí?" Archie sửng sốt một chút, sau đó lập tức cho rằng hẳn là cao thủ truy sát Baird từ hiệp hội Ma Pháp. Nếu như không phải hắn, Blair chỉ sợ đã chết trong tay của Baird rồi.
Tên Ma Pháp sư tàn bạo này có thủ đoạn giết người cực kỳ ác liệt. Sau khi hắn dùng ma pháp hệ Hỏa thiêu chết những người vô tội kia, sẽ còn nghiền nát tro cốt của bọn họ, quả thực giống như Ác Ma...
Cho dù chính mình, Archie cũng không nắm chắc có thể thắng Baird, đoạn hắn nhìn Trần Lạc, nói: "Trò Blair, chúng ta về trước đi, buổi ngoại khóa hôm nay đã sớm kết thúc..."
...
Vì nguyên nhân nào đó, buổi ngoại khóa lần này kết thúc sớm hơn dự kiến.
Tất cả học sinh đều được các giáo viên tập hợp lại một chỗ, bằng tốc độ nhanh nhất mang xuống núi.
Một giáo viên kiểm kê nhân số đầy đủ, mới nhìn Anthony, hỏi: "Thầy Anthony, học sinh của tôi đã đủ, học sinh của thầy đều có ở đây không?"
Sắc mặt của Anthony tái nhợt. "Chỉ thiếu mỗi Blair."
Giáo viên kia nhìn hắn một chút, cuối cùng chỉ thở dài. Học sinh Blair này chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít.
Baird hung ác tàn bạo đến con nít của thành Yapool cũng biết, Blair chỉ là một Ma Pháp học đồ nho nhỏ, làm sao có thể sống sót trong tay của hắn chứ?
Có điều, Blair hi sinh cũng không phải không có ý nghĩa.
Hắn dùng tính mạng của mình đổi lấy sinh mệnh của Isabella và Alice. Hành động quên mình vì người này đáng giá được tất cả mọi người kính nể.
Giờ phút này, tất cả học sinh dưới núi đều cúi đầu, không nói một lời.
Bọn hắn đã từ trong miệng của các giáo viên biết được chuyện của Blair.
Lúc đối mặt với loại tội phạm hung ác như Baird, hắn vì bảo vệ Isabella và Alice mà dùng tính mạng của mình đổi lấy cơ hội cho các nàng chạy trốn.
Hiện tại, Blair rất có thể đã chết trong tay của Baird.
Trước kia bọn hắn cũng không thích Blair. Hắn từ một ma pháp phế vật, trong thời gian cực ngắn, nhảy lên trở thành thiên tài xuất sắc nhất của học viện. Điều này khiến trước kia bọn hắn chưa từng dùng con mắt nhìn Blair hâm mộ tới cực điểm.
Càng hâm mộ còn ở phía sau.
Trong gần hai tháng ngắn ngủi, Blair không chỉ từ phế vật biến thành thiên tài, hắn còn đạt được sự yêu thích của cô Britney, nhận được ưu ái của Isabella và Alice.
Isabella và Alice là hai đại nữ thần của học viện Thánh Donas. Các nàng cùng thân thiết với Blair, để trong lòng mọi người hâm mộ biến thành ghen ghét.
Bọn hắn ghen ghét thiên phú của Blair, ghen ghét vận khí của hắn, ghen ghét hắn được hai đại nữ thần của học viện cùng ưa thích.
Bọn hắn không rõ, ngoại trừ dáng dấp của Blair dễ nhìn một chút, học giỏi một chút, còn ưu điểm gì sao?
Hiện tại bọn hắn biết.
Đổi lại bất cứ người nào trong bọn hắn, cũng sẽ không ở lúc Isabella và Alice gặp nguy hiểm đến tính mạng, dùng tính mạng của mình đổi lấy cơ hội chạy trốn cho bọn họ.
Cho dù bọn hắn yêu thích Isabella và Alice, nhưng bọn hắn càng yêu thích chính mình hơn.
Giờ phút này, mặc dù bọn hắn vẫn như cũ không thích Blair, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng bọn hắn kính nể hắn. Người như vậy đáng được kính nể.
Trong đám người phía trước nhất, Isabella và Alice nắm tay của đối phương thật chặt, sắc mặt cũng tái nhợt như nhau.
Nước mắt trên mặt của Isabella còn chưa khô, hai mắt đã mất đi tiêu cự, giọng nàng khàn khàn. "Đều tại mình, nếu như không phải mình nằng nặc bắt con thỏ kia cho bằng được, Blair cũng sẽ không..."
Ánh mắt của Alice cũng trống rỗng, nàng lẩm bẩm: "Đều là lỗi của tớ, nếu như không phải tớ luôn luôn so với cậu, là tớ hại chết Blair..."
Isabella bỗng nhiên đứng phắt dậy. "Tôi muốn đi tìm hắn!"
Chỉ là nàng đi được vài bước, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Mặc dù nàng rất muốn đi tìm hắn, nhưng nàng lại sợ đối mặt với hiện thực, nàng sợ thấy là thi thể của Blair, hoặc..., ngay cả thi thể cũng không còn.
Alice lau nước mắt tèm nhem, cắn răng nói: "Viện trưởng Archie đã đi, học đệ sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì..."
Thời điểm viện trưởng Archie rời đi cũng đã qua rất lâu.
Một Ma Pháp học đồ nho nhỏ làm sao có thể trong tay của Ma Pháp sư cao cấp kiên trì lâu như vậy. Alice không thể tin được sự thật, cũng không nguyện ý tin tưởng, chỉ có thể tự lừa gạt mình.
Tất cả mọi người dưới núi đều cho rằng, Blair ắt hẳn đã chết. Bầu không khí đặc biệt quạnh quẽ.
Một lúc sau, một tên học sinh năm thứ hai lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía trên núi, bỗng nhiên đứng phắt dậy, hoảng sợ nói: "Viện trưởng Archie trở về!"
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía phía trước. Sau một phút yên tĩnh ngắn ngủi lập tức trở nên xôn xao ầm ĩ.
"Người bên cạnh viện trưởng Archie là ai?"
"Là Blair, Blair không chết!"
"Điều này sao có thể, Baird hung ác như vậy, hắn còn là Ma Pháp sư cao cấp đó!"
...
Trong tiếng xầm xì ồn ào của đám học sinh, hai bóng người đã sớm chạy như bay về phía trước
"Isabella, chị Alice..." Trần Lạc mới vừa lên tiếng chào Isabella và Alice, liền bị các nàng nhào tới, ôm chặt lấy.
"Hu hu..., Blair, cậu không chết..."
"Học đệ, em không có việc gì, quá tốt rồi, thật quá tốt rồi..."
...
Isabella và Alice đã khóc như mèo mướp, không thèm quan tâm ánh mắt của mọi người chút nào. Các nàng ôm Trần Lạc thật chặt như thể các nàng chỉ cần buông lỏng tay, hắn lập tức sẽ biến mất trước mắt của các nàng.
Nơi xa, các nam sinh của hai lớp nhìn cảnh tượng này, sắc mặt phức tạp.
Giờ phút này, không có người ghen ghét Blair, bởi vì đây là hắn nên được.
Đột nhiên xuất hiện ôm ấp đánh Trần Lạc trở tay không kịp. Cái ôm của Isabella và Alice vừa thơm vừa mềm. Trần Lạc lại không tâm tư cảm thụ, vội vàng nói: "Isabella, nước mũi của cậu đừng chùi lên người tớ nha, sáng sớm tớ vừa mới thay quần áo..., chị Alice, chị nhẹ nhàng một chút, em sắp không thở nổi..."