• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Phó Thần dùng chưa đến một năm để từ tứ cố vô thân phát triển thẳng đến trình độ đủ để chống lại Thiệu Quý Phương thậm chí có thể áp chế bà ấy.

Đây là một chuyện không hề dễ dàng.

Sự hỗn loạn của nhà họ Tô một năm trước mọi người đều quá rõ ràng, cũng có vô số người trong lòng sáng tỏ, biết những thủ đoạn mà Thiệu Quý Phương dùng, nhưng vốn con người đều ham muốn lợi ích cho nên đa số mọi người đều tới tấp giao lưu thân mật với nhà họ Thiệu, đều muốn chiếm hời nhân dịp nhà họ Tô đang tổn thất nặng nề.

Nhưng không ngờ hời còn chưa chiếm được, ngược lại lại có sự chuyển mình lớn khi chưa đầy một năm.

Thêm việc hợp tác trong khoảng thời gian này của nhà họ Thẩm với nhà họ Tô đã bày ra trước mặt, đây không hẳn là vừa vặn không may, ngược lại là bản thân phí công vô ích.

Thực lực của Tô Phó Thần mọi người đều biết rõ, thêm việc bây giờ nhà họ Tô phát triển cực kì hưng thịnh, càng ngày càng có nhiều công ty lớn vươn cành ô liu cho anh ấy, trong đó không thiếu người nhờ vả giới thiệu muốn móc nối quan hệ với Tô Phó Thần.

Cũng có người tìm quan hệ, cố ý sắp xếp gặp mặt con gái nhà họ cho Tô Phó Thần, tuy không nói rõ nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được ý muốn kết thông gia của nhà bọn họ.

Thẩm Tử Sở đỡ cằm, ngồi ở một góc trong bữa tiệc, một bên lắc nhẹ ly rượu vang ở trong tay, nở một nụ cười lười biếng, ánh mắt dừng trên người Tô Phó Thần ở trong đám người cách đó không xa.

Xung quanh Tô Phó Thần vây quanh rất nhiều người, trong đó không thiếu đủ các giám đốc dẫn theo con gái của mình, lời nói đều có ý làm mối.

Quả thực.

Thẩm Tử Sở cười híp mắt, để ly rượu ở trong tay lên bàn.

Quả thực, cho dù có nhìn từ góc độ nào thì Tô Phó Thần cũng là một người con rể cực kì ưu tú. Đẹp trai dáng đẹp có năng lực, hơn nữa tính cách trưởng thành chững chạc có chừng mực.

Người đàn ông tiêu chuẩn phù hợp để qua lại như này đương nhiên được chào đón rồi.

Cho nên cũng chả trách khi bữa tiệc bắt đầu liền có liên tiếp các cô gái đẹp đến trước mặt tiếp chuyện.

Bởi vì khoảng thời gian này nhà họ Thẩm qua lại thân thiết với nhà họ Tô, nên cũng có không ít người vòng vo nghe ngóng mối quan hệ giữa Thẩm Tử Sở với Tô Phó Thần.

Quan hệ của hai người họ là gì nhỉ?

Đối tác thương mại vô cùng ăn ý, tri kỉ cực kì tán thưởng nhau, bạn thân không hề trộn lẫn bất kì tình cảm nam nữ nào?

Thẩm Tử Sở không biết giữa nam nữ có tình bạn thuần khiết nhất hay không. Nhưng dù sao thì bản thân với Tô Phó Thần không phải mối quan hệ như vậy.

Từ trước đến nay Thẩm Tử Sở không phải là người chậm chạp, cô ấy biết, bản thân đại tiểu thư kiêu ngạo, không đặt bất kì ai vào mắt như cô ấy sao có thể buông bỏ tất cả những hào quang, thu liễm tất cả lòng hăng hái của mình vì một người bạn bình thường.

Vốn dĩ thích một người chính là việc không công bằng.

Cho dù biết người đàn ông trước mặt này còn lý trí một cách đáng sợ hơn trong tưởng tượng của mình, cho dù tận mắt nhìn thấy anh ấy cư xử không chút lưu

tình với bất cứ việc liên quan đến lợi ích của bản thân mình bằng sự phân tích cực kì bình tĩnh, nhưng Thẩm Tử Sở vẫn muốn đến gần anh ấy.

Thẩm Tử Sở biết chung quy bản thân có sự khác biệt so với người khác ở trong mắt Tô Phó Thần.

Nhưng rốt cuộc những khác biệt đó là vì sao, là vì bản thân giang đôi tay ra khi nhà họ Tô khó khăn nhất, là vì bản thân là con gái trưởng của tập đoàn Đằng Dật, hay là vì bản thân là Thẩm Tử Sở chứ?

Thẩm Tử Sở cúi mắt, nhẹ nhàng nhấp ly rượu vang.

“Đại tiểu thư Thẩm, khoảng thời gian này lâu lắm mới gặp cô.” Bỗng nhiên vang lên một giọng nam.

Thẩm Tử Sở ngẩng mắt, híp mắt phân biệt người đàn ông trước mặt.

Ồ, một khuôn mặt không có gì đặc biệt, giọng nói không có gì đặc biệt, thêm cả câu mở lời không có gì đặc biệt.

.... Hoàn toàn không có bất kì ấn tượng gì.

Thẩm Tử Sở vén mi mắt, vực dậy tinh thần, cười giống như khách sáo, sau đó hỏi: “Anh là?”

Người đàn ông có mái tóc kiểu vuốt ngược làm vẻ mặt đau lòng hơi khoa trương, sau đó nhún vai, nói bằng giọng cực kì lố: “Haiz, thật khiến người ta đau lòng, tôi cho rằng đại tiểu thư Thẩm nhớ tôi chứ.”

Thẩm Tử Sở đau đầu đối phó với kiểu bắt chuyện này, giống như bắt bạn đi nói chuyện một cách lãng mạn với thầy giáo dạy toán vậy, không chỉ không biết đáp trả như thế nào, lại còn cảm thấy vô cùng cứng nhắc và xấu hổ đến mức khiến người khác khó thở.

Người đàn ông tóc vuốt ngược đó vẫn thao thao bất tuyệt: “Đại tiểu thư Thẩm không nhớ sao? Nửa năm trước khi từ Mỹ về tôi có tham gia một bữa tiệc, lúc đó tìm cô hỏi đường đi nhà vệ sinh, sau lần gặp đó tôi bỗng nhiên hiểu ra câu nói này, người ấy sẽ giống như cầu vồng...”

Thẩm Tử Sở cảm thấy da đầu tê rần.

Đối diện với cuộc nói chuyện ve vãn tán tỉnh còn phải chêm vào mấy câu văn học như này, thậm chí còn không thoải mái bằng ngâm mấy lời thoại đường mật của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.

“Đây là bạn của cô?”

Mà chính vào lúc này, bỗng nhiên một giọng nam quen thuộc chen vào, gián đoạn sự sến sẩm không dứt của chàng trai có mái tóc vuốt ngược.

Âm lượng không to không nhỏ, mang theo giọng điệu hơi lạnh lùng.

Thẩm Tử Sở ngẩng đầu nhìn, đối diện với đôi mắt không có cảm xúc của Tô Phó Thần.

Đôi mắt hẹp dài của Tô Phó Thân hơi híp lại, ánh mắt hơi chếch, sau đó nhẹ nhàng dừng lại trên người đàn ông đang nói không ngớt đó ở bên cạnh.

Tô Phó Thần cười, nhấc tay nhẹ nhàng giữ vai Thẩm Tử Sở, sau đó cổ tay hơi dùng sức, đưa Thẩm Tử Sở đến bên cạnh mình.

Âm cuối của Tô Phó Thần hơi cao lên, mang chút ý cười: “Sao, không giới thiệu chút à?”

Cơ thể Thẩm Tử Sở bỗng dựa vào gần Tô Phó Thần, cô ấy hơi sững người, dường như chớp mắt đều có thể nghe thấy cực kì rõ ràng tiếng tim đang đập thình thịch của bản thân.

Anh ấy đang giải vây giúp mình?

Từ trước đến nay Thẩm Tử Sở đều đoán không được cảm xúc của Tô Phó Thần.

Thẩm Tử Sở vén mí mắt, sau đó cười, nhẹ nhàng nói: “Hình như là một người bạn quen từ nửa năm trước, chắc là muốn tìm tôi ôn chuyện cũ đấy.”

“Ồ.”

Tô Phó Thần nghe vậy khẽ lên tiếng, sau đó người hơi cúi xuống, chìa tay về phía người đàn ông tóc vuốt ngược đó, giọng điệu hơi mang theo ý cười: “Mong được chiếu cố.”

Cho dù Tô Phó Thần khom lưng cúi đầu nhưng vẫn cao hơn người đàn ông trước mặt một cái đầu, cảm giác áp bách trong giọng nói có thể ép người khác đổ mồ hôi lạnh.

Hiển nhiên người đàn ông tóc vuốt ngược ngây ra một lúc, sau đó nuốt nước bọt rồi mới run rẩy chìa tay ra nắm lấy tay của Tô Phó Thần. Sau đó sau khi nói mấy câu khách sáo không đầu không đuôi thì liền hốt hoảng rời đi.

Sau khi thấy người đó đi rồi, cả người Tô Phó Thần thả lỏng, lười nhác đút tay vào túi quần, rồi lại quay trở lại dáng vẻ chuyện gì cũng lạnh lùng không để bụng: “Đáng tiếc, quá nhát gan.”

Thẩm Tử Sở cười, cơ thể thoải mái dựa vào bàn, ôm cánh tay: “Đại thiếu gia Tô có phải nên giải thích chút, sao anh lại bỏ lại các chị đẹp ở đấy để đến phá hỏng duyên đào hoa của tôi thế?”

Tô Phó Thần vang lên tiếng cười khẽ nơi cổ họng, anh ấy đứng thẳng người, sau đó quay người đối diện với Thẩm Tử Sở, hơi khom lưng cúi đầu nhìn vào mắt Thẩm Tử Sở, nói chậm: “Xem ra là do tôi không đúng, bằng không, tôi gọi anh ta lại cho cô?”

Tô Phó Thần bỗng nhiên dựa sát vào cô ấy, khiến Thẩm Tử Sở cắn môi theo vô thức, sau đó vội nghiêng đầu đi.

Mỗi lần đối đầu giằng co với Tô Phó Thần, người thua cuộc trước vĩnh viễn là bản thân cô ấy.

Thẩm Tử Sở biết loại người như Tô Phó Thần chắc chắn sẽ không để người ta chiếm lời một cách vô ích. Cô ấy thở dài, sau đó bất đắc dĩ nói: “Tôi thừa biết anh không có ý tốt, nói đi, có chuyện gì muốn nhờ tôi.”

Tô Phó Thần cúi mắt, anh ấy yên lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên cười, nhấc tay vỗ cánh tay trái của mình.

Thẩm Tử Sở sững sờ, nhưng cô ấy nhanh chóng hối hận. Cô ấy nhấc tay lên theo kiểu nghe lời, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Tô Phó Thần sau đó đứng ở bên cạnh anh ấy.

Thẩm Tử Sở: “Lấy tôi làm bia đỡ?”

Tô Phó Thần: “Đây gọi là lấy ơn báo ơn.”

Thẩm Tử Sở khẽ cười, cô ấy nghiêng đầu, nhìn vào đáy mắt tràn ngập sự gian xảo của Tô Phó Thần: “Tôi đi cùng anh một vòng như vậy, thế nhưng có thể ngăn được không ít các chị gái xinh đẹp đấy, nhưng mà nãy anh vừa đuổi giúp tôi một người như thế đi, đối với tôi đây chính là vụ buôn bán lỗ.”

Tô Phó Thần nhẹ cười: “Cô muốn gì?”

Thẩm Tử Sở: “Hợp đồng mới kí ấy, nhường tôi chút?” Tô Phó Thần thu lại ý cười: “Một chút cũng không được.” Thẩm Tử Sở: “Chủ nghĩa tư bản ích kỷ!”

Thẩm Tử Sở và Tô Phó Thần cùng nhau xuất hiện đi một vòng trong bữa tiệc, quả thực ngăn chặn được không ít người muốn đi tới làm mối hoặc là tự tiến cử.

Cho dù là đối với ai, hai người họ đều giống như là một đôi trời sinh, một người lạnh lùng một người quyến rũ, gia thế và danh tiếng, năng lực và tính cách đều vô cùng hợp nhau.

Quả thực là cực kì xứng đôi.

Điều này luôn khiến Thẩm Tử Sở có một loại ảo giác, giống như chỉ cần tiến thêm một bước thôi liền có thể được như ý nguyện.

Nhưng mỗi lần khi Thẩm Tử Sở nhìn vào đáy mắt Tô Phó Thần, cô ấy đều không nhìn thấy được chút tình cảm nào.

Anh ấy vĩnh viễn lí trí mà lại trấn tĩnh như vậy.

Luôn có thể khiến Thẩm Tử Sở hiểu cực kì rõ, rằng tất cả những đặc biệt mà Tô Phó Thần đối với cô ấy, là đều được xây dựng trên cây cầu lợi ích cực kì hữu nghị giữa đôi bên.

Bỏ đi những thứ này, Thẩm Tử Sở liền chẳng phải là gì cả.

***

Thẩm Tử Sở khi mặc váy dài rất đẹp.

Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều nghĩ cách ăn mặc lộng lẫy, phối trên mình các loại trang sức tinh xảo và trang điểm, hao tâm tổn trí muốn bản thân hơn người khác một bậc, cho nên họ luôn bắt tay chuẩn bị trước hàng tiếng đồng hồ.

Thẩm Tử Sở luôn thong dong kéo dài đến cuối mới làm.

Thế nhưng cho dù không cần đồ trang sức dư thừa, hay là đứng giữa trung tâm ánh nhìn của mọi người, Thẩm Tử Sở cũng vĩnh viễn là người được mọi người quan tâm nhất.

Cô ấy chỉ cần lười biếng đứng ở một góc, chống cằm một cách chán chường, thỉnh thoảng đối phó với mấy người nói chuyện với mình, cũng sẽ khiến người khác không kìm được hướng toàn bộ ánh nhìn về phía cô ấy.

Không cần cố tình làm, mỗi một động tác của Thẩm Tử Sở đều quyến rũ.

Tô Phó Thần thực hiện được những thay đổi gần như không thể nào hoàn thành được trong vòng chưa đầy một năm.

Lượng công việc của anh ấy còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người xung quanh, thời gian ngủ mỗi ngày chia ra cũng chỉ khoảng sáu tiếng đồng hồ.

Nhà họ Tô cũng có những trưởng bối đứng về phía Tô Phó Thần, khi tình hình công ty có chuyển biến tốt, bọn họ cũng từng khuyên Tô Phó Thần do lo cho sức khỏe của anh ấy: “Cháu không cần phải ép bản thân như vậy, tình hình cũng xoay theo hướng tốt rồi, từ từ làm cũng không vội.”

Quả thực vậy.

Dựa theo tình hình của nhà họ Tô, quả thực Tô Phó Thần có thể dành cho mình một kì nghỉ, thư giãn thoải mái một khoảng thời gian, không cần thiết phải ép bản thân như thế, đi vận hành duy trì trạng thái chuyển biến nhanh.

Nhưng tham vọng của Tô Phó Thần lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người xung quanh.

“Tôi nghe nói, gần đây ông Thẩm đang tìm kiếm đối tượng kết hôn cho Thẩm Tử Sở?”

“Cũng đúng, tuổi của Thẩm Tử Sở cũng không nhỏ nữa.”

“Ầy, người muốn có gì đó với đại tiểu thư Thẩm cầm số đến lượt đều có thể xếp một hàng dài đến nước ngoài, đâu đến lượt chúng ta ở đây nghĩ chứ.”

“Cũng đúng, người có thể xứng với đại tiểu thư Thẩm thực sự không nhiều.”

Ngoan cố và chiếm hữu từ trước đến nay đều là những từ tràn ngập cảm giác bệnh hoạn đối với Tô Phó Thần.

Nhưng khi bạn thực sự muốn có được vật như này, có rất nhiều chuyện đã chả còn quan trọng là có được hình dung bằng những từ ngữ tươi sáng đẹp đẽ hay không.

Rốt cuộc là kể từ giây phút nào, dần dần cảm tình của Tô Phó Thần với Thẩm Tử Sở có thể thay thế bằng từ "ngoan cố" này chứ?

Có lẽ là vào buổi tiệc của ngành đại học, khi mà tất cả mọi người uống đến say khướt lảo đảo, thế mà Thẩm Tử Sở lại duỗi chiếc eo mỏi của mình bằng vẻ mặt không hề thay đổi, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Phó Thần, làm mặt quỷ với anh ấy như khiêu khích.

Thẩm Tử Sở khi đó khoa trương mà lại kiêu căng, không hề che giấu hào quang khắp người mình, cho dù giữa đám đông nhưng lại vẫn chói lòa.

Có lẽ là khi đàm phán dự án mới, khi cô ấy thức đến đêm muộn với mình, mệt mỏi ngáp, sau đó khoác một chiếc áo mỏng nằm sấp ngủ sâu ở trên bàn.

Khuôn mặt khi ngủ lúc đó của Thẩm Tử Sở ngoan ngoãn mà lại yên tĩnh, dường như không hề có bất kì phòng bị nào với bản thân anh ấy.

Khoảng thời gian như thế, Tô Phó Thần nhìn thấy được rất nhiều dáng vẻ của Thẩm Tử Sở, cô ấy vẫn sống động như trước đây, cũng có sức hấp dẫn không ai có thể chối từ, mạnh mẽ xông vào cuộc sống của Tô Phó Thần.

Bởi vì chưa từng trải nghiệm cảm giác có được, nên mới quyết tâm từ chối mà cảm thấy không sao cả.

Nhưng mà một khi cô ấy chân thực như vậy, xuất hiện trong cuộc sống của bạn, bạn mới phát hiện, có những thứ dù bạn vứt bỏ mọi thứ, cũng không thể nào cắt bỏ được.

Thứ mà Tô Phó Thần muốn có được, liều hết mình cũng sẽ nắm lấy được. Ví dụ như Thẩm Tử Sở.

Đối với Thẩm Tử Sở, vẫn có một việc bí mật không muốn cho ai biết.

Đó là em trai ruột của Thẩm Tử Sở, khoảng thời gian Thẩm Tử Kiêu gặp nạn, cảm xúc của Thẩm Tử Sở có dạo rơi vào sụp đổ.

Cô ấy luôn cảm thấy nếu như bản thân lúc đó không mặc kệ em trai ở lại Bắc Thành, nếu như có thể kiên quyết đưa em trở lại, vậy thì rất có khả năng tất cả mọi chuyện sau này sẽ không xảy ra.

Có thể vụ tai nạn của Thẩm Tử Kiêu không hề có bất kì liên quan gì tới Thẩm Tử Sở.

Nhưng con người không thể nào đi phân tích một cách lí trí sự đúng sai của một chuyện trong khi đang đau khổ, bất kì một mũi dùi nào cũng sẽ khơi ra sự tự trách vĩnh viễn.

Khi Tô Phó Thần gõ cửa nhà của Thẩm Tử Sở thì đã là buổi tối.

Đáy mắt của người xưa nay có tửu lượng kinh người như Thẩm Tử Sở có chứa vẻ ngà say, cô ấy làm tổ yên tĩnh trên sofa, đôi mắt mơ hồ tối lại nhìn Tô Phó Thần khom eo xử lí chai rượu rỗng trên đất.

Sau khi dọn dẹp qua loa xong, Tô Phó Thần ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tử Sở, không nói gì, chỉ yên tĩnh ngồi với cô như thế.

Mà sau khoảnh khắc đó, Thẩm Tử Sở từ từ cuộn mình lại, cô ấy nói nhỏ: “Tôi đã đánh mất người thân của mình, hai lần rồi.”

Thân phận của Thẩm Tử Kiêu không hề công khai với bên ngoài.

Nhưng kể từ ánh mắt đầu tiên khi Tô Phó Thần thấy Thẩm Tử Kiêu ở chỗ Tô Linh, anh ấy đã xác định được thân phận của Thẩm Tử Kiêu.

Cho nên Tô Phó Thần cũng có thể đoán được nguyên nhân Thẩm Tử Sở hiện nay suy sụp chán chường như này một cách cực kì dễ dàng.

Tô Phó Thần chẳng phải là người biết an ủi người khác, huống hồ anh ấy cũng không hề có tư cách gì, thể hiện sự an ủi bằng bất kì hành động nào vượt qua mức bạn bè với Thẩm Tử Sở.

Tô Phó Thần cúi mắt, vươn tay cầm lấy ly sứ ở trên bàn, sau đó nhấc tay nhẹ nhàng đỡ lấy gáy của Thẩm Tử Sở, ra hiệu cô ấy uống chút nước ấm trước.

Nhưng Thẩm Tử Sở lại nghiêng đầu tránh đi.

Tô Phó Thần thở dài, hơi bất lực vươn tay ra, nhẹ nhàng đỡ đầu Thẩm Tử Sở, khiến cô ấy nhìn thẳng vào mắt mình: “Nghe lời, trước hết...”

Tô Phó Thần còn chưa nói xong, đột nhiên Thẩm Tử Sở vươn tay ra, nhẹ nhàng khoác lên vai Tô Phó thần, sau đó tiếp theo nhè nhẹ hôn lên môi Tô Phó Thần.

Giống như bỗng nhiên tìm thấy một ngọn đèn sáng le lói trong đêm đen tối tăm không hề có ánh sáng mặt trời, sau đó sẽ lập tức không nhịn nổi mà lại dũng cảm quên mình chạy về phía ngọn đèn đó, cuối cùng lại ôm chặt lấy nhau.

Tô Phó Thần vươn tay ôm chặt lấy sau lưng Thẩm Tử Sở.

Thẩm Tử Sở ngẩng mắt, tóc rơi trên hõm vai Tô Phó Thần, sau đó ngủ say mất.

Tô Phó Thần giơ tay ôm lấy lưng Thẩm Tử Sở, anh ấy cúi mắt, cảm xúc nơi đáy mắt cuồn cuộn. Tay anh ấy hơi nắm chặt, một lát sau ngẩng đầu lên, nhìn vào sườn mặt đang ngủ say của Thẩm Tử Sở.

Tô Phó Thần nhấc tay, nhè nhẹ chà đôi môi mới bị Thẩm Tử Sở hôn của mình, đôi mắt hơi tối lại.

Dường như trong đầu có thứ gì đó bỗng bị nắm chặt lấy, thứ muốn có cũng dần trở nên rõ ràng.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Tô Phó Thần dâng lên vô vàn cảm xúc.

Anh ấy không muốn cho Thẩm Tử Sở tự do nữa. Anh ấy muốn giữ Thẩm Tử Sở ở bên cạnh mình. Luôn ở bên cạnh mình.

Mà ở bữa tiệc tối đó, cho dù ở bên cạnh Tô Phó Thần luôn liên tiếp có người, đi tới bên mình bằng các nụ cười khác nhau, ra vẻ thân thuộc trêu đùa và xã giao với nhau.

Ánh mắt của Tô Phó Thần luôn cố tình vô ý di chuyển đến chỗ của Thẩm Tử Sở.

Cô ấy có lúc sẽ ngẩn người, có lúc sẽ cười tiếp lời với người bên cạnh, cũng có lúc sẽ có đủ loại đàn ông vây quanh thì thầm rỉ tai nhau ở chỗ cách cô ấy không xa.

Sau đó, Tô Phó Thần nhìn thấy một người đàn ông có mái tóc vuốt ngược đi đến trước mặt Thẩm Tử Sở, chuyện trò với cô ấy như kiểu vô cùng quen.

Sau một thoáng dừng lại, Thẩm Tử Sở cười đáp lại.

Khi Thẩm Tử Sở cười rất đẹp, đôi mắt giống như nàng hồ ly giảo hoạt sáng rực rỡ, luôn khiến ánh mắt của người khác không kìm được dời đến trên người cô ấy.

Cô ấy luôn có thể làm mỗi một động tác đều hấp dẫn như vậy.

Bỗng nhiên trong lòng Tô Phó Thần nổi lên sự tức giận, giống như một ngọn lửa vậy, thiêu đốt không ngừng trong trái tim, dần dần lan ra.

Tô Phó Thần không thích những người xung quanh nhìn chăm chú Thẩm Tử Sở bằng ánh mắt giống thế.

Một cô nàng trước mặt Tô Phó Thần nói không ngừng:

“Anh Tô có phiền khi ngày mai đi ăn một bữa cơm với tôi không? Thực ra cũng không phải cứ là ngày mai ấy, chỉ là cảm thấy anh Tô cực giỏi cho nên muốn học hỏi anh chút, không biết anh có thời gian không nhỉ? A, đúng rồi...”

“Xin lỗi.” Giọng nói của Tô Phó Thần vẫn bình thản không hề nghe ra bất kì cảm xúc gì giống như trước, anh ấy nghiêng người, lịch sự như hơi ngẩng đầu với người bên cạnh: “Thất lễ một chút.”

Sau đó Tô Phó Thần quay người, xuyên qua đám người rộn ràng nhốn nháo, đi đến trước mặt Thẩm Tử Sở.

Sau đó, Tô Phó Thần vươn tay, ôm lấy bờ vai Thẩm Tử Sở, nhẹ nhàng kéo cô ấy đến bên người mình.

“Không giới thiệu bạn của em với anh à?”

Tô Phó Thần nói thế, ngẩng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt nhìn qua giống như đều là vẻ lịch sự và sự phong độ.

Nhưng mà dưới góc độ mà Thẩm Tử Sở khó mà phát hiện, anh ấy hơi híp mắt, con ngươi đen kịt như là xem xét hướng về phía người đàn ông, giống như một chú sư tử vừa mới tỉnh giấc vậy, tất cả đều là sự uy hiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK