_______________________________________
Từ Cách x Kiều Lạc
Trình Trạc thích học toán, Kiều Lạc thích học nhạc, còn Từ Cách lưu manh học dở cũng thích một điều từ lâu.
Cậu thích Kiều Lạc.
Trình Trạc là người đầu tiên biết được.
Trước giờ Từ Cách luôn cảm thấy Trình Trạc là kiểu người không màng mọi thứ, nhưng thực ra cặp mắt lạnh nhạt đó có thể nhìn thấu thất tình lục dục của người khác, nhìn đâu chuẩn đó.
Lúc đó, chuẩn bị chụp ảnh tốt nghiệp lớp 9.
Trình Trạc và Kiều Lạc học cùng lớp, Kiều Lạc kéo Trình Trạc ra khỏi lớp, một người nhiệt tình và một người miễn cưỡng, đụng phải Từ Cách đang lên lầu sau khi chơi bóng.
Từ Cách nhìn thấy tay áo đồng phục của Trình Trạc bị Kiều Lạc nắm lấy, quả bóng rổ vốn đang di chuyển linh hoạt lên từng bậc thang trong tay cậu đột nhiên đập vào thành cầu thang, bật ra ngoài tầm kiểm soát của lòng bàn tay.
Quả bóng rổ màu cam sượt qua lòng bàn tay, lăn thẳng xuống dưới.
Từ Cách liếc nhìn, bàn tay dơ hầy đẩy cậu bạn cùng lớp bên cạnh, ra lệnh như thể mình là đại ca, “Lượm lên!”
“Chậc chậc chậc, toàn mồ hôi mồ kê!”
Một giọng nữ vang lên trên cầu thang, Kiều Lạc bước xuống, lấy trong túi ra một gói khăn ướt nhỏ, đưa cho cậu, “Nè, lau đi.”
Từ Cách rút một tờ, ẩm ướt mềm mại, có mùi của quả phật thủ và bạch đậu khấu, cậu vừa lau mặt vừa hỏi: “Hai người đi đâu đây?”
Từ Cách học ở lớp khác, trên lớp của Kiều Lạc và Trình Trạc một tầng. Cậu bạn học cùng lớp lượm bóng lúc nãy đi lướt qua ba người để lên lầu, chưa đi xa, đã nghe thấy đại ca Từ Cách của mình kêu la thảm thiết.
“Á——đau——”
Chị đại Kiều gõ mạnh vào trán của cậu.
“Tuần trước đã nói với cậu rồi mà, hôm nay đặt thợ tới chụp hình, Trình Trạc còn nhớ mặc đồng phục kìa, đồng phục của cậu đâu?”
Từ Cách nhìn gương mặt xinh xắn đã hơi bực bội trước mặt mình, đột nhiên tay chân luống cuống, khăn ướt sượt qua lòng bàn tay.
Chút ít cồn trên giấy bay hơi, gió thổi qua, đường chỉ trong lòng bàn tay ẩm ướt, lành lạnh.
Cậu nuốt nước bọt vài lần, chỉ tay về phía lớp mình trên lầu, “Chờ tôi! Tôi thay liền!”
Thực ra thì cậu chẳng nhớ gì cả.
Dạo này chỉ cần nghe Kiều Lạc nói chuyện là cậu dễ phân tâm, hồn vía bay đi đâu mất. Tuần trước cô có nói, nhưng cậu không nghe rõ, cũng không nhớ được.
Vừa về đến lớp mình, Từ Cách túm chiếc áo bóng rổ màu tím vàng bên ngoài chiếc áo thun đen ra, lúc bắt đầu cởi áo đã la to.
“Lẹ lẹ lẹ, tìm cho tao áo đồng phục! Mẹ bà tao phải chụp hình! Lẹ lên!”
Đám đàn em bận trước bận sau.
“Hôm nay ai đem theo áo khoác đồng phục?”
“Đứa nào có đồng phục?”
“Đại diện tiếng Anh có! Tao thấy hôm nay cậu ấy có mặc.”
Từ Cách tung cho mấy cước, ghế của đàn em suýt gãy đến nơi.
Cậu cười mắng, “Vl! Ông mày gấp thật đó, đại diện tiếng Anh chưa đến một mét sáu, tao mặc thế nào? Lượn đi tìm phụ tao!”
Còn hai người kia đứng hành lang tầng 2 nhàn nhã trò chuyện, ai đi ngang qua cũng phải ngoái đầu nhìn, thầm khen một câu trai xinh gái đẹp, kim đồng ngọc nữ.
Kiều Lạc rất thiếu kiên nhẫn, chờ Từ Cách mãi thấy bực bội, nhìn về phía tầng ba, rồi tiếp tục ngắm mình trong chiếc gương nhỏ, xác nhận hôm nay mình đẹp không tì vết.
Kiều Lạc tìm chuyện để nói với Trình Trạc: “Kể cậu nghe chuyện này hài lắm, đợt tôi đi thi hát có quen cô bạn ở trường Hoành Quang, mấy hôm tập hát có hai lần Từ Cách đến đón tôi đó, cô bạn đó đổ Từ Cách luôn!”
“Cô bạn đó nói nhìn Từ Cách giống sao nam Hàn Quốc, giống cái anh đóng vai ma cà rồng đó, hahahaha tôi cười gần chết, cậu biết sao nam Hàn Quốc đó không?”
Ngay sau khi hỏi, Kiều Lạc nhìn cái vẻ thờ ơ của Trình Trạc, nụ cười lập tức đỡ tươi hơn hẳn. Cô nàng đóng chiếc gương nhỏ lại, cũng chẳng trông mong Trình Trạc sẽ trả lời mình, xua tay tự hỏi tự đáp.
“Thôi, chắc cậu không biết đâu, cậu thì biết gì, nói chung là cô bạn đó thích Từ Cách á, xong tôi cho cậu ấy số QQ của Từ Cách, cậu ấy bạo lắm nha, cuối tuần đó lên QQ tỏ tình với Từ Cách, Từ Cách thì đỉnh luôn, để tôi cho cậu xem ảnh chụp màn hình hahaha.”
Kiều Lạc nhấp vào một bức ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện siêu dài.
[Thời gian] 22: 37: 40
Lucky: Ở trên mình nói nhiều vậy rồi, mình nghĩ chắc cậu cũng hiểu, mình thích cậu từ cái nhìn đầu tiên, nhớ mãi không quên, mình biết bây giờ tụi mình còn nhỏ, hẹn hò có lẽ hơi sớm, nhưng không ai biết được khi nào tình yêu đích thực sẽ đến mà đúng không? Mình thực sự không muốn bỏ lỡ, Từ Cách, mình nghiêm túc hỏi cậu, cậu làm bạn trai của mình được không?
Từ Cách: Làm
[Thời gian] 22: 38: 23
Lucky: /mừng rỡ/trái tim/
Lucky: Hồi tụi mình tập hát có một lần mình thấy cậu cầm điện thoại lén chụp hình, cậu chụp mình hả? Cậu thích mình từ trước rồi đúng không á? Tụi mình cùng thích nhau phải không?
Lucky: /ôm mặt ngại ngùng/
Lucky: Đâu rồi?
Lucky: /đáng yêu tìm kiếm/
[Thời gian] 22: 42: 21
Lucky: Sao cậu không nói gì hết vậy?
[Thời gian] 22: 45: 14
Lucky: Từ Cách? Bộ mình nói gì sai hả?
[Thời gian] 22: 45: 49
Lucky: Cậu mới đồng ý làm bạn trai của mình mà đã lạnh lùng vậy rồi hả?
Lucky: Đừng vậy mà, mình buồn lắm, cậu nói gì đi được không?
[Thời gian] 22: 50: 09
Từ Cách: Mới nãy chơi game bất ngờ vô nhóm, đấu thăng cấp bị áp đảo, lúc đó tôi không trả lời kịp, ý tôi lúc đó là, làm gì mà làm, nhưng chưa đánh hết câu lỡ bấm gửi mất, xin lỗi nha, hiểu lầm quá hiểu lầm quá!
Lucky:??? Hả? Làm gì mà làm? Cậu nghiêm túc hả?
Từ Cách: Nghiêm túc chứ, bây giờ tôi chỉ tập trung học thôi, không nói nữa nhé, tôi phải đấu tiếp đây.
Lịch sử trò chuyện này là của Lucky cắt ra gửi cho Kiều Lạc.
Lucky nói: “Bạn yêu ơi, mình cạn lời thật luôn đó, sao cậu ấy kỳ cục vậy.”
Kiều Lạc cười đến mức điện thoại và cánh tay cùng run lên, lúc đó còn làm chị em plastic gửi vài câu an ủi, sẵn tiện mắng mỏ Từ Cách.
Kiều Lạc nói: “Từ Cách từ nhỏ đã hay cãi nhau với mình, còn thích túm tóc mình, không dịu dàng xíu nào, hung hăng gần chết, ngoài cái mặt đó thì cậu ấy chả còn ưu điểm nào nữa đâu, biển còn nhiều cá mà, bạn yêu đừng buồn quá.”
Nhưng Lucky vẫn khó chịu lắm, khó chịu không chịu được, lúc Từ Cách gửi đến chữ “Làm”, Lucky còn phấn khích gửi tin nhắn cho Kiều Lạc.
Lucky: “Bạn yêu ơi! Từ Cách đồng ý rồi!!! Cậu ấy nói làm! Trời ơi, kiểu con trai chỉ nói một chữ thế này lạnh lùng ngầu lòi quá đi, hihihi, thích quá à.”
Ai ngờ Từ Cách nói, hiểu lầm quá hiểu lầm quá!
Lạnh lùng ngầu lòi dữ chưa!
Kiều Lạc đọc lại mà vẫn cười như điên, thấy Trình Trạc không tỏ biểu cảm gì, tay chọt chọt hỏi: “Ê? Không thấy mắc cười hả?”
Trình Trạc nhún vai, nhàn nhạt nói: “Cười rồi.”
Kiều Lạc: “Gì?”
Thấy Kiều Lạc lơ ngơ, Trình Trạc mất kiên nhẫn bày ra vẻ mặt ‘nói chuyện với người IQ thấp một câu thôi cũng thấy mệt’, “Không lẽ cậu nghĩ Từ Cách chưa kể tôi nghe?”
Kiều Lạc hiểu ra: “Ồ, thì ra Từ Cách kể cho cậu nghe rồi.”
“Sao lần nào hai người cũng phải làm chuyện y như nhau, phiền gần chết, đã giống cái loa thì thôi, còn là nguyên cặp loa.”
Trình Trạc nghe thấy tiếng bước chân vội vội vàng vàng trên lầu, chắc là Từ Cách đã thay đồng phục xong đang xuống, cậu bỏ đi thẳng xuống cầu thang, không để ý Kiều Lạc đang tức hộc máu chỉ vào mình.
Từ Cách hấp tấp chạy xuống, Kiều Lạc thấy Trình Trạc đã đi mất bóng, quay sang tức giận nói với Từ Cách: “Trình Trạc nói tôi giống cái loa? Cậu ấy bị bệnh hả? Biết ăn nói không thế, người bình thường có ai dùng cái loa để miêu tả người đẹp không?”
Từ Cách ho một tiếng, sờ mũi mình, hùa theo: “Ừa, anh ấy không bình thường, cũng không có ai dùng cái loa để miêu tả trai đẹp hết.”
Kiều Lạc liếc nhìn bộ đồng phục trên người Từ Cách, cô không để ý thấy phần tay áo ngắn hơn bình thường, chỉ chỉnh lại cổ áo của bị lệch của cậu, hất cằm về phía dưới cầu thang: “Đi thôi, chắc Trình Trạc đang chờ ở dưới.”
Từ Cách đi theo cô xuống lầu: “Đi đâu chụp ấy?”
Tóc đuôi ngựa cao cao của Kiều Lạc đung đưa, cô giơ ngón tay đếm: “Thư viện, bục kéo cờ, đường hoa anh đào, nói chung cũng có mấy chỗ đó, chụp hết.”
Đang là giữa hè, hoa anh đào đã tàn từ lâu.
Nhà trường có gu thẩm mỹ rất cao, phía trước con đường hoa anh đào có một mảnh vườn hoa anh túc lớn, tháng 5 tháng 6 đúng là thời điểm hoa nở, đua nhau khoe sắc dọc theo triền dốc, cả khoảng trời đỏ rực.
Một bối cảnh ngập tràn sức sống.
Ba người đứng trước ống kính. Từ Cách và Trình Trạc cao ngang nhau, mới lớp 9 mà đã hơn 1m8. Kiều Lạc thấp hơn khoảng 10cm, đứng giữa hai chàng trai.
Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh điều chỉnh tiêu cự, hỏi: “Hai đứa nghiêng vào giữa xíu được không? Tương tác với nhau đi, tạo kiểu gì vậy trời?”
Từ Cách giơ tay ra, chưa kịp chạm đến bả vai của Kiều Lạc thì đã nắm chặt tay lại, âm thầm rụt về chuyển ra sau ót, giả vờ vò mái tóc ngắn, bực bội cáu kỉnh nói: “Mệt ghê, không biết tạo kiểu gì.”
Kiều Lạc chỉnh tóc mái, nhìn phía trước.
Mọi hành động nhỏ của Từ Cách lọt hết vào mắt của Trình Trạc, Trình Trạc nhếch khóe môi, không nói gì, trực tiếp duỗi tay ra đặt lên vai Kiều Lạc.
Kiều Lạc đã chỉnh xong tóc tai, cảm nhận được một bên vai bị đ è xuống, cô quay sang nhìn Từ Cách, nói: “Nhanh lên coi! Phối hợp tí đi!”
Nghe vậy, Từ Cách giật mình nhẹ, li3m đôi môi khô nứt, duỗi tay ra, trước khi đặt xuống, Trình Trạc đã di chuyển tay mình đặt lên cánh tay Từ Cách một cách tự nhiên, để Từ Cách khoác vai Kiều Lạc trước, còn Trình Trạc thực ra chỉ đặt tay lên tay Từ Cách.
Tim Từ Cách đập mạnh, đầu ngón tay mất tự nhiên run lên.
Liếc nhìn Trình Trạc bình chân như vại, Từ Cách sững sờ chưa đến hai giây, Kiều Lạc đã bóp cằm cậu, xoay mặt cậu lại, ra lệnh: “Nhìn ống kính kìa!”
Kiều Lạc không nhận ra được sự khác biệt giữa hai cánh tay trên vai mình, chỉ nhìn ống kính mỉm cười, hai tay làm hai chữ V, một chữ V đặt cạnh mặt Từ Cách, một chữ V đặt cạnh mặt Trình Trạc.
Ảnh chụp xong in ra ba bộ, mỗi người một bộ. Trình Trạc và Kiều Lạc hầu như không lấy ra xem lại, đồ kỷ niệm thế này, có vẻ như chỉ cần thực hiện xong rồi thì dễ dàng quên đi hết.
Nhưng Từ Cách thì khác.
Sau này cậu thường xuyên xem lại ảnh tốt nghiệp cấp hai của ba người, đáng tiếc rằng, bộ đồng phục cậu mặc không phải của cậu, cô gái mà cậu khoác vai cũng không phải của cậu.
Thật ra là có cơ hội nói ra, nhưng cậu không dám.
Hôm đó sau khi chụp ảnh tốt nghiệp, Từ Cách rất chột dạ, cậu ngờ ngợ rằng có lẽ cậu bạn thân của mình đã nhìn thấy tất cả, và cậu cũng biết Trình Trạc không phải người nói nhiều.
Nhưng cái cảm giác hoang mang vì tình yêu vào thời niên thiếu không thể giả được, nếu không nói chuyện với Trình Trạc, trái tim lơ lửng này sẽ không thể hạ xuống.
Trình Trạc cũng không vòng vo, Từ Cách hỏi thì cậu trả lời.
“Ừ biết, sao?”
Giọng điệu bình thản, giống như hỏi cậu trăng hình tròn hả? Cậu trả lời ừ tròn, sao? Không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Trả lời chỉ đơn thuần là để trả lời.
Còn với Từ Cách, cảm giác đó giống như đang thổi một quả bóng sắp căng đến cực hạn.
Có lẽ vẫn còn thổi được thêm một hai lần nữa, hoặc có lẽ sẽ bể ngay, cậu rất muốn Trình Trạc hỏi mình, tại sao cậu thích Kiều Lạc? Sao cậu chắc chắn được đó là thích?
Nhưng cậu biết Trình Trạc sẽ không hỏi.
Nhưng Trình Trạc nhìn ra được. Cậu đặt cây bút đang xoay xuống bàn, đứng dậy đóng cửa lại, rồi quay lại ngồi ở chỗ cũ, hất cằm với Từ Cách: “Muốn nói gì thì nói đi.”
Từ Cách im lặng một lúc lâu.
Ngay khi Trình Trạc nghĩ rằng Từ Cách không nói được, định cầm bút lên làm bài tiếp, thì người ngồi ở mép giường đột nhiên xoa mạnh mặt, ngả người ra sau như bị gì đó đ è xuống.
“Chắc là bắt đầu từ hồi Tết.”
Từ Cách bắt đầu kể.
“Tụi em đi tắm suối nước nóng, cậu ấy quên lấy đồ, kêu em về phòng cậu ấy lấy cái túi, em vừa đi vừa đung đưa, cái túi bay cái vèo, đồ, khụ……đồ lót của cậu ấy mắc lên cây, xong cậu ấy cũng tới đó, hai đứa tìm cách lấy đồ xuống, thì tìm được một cành cây nhỏ dưới đất đó, chọt nửa buổi, rốt cuộc cũng rớt xuống, em ngửa đầu nhìn, ai dè rớt xuống mặt em.”
“Em không biết phải nói thế nào, thì——em biết yêu sớm rất bình thường, em cũng biết trai gái khác nhau, nhưng mà lúc rớt xuống ấy, mùi thơm phả vào mặt, em cứ như thằng ngố được khai sáng, ồ, Kiều Lạc là con gái, con gái khác hẳn anh với em, cho dù hai đứa em cãi nhau đánh nhau thế nào đi nữa.”
“Xong Kiều Lạc lấy cái món đồ đó xuống, tức điên máu nói với em là mất mặt quá đi mất!”
Nói đến đó, Từ Cách không nói thêm nữa.
Nhưng cảnh tượng đó lại hiện ra, vẫn rất sống động, lúc đó cậu nhìn Kiều Lạc mặc áo choàng tắm dài mang guốc gỗ lọc cọc chạy đi, Kiều Lạc nói mất mặt quá, còn cậu, có lẽ trái tim cũng đã mất rồi.
Bắt đầu không bình thường, càng muốn đến gần cô thì lại càng cố gắng kiềm chế, rõ ràng hồi đó cũng tiếp xúc tay chân với cô cơ mà.
Thậm chí hồi nhỏ Từ Cách và Kiều Lạc còn nằm chung một chiếc võng.
Nhưng kể từ lúc đó, cậu bắt đầu tránh một số đụng chạm.
Đầu óc không trong sạch làm cả người như bị trói buộc trong xiềng xích.
Thậm chí Trình Trạc cũng sẽ tiện tay giúp Kiều Lạc gỡ mấy chiếc lá rơi xuống đầu cô, cậu lại chẳng làm được, cậu không dám chạm vào cô dù chỉ một chút. Từ Cách có thể làm một kẻ tồi tệ, nhưng tuyệt nhiên không dám làm bẩn Kiều Lạc.
Từ Cách nói: “Em khó chịu chết đi được, em còn thường xuyên nói với bản thân là em không thể nào thích Kiều Lạc, tụi mình chơi với nhau từ nhỏ, đã bao nhiêu năm rồi, sao tự dưng thích được, có khi nào em đến tuổi dậy thì không anh? Rối loạn nội tiết tố?”
Trình Trạc trả lời: “Dậy thì lâu rồi mà, đến giờ cậu mới bị rối loạn?”
Từ Cách: “…..”
Từ Cách chồm đến gần Trình Trạc, hỏi: “Anh có không?”
Trình Trạc không hiểu: “Có gì?”
“Ý là anh có cảm giác đó với Kiều Lạc không? Có khi nào thật ra mọi người giống nhau hết không? Chỉ là do em không dằn lòng được thôi ấy.”
Trình Trạc nhìn Từ Cách như nhìn một người bị thiểu năng nhẹ.
Vì sao là thiểu năng nhẹ? Vì Trình Trạc vẫn chút ít lòng cảm thông tốt đẹp chưa bị mất đi, cậu trả lời với một giọng bình tĩnh: “Không giống nhau, cảm ơn, tôi không có.”
Từ Cách nhìn chằm chằm vào Trình Trạc, vẫn không bỏ cuộc: “Không có thật?”
“Không có thật.”
Từ Cách nghiêng đầu, giọng nói nhỏ hơn nữa, chồm đến gần hơn nữa, hỏi: “Vậy anh với em thì sao?”
Trình Trạc trợn ngược mắt, không đáp lại dù chỉ nửa chữ.
Hỏi vớ vẩn.
Từ Cách yên tâm hẳn, ok, anh em cột chèo của mình không thích gái đẹp cũng không thích trai đẹp.
Từ Cách hỏi: “Vậy ngoài em với Kiều Lạc, anh có cảm giác với ai giống em có với Kiều Lạc không?”
Trình Trạc trả lời không cần suy nghĩ: “Không.”
Trình Trạc nói thêm: “Tôi không thích cảm giác phải lo nghĩ về bất kỳ ai”.
Từ Cách ủ rũ nói: “Lỡ Kiều Lạc biết, anh nghĩ cậu ấy có cảm thấy em kỳ lạ không, có khi nào tụi em không làm bạn được nữa luôn không, sau này hễ thấy em là cậu ấy trốn không?”
Trình Trạc: “Cậu hỏi tôi sao tôi biết được?”
Từ Cách nghĩ lại thấy cũng phải.
Về chuyện tình cảm, Trình Trạc hoàn toàn không phải học sinh xuất sắc, nhưng khi lòng đầy lo lắng và nghi ngờ, cho dù đối diện là một nhánh cây hay một cành hoa đi nữa, Từ Cách cũng muốn tóm lấy đòi câu trả lời cho bằng được.
Từ Cách nhìn bạn mình đã đeo tai nghe, bắt đầu dấn thân cho đề Toán Olympic, một giả thiết táo bạo bỗng phá vỡ bao chướng ngại vật trong lòng, bật ra khỏi miệng.
“Anh Trạc, em hỏi anh.”
Trình Trạc liếc mắt nhìn, trên gương mặt lạnh nhạt hiện rõ bốn chữ, có rắm thả lẹ.
Từ Cách nói một cách mập mờ: “Nếu, em nói là nếu nha, nếu có một ngày em nói với anh là em thích anh, anh có thấy kỳ cục không? Sau này anh có tránh mặt em không?”
Trình Trạc nghĩ ngợi, nghiêm túc trả lời: “Xác suất lớn, có.”
“…..”
Im lặng một lúc, vẻ mặt Từ Cách u ám, cậu gật đầu lẩm bẩm: “Em hiểu rồi.”
Trình Trạc tiếp tục làm bài.
Một lúc sau nữa, Từ Cách vẫn chưa thể thôi nghĩ ngợi.
“Vậy nếu anh là em thì sao?”
Trình Trạc không buồn nhìn cậu, quá trình tính toán dưới ngòi bút cũng không dừng lại lấy một giây, nói một cách dứt khoát: “Tôi sẽ không thích Kiều Lạc.”
“Nếu không phải Kiều Lạc, ý là trên đời này có một người như thế, anh thích người đó, rất thích thích ơi là thích, anh có nói cho người đó biết anh thích người ta không?”
Trình Trạc: “Không có người như thế.”
Từ Cách bĩu môi, lòng nghĩ Trình Trạc thực sự quá buồn tẻ quá nhàm chán, “Đã nói là nếu như rồi, giả thiết là có một người như thế.”
Trình Trạc dừng bút, là một người nghiêm túc, cho dù là trong bất kỳ tình huống đối đáp nào cũng sẽ đủ thận trọng. Cậu không viết nữa, bắt đầu tưởng tượng rằng trên đời này có một người như vậy.
Nhưng cậu chưa bao giờ thích ai, cảm giác rất thích một người là thế nào?
Tư duy của cậu rất rõ ràng, bắt đầu so sánh từng điều một một cách máy móc, giống như uống nước ăn cơm? Đó là nhu cầu cơ bản chứ không phải thích. Giống chơi game không? Đó là để giết thời gian. Còn nếu giống môn Toán, thì đó là cảm giác thành công.
Thích phải là thế nào đây?
Cậu chầm chậm nhớ ra, lúc còn rất nhỏ cậu từng sưu tầm thẻ một thời gian dài, chỉ còn thiếu một tấm duy nhất, nhưng cuối cùng cả bộ sưu tập bị Trình Tĩnh Viễn vứt hết.
Hình như tấm thẻ bị thiếu đó gần với thích nhất.
Là không cần cũng được, không hề ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng nếu có được thì sẽ rất vui, không có được thì cứ nghĩ đến mãi.
Bộ thẻ đó đã ngừng sản xuất từ lâu, nhưng nhiều năm trôi qua, cậu chưa từng quên, điều còn thiếu vẫn luôn ở trong tâm trí.
Trình Trạc đã hiểu ra được.
Cậu nói: “Nếu trên đời này thực sự có một người tôi rất thích, tôi nghĩ tôi chắc chắn sẽ nói cho cô ấy biết, nhưng không chỉ nói với cô ấy, tôi còn muốn cô ấy phải thuộc về mình.”
Khi nói câu cuối cùng, ánh mắt của Trình Trạc sâu thẳm đến mức gần như cố chấp.
Từ Cách nghe vậy thì rụt cổ lại, một Trình Trạc thế này làm cậu ngạc nhiên lắm, cậu ngẩn người một lúc rồi sợ sệt nói: “Nhưng em không làm được, em sợ lắm, em sợ Kiều Lạc lơ em luôn, thậm chí tụi em không làm bạn được nữa.”
Trình Trạc khịt mũi: “Ai muốn làm bạn bè với người mình thích.”
Như Từ Cách mong muốn, tình bạn của ba người vẫn duy trì đến năm cấp ba, thậm chí khi thời gian chậm rãi trôi qua, Từ Cách ngày càng quen với cảm giác thích Kiều Lạc.
Cậu còn bắt đầu nghĩ, ngay cả Trình Trạc còn có thể đưa ra giả thiết trên đời này có người mà anh rất thích, vậy liệu Kiều Lạc cũng sẽ thích ai đó chăng.
Cậu bị cuốn vào sự so sánh đó.
Chơi bóng xong, hai chàng thiếu niên cao to vai rộng, đã có chút ít cơ bắp vừa thay đồ vừa nói chuyện.
Hôm nay là trận bóng rổ chính thức đầu tiên của họ sau khi vào trường trung học phổ thông số 14. Khối 10 vẫn chưa chia khối tự nhiên và xã hội, họ đấu với đội lớp 11.
Trận này họ thắng, nhưng hôm nay Kiều Lạc không đến xem.
“Anh Trạc, có khi nào Kiều Lạc thích anh không? Em không tự tin lắm.”
Trình Trạc tròng chiếc áo thun trắng vào người, chỉnh lại cổ áo, bình thản đáp: “Không đâu.”
Từ Cách lo lắng: “Lớp tụi mình có cả đống bạn nữ thích anh đó, lỡ Kiều Lạc cũng vậy thì sao?”
“Kiều Lạc không thích tôi.”
Từ Cách hỏi: “Sao anh biết?”
Trình Trạc đóng cửa tủ, quay sang nhìn Từ Cách: “Tôi hỏi rồi.”
Nãy giờ Từ Cách đang dựa vào góc bàn, nghe vậy thì người run lên, suýt không đứng vững, vẻ mặt sửng sốt đến mức mất kiểm soát: “Anh hỏi? Sao anh dám vậy? Ủa anh hỏi sao?”
Đối mặt với ba câu hỏi liên tiếp, Trình Trạc bình thản trả lời: “Tôi nói với Kiều Lạc là cậu đừng bao giờ thích tôi.”
Từ Cách cực kỳ căng thẳng: “Cậu ấy trả lời sao?”
Trình Trạc nhớ lại cảnh tượng lúc đó, “Cậu ấy nói, tôi bị điên mới thích cậu, nghĩ nhiều quá đó.”
Rõ ràng là lo rằng Kiều Lạc thích Trình Trạc, nhưng khi biết được Kiều Lạc không có ý gì với Trình Trạc, Từ Cách không khỏi đưa luôn mình vào, vì Kiều Lạc chơi với cậu và Trình Trạc từ khi còn bé.
Nếu cậu nói ra, có lẽ Kiều Lạc cũng sẽ trả lời như thế.
Điên mới thích cậu, nghĩ nhiều quá đó.
Nghĩ vậy, Từ Cách bĩu môi, chợt thấy hơi hụt hẫng.
Sau khi rời khỏi phòng thay đồ của nhà thi đấu, gió nhẹ nắng đẹp, cậu tự an ủi mình rằng, thật ra mình cũng chỉ mới mười sáu tuổi thôi.
Mới mười sáu tuổi mà đạt được những gì mình mong muốn thì phần đời dài đằng đẵng sau này sẽ nhàm chán lắm.
Nhưng cậu chẳng ngờ được rằng, một Kiều Lạc từng nói với Trình Trạc rằng “Có điên mới thích cậu, nghĩ nhiều quá rồi đó”, chẳng bao lâu đã thích một chàng trai khác.
Còn thích đến mức vượt ngoài tầm kiểm soát.
Ngay cả nhìn cái cách cô thích người ta cũng làm cậu thấy ganh tị.
Kiều Lạc ngồi trên khán đài màu xanh của sân vận động, xem Từ Cách và Trình Trạc đấu 1v1, Từ Cách cúi người rê bóng, cậu đang là bên tấn công.
Không lâu trước đó, Kiều Lạc chống tay bên má, cười tủm tỉm kể lại: “Mấy cậu biết đằng sau thư viện có phòng thí nghiệm không?”
“Con mèo mà tôi thích á, tôi muốn cho nó ăn xúc xích ngô, chắc là nó sợ người lạ nên chạy hoài, tôi đuổi theo nó đến tận phòng thí nghiệm, cậu ấy ngồi bên cửa sổ mở ống nhòm ra, thử nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc tôi chụp được con mèo, xong đứng phắt dậy, bất thình lình xuất hiện trong ống kính, hahaha cậu ấy sợ xám mặt luôn, tại vì tôi giống như tự dưng từ đâu ra xuất hiện.”
“Nhìn cậu ấy lịch sự hiền lành lắm, cũng dễ thương lắm nha, tôi nói là, nhìn gì mà nhìn, bộ chưa từng thấy tiên nữ bắt mèo hả, cậu ấy ngố lắm, lắc đầu thật mới hay, hahaha xong tôi nói vậy cậu tranh thủ ngắm đi, sau này tính tiền đó!”
“Cậu ấy học lớp 10/11, kế lớp của Từ Cách. Từ Cách! Cậu biết Kỷ Chẩm Tinh không?”
Từ Cách đã không còn tâm trạng để rê bóng, Trình Trạc cũng không phòng cậu, cú nhảy này của cậu có vị trí cực tốt, thậm chí Trình Trạc cũng không có ý định chắn cậu.
Lẽ ra cậu nên ném vào rổ.
Nhưng vẫn không vào.
Bóng đập “bốp” vào bảng bóng rổ, bay ra ngoài theo đường chéo, rơi xuống sân, tự động nảy lên với tần số nhỏ dần, cho đến khi nằm im.
Từ Cách ngược lại với quả bóng, cậu chẳng thể bình tĩnh nỗi.
Cậu cúi người chống hai tay lên đầu gối, cố gắng thở bình thường, nhưng tim cậu đau như thể đã vận động quá sức.
Kiều Lạc vẫn đang gọi tên cậu, giọng nói lộ rõ vẻ háo hức.
“Từ Cách! Biết không á? Kỷ Chẩm Tinh kế lớp cậu đó, cái cậu bạn đeo kính, hình như không cận nặng lắm, thi thoảng không thấy đeo.”
Từ Cách đi nhặt bóng, đưa lưng về phía cô, cứng nhắc đáp lại: “Biết, lớp trưởng lớp 10/11.”
Kiều Lạc nói: “Cậu ấy thông minh lắm phải không, tôi thấy ở bảng điểm thi đầu vào cậu ấy xếp hạng cao lắm.”
Từ Cách muốn im lặng, hoặc đáp qua loa cho qua chuyện này, nhưng không biết cơn giận phát ra từ đâu, khiến cậu phải gồng mỗi một ngón tay để cầm bóng, khớp xương lộ rõ.
Cuối cùng.
Cậu đáp lại bằng giọng điệu khinh thường: “Cũng bình thường thôi, nói chung không giỏi bằng Trình Trạc.”
Kiều Lạc lập tức không vui.
“Mắc gì cậu phải so sánh Kỷ Chẩm Tinh với Trình Trạc, so với Trình Trạc còn gì vui nữa, thật tình, tôi cứ thấy cậu ấy học giỏi đấy, ít ra là giỏi hơn cậu nhiều!”
Nói xong thì cô nàng nhảy khỏi khán đài, góc váy họa tiết ca rô phất nhẹ lên, bước ra khỏi sân vận động mà không hề ngoái đầu lại.
Từ Cách dõi theo bóng lưng của cô.
Cậu không biết Kiều Lạc muốn đi đâu, nhưng cậu biết, Kiều Lạc sẽ không đến chỗ mình.
Trình Trạc ra ngoài lấy nước, nghe thấy tiếng “rầm” phía sau lưng.
Từ Cách ném mạnh bóng vào rổ, sau khi đáp đất, chân mày nhăn tít lại.
Trình Trạc lo lắng hỏi: “Từ Cách?”
Từ Cách ấn vào mắt cá chân, chân mày chầm chậm giãn ra, ngẩng đầu, nở một nụ cười nhịn đau và chẳng sao cả với Trình Trạc.
“Em không sao, trẹo chân tí thôi, không sao hết, không bị gì đâu.”
______________________
SQ: Từ Cách yêu thầm còn lâu hơn Chi Chi :( Đằng sau một con người cợt nhả là cả một câu chuyện buồn hiu (và buồn cười) đó mí bạn à:(