Mục lục
Đông Cung Chi Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn thấy thế, cười lạnh trong lòng, động tay tay cũng không ngừng lại, nàng túm được cái gì đều ném hết về phía hắn. Chu Thừa Hi quả nhiên chỉ cắn răng tránh đi, bộ dạng hận không thể một tay bóp chết Thượng Quan Mẫn Hoa, lại không hề động thủ.

“Điện hạ... Điện hạ...” Cung nhân ngoài cửa lo lắng gõ cửa liên tục. Bên trong Chu Thừa Hi quăng nát một cái giá nến cung đình, quát lên: “Cút!” Sau đó quay đầu hạ giọng mắng: “Cô cho là còn một Thượng Quan thị thứ hai bảo vệ vinh quang cho cô cả đời à?”

Thượng Quan Mẫn Hoa lại nhặt một cái chậu vàng lên, không phải không có ý tức giận, lại lạnh lùng châm chọc: “Chỉ bằng vào anh?Một con rối, ta cũng không thèm trông cậy vào anh!”

“Có gan cô thử lặp lại một lần nữa xem?”

“Ngây thơ, lỗ mãng, hữu dũng vô mưu, vô dụng!” Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn thẳng vào mắt hắn, nói dằn từng chữ một. Sau khi xác định kẻ đang bị lửa giận đốt người kia nghe được rõ ràng rồi, nàng lại nói: “Nếu không phải anh đã mất đi gia tộc chống lưng, không thể làm loạn triều cương, anh cho là hoàng đế sẽ chọn anh làm Thái tử sao? Ta nhổ vào. Quân quyền trên tay bị thu hồi, còn phải giả ngây giả dại, nếu không, anh làm sao có thể sống đến bây giờ? Thái tử như anh so với con rối còn thảm hại, còn muốn trông cậy vào anh sao, không bằng tự dựa vào bản thân còn trông mong vào kết cục đỡ thảm một tí!”

Chu Thừa Hi tức giận đến mức cả người run run, có lẽ Chu Thừa Hi sống đến bây giờ cũng chưa từng chịu nhục nhã thế này, những câu này không hề nể nang gì, lại không sai một chữ. Từng câu từng chữ đâm sâu vào lòng hắn, vạch trần sự thực Thái tử tân nhậm là hắn đây chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi. Hơn nữa, những lời đánh giá này lại đến từ người con gái mà trong lòng hắn thương yêu nhất, lực sát thương muốn mạnh bao nhiêu sẽ mạnh bấy nhiêu!

Hắn rốt cuộc không giữ được lý trí, chưởng phong bay tới, Thượng Quan Mẫn Hoa mặc một thân đồ trắng bay thẳng vào chân cột, không ngừng nôn ra máu. Nhìn nam tử giận dữ thống khổ như dã thú bị vây khốn, đang đập phá mọi thứ trong phòng kia, ý cười trên mặt Thượng Quan Mẫn Hoa càng sâu.

Nàng cũng không phải kẻ ngu dốt. Người này ba lần bảy lượt chưa dùng sát chiêu với nàng, từng câu từng chữ đều tỏ ý muốn cùng nàng tiêu diệt kẻ thù chung, nàng mới không chút nghĩ ngợi mà đi khiêu khích lòng kiễn nhẫn của đối phương đến cực hạn.

Kết quả thử nghiệm thật đẹp lòng nàng, nàng cười thật sâu, thật sắc, suy nghĩ ẩn giấu sâu kín trong đáy lòng, không rõ sáng tối.

Cung nhân ngoài cửa rốt cục mở được cửa phòng, cảnh tượng trong phòng thê thảm như vừa trải qua cơn lốc. Khi thị nữ vọt tới bên người nàng, tay vừa sắp chạm tới người nàng, Thượng Quan Mẫn Hoa nhổ ra một ngụm máu, quệt miệng, mắt cũng không nâng, quát một câu: “Cút!”

“Tiểu thư, nô tỳ...” Linh Lung quỳ mạnh xuống, cúi rạp trước người nàng, vừa tự trách vừa đau khổ nhìn nàng, nước mắt nước mũi giàn dụa, chỉ xin nàng hãy nghĩ cho thân thể.

Thượng Quan Mẫn Hoa ho nhẹ hai tiếng, tay bám lấy thân cột, run rẩy đứng lên, cũng không thèm liếc người đang quỳ lấy một cái, hai chân trần lướt qua nền nhà đầy những mảnh gỗ vụn, mảnh sứ vỡ, đi ra khỏi phòng. Linh Lung ôm chặt hai chân nàng, không cho nàng tự ngược đãi bản thân, khóc rống lên: “Tiểu thư, cô hận nô tỳ, vậy để nô tỳ tự kết liễu đỡ phải làm bẩn mắt tiểu thư! Tiểu thư vì sao phải giày xéo bản thân? Lão gia, phu nhân ở dưới suối vàng có biết thì sẽ đau lòng thế nào chứ?”

Chính là kẻ này phản bội chủ, không giết Chu Thừa Hi đến nỗi lão hồ ly không kịp phái người đưa mỹ nhân mẫu thân đi, nay ả còn có mặt mũi đến đây mà khóc kể. Thượng Quan Mẫn Hoa tức quá hóa cười, chỉ vào mũi nàng ta, vẻ mặt thê lương, mắng: “Vậy sao ngươi còn không chết đi?”

Linh Lung nhắm mắt, dập đầu thật mạnh, nghẹn ngào nói: “Không phải nô tỳ không muốn, nay bên cạnh tiểu thư không có người bảo vệ, nô tỳ sợ những yêu ma quỷ quái kia sẽ tới làm hại tiểu thư, xin tiểu thư đợi thêm một thời gian nữa. Đến ngày Thái tử điện hạ lên ngôi báu, nô tỳ chắc chắn sẽ tự rời đi, không để tiểu thư lại phải thương tâm.”

Thượng Quan Mẫn Hoa căn bản mặc kệ nàng ta nói gì. Đời này, kẻ nàng không muốn gặp lại nhất chính là nữ tử dưới chân. Linh Lung lại tưởng nàng cố ý muốn nghe giải thích, liền kể hết mọi việc Chu Thừa Hi đã làm ngày xưa ra, âm thầm kéo gần quan hệ giữa nàng cùng Chu Thừa Hi, mong nhận được sự che chở của Thái tử.

Nàng ta nói, nàng ta vốn là người của hoàng đế. Sau khi được đưa vào Thượng Quan phủ thì liền ẩn nấp bên cạnh Thượng Quan Mẫn Hoa. Lựa thời cơ mang hết động tĩnh của Thượng Quan Thành báo lại cho hoàng đế. Thân thế của nàng ta được che giấu rất kĩ càng, cho tới lần sa bẫy ngựa gỗ với Chu Thừa Hi kia mới bại lộ.

Bên ngoài Sơ Thiện Đường, Thượng Quan Cẩm Hoa đã sớm dặn người chất rơm ra và rượu mạnh, chỉ đợi Thượng Quan Mẫn Hoa tiến vào bẫy liền mượn hỏa hoạn thiêu chết nàng. Linh Lung lúc đó chẳng có bao nhiêu cảm tình với Thượng Quan Mẫn Hoa, nghĩ nàng chết thì chết, hoàng đế cũng có thể nhân cơ hội thu lưới.

Truyện được chỉ được dịch và cập nhật liên tục tại bachngocsach.com, mời các bạn đăng nhập đọc truyện để like như một lời tri ân dịch giả. Xin cảm ơn!!!

Ai ngờ, Chu Thừa Hi không biết nghe được tin tức từ đâu, bước vào cái cạm bẫy chắc chắn phải chết ấy đầu tiên. Chu Thừa Hi ngày đó là ứng cử viên số một cho ngôi Thái tử, thân kiều thịt quý, Linh Lung bất đắc dĩ phải bại lộ thân phận, cứu hai người. Cái thi thể bị hành hạ ở mỏ hoang kia cũng là bút tích của Linh Lung. Cho tới tận khi Thượng Quan Mẫn Hoa tha mạng cho nàng ta, Linh Lung mới bắt đầu nhìn thẳng vào nữ thần đồng được xưng tụng là thông minh nhất Đại Chu lại bị yêu nghiệt quấn thân này.

Nàng thương cô bé này bước nào cũng gian nan, tâm địa lại thiện lương không phòng bị ai cả, chịu bao nhiêu thương tổn. Cảm tình dành cho đứa con gái nhỏ nhất của lão tặc Thượng Quan gia lại càng sâu sắc, toàn tâm toàn ý bày mưu tính kế cho nàng.

Thượng Quan thị làm nhiều việc ác, lại hại tình lang của nàng ta là Trương Giản chết không được toàn thây, vì thế, nàng ta tuyệt đối không muốn tuân theo ước nguyện của Thượng Quan Mẫn Hoa – bảo vệ cả nhà Thượng Quan thị. Sau thấy Chu Thừa Hi không hề báo lại chuyện bị Thượng Quan Mẫn Hoa đâm bị thương cho hoàng đế, kỳ hạn ba năm thanh tu lại bị mượn cớ khác đổi thành đưa nàng đi Bạch Vân Am, tránh bị Cam hậu tra tấn; lúc đại hôn lại dùng độc Tàng Kiều cực kì trân quý, ngăn không cho Mẫn Hoa bị đầu độc. Nhiều lần như vậy, nàng ta liền biết, tận đáy lòng Chu Thừa Hi thích nhất là cô gái hắn bắt nạt đánh đập từ nhỏ đến lớn này. Vì thế, nàng ta liền đầu phục Chu Thừa Hi, điều kiện duy nhất là, đến một ngày kia, khi Thượng Quan Thành rớt đài, Chu Thừa Hi phải cứu Thượng Quan Mẫn Hoa một mạng!

Vì thế nên ngày đó, Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng rời đi, trước khi đi còn dặn nàng giết chết Chu Thừa Hi. Linh Lung chẳng những không giết hắn, còn đi cầu xin Tần Quan Nguyệt giải bách huyệt chi độc cho Chu Thừa Hi. Đến lúc ấy thì chuyện cả nhà Thượng Quan thị bị xử trảm đã là kết cục không thể thay đổi.

Lòng người trăm mối rối ren, nảy sinh một sai lầm là không cách nào cứu vãn.

Thượng Quan Mẫn Hoa khóc không ra nước mắt, chỉ vì nữ tử dưới chân nghĩ sai, thế là hỏng hết, hủy diệt cơ nghiệp trăm năm của Thượng Quan thị, hoàn thành bá nghiệp vĩ đại của hoàng đế.

Lại nghe được ngoài cửa có tiếng thở dài, Tần Quan Nguyệt bước vào, ánh mắt sâu xa, nhẹ nhàng ôm nàng lên, vẻ mặt chưa đổi, phảng phất như có chút tình cảm mềm nhẹ, lại phảng phất như không có gì. Thượng Quan Mẫn Hoa vui mừng, ôm lấy cổ lão, chôn sâu nỗi bi phẫn và sầu bi của nàng, hóa thành một vè làm đau lòng người. Tần Quan Nguyệt xoay người bước đi. Chu Thừa Hi ngăn lại: “Quốc sư đại nhân, ngài thế này là có ý gì? Nàng hiện giờ là Lương Đệ của tiểu vương!”

“Thái tử điện hạ, theo lễ cổ, nữ tử mười lăm cập kê, ban tên tự!” Tần Quan Nguyệt ôm người trong tay càng thêm chặt chút, không nhanh không chậm mà trả lời: “Vi thần là sư phụ của Thượng Quan tiểu thư, đợi sau khi lấy tự cho đồ đệ xong, chuyện khác nói sau!”

Tần Quan Nguyệt mượn cớ này đưa Thượng Quan Mẫn Hoa ra khỏi Duyên Khánh Cung, hoàng đế cũng không lên tiếng. Từ sau trận đại náo trong ngày đại hôn của Thái tử kia, trong ngoài hoàng cung tựa hồ đều đang lẳng lặng quan sát, đôi tình nhân trẻ yêu nhau sâu sắc lại bị lễ giáo phong kiến chia rẽ kia sẽ ra sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK