• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm đó Tô Phó Thần vô tình nghe thấy việc Thẩm Tử Kiêu chưa chết, xảy ra xích mích trước nay chưa từng có với Thẩm Tử Sở.

Tô Phó Thần không nỡ nhìn Tô Linh cả ngày đều có trạng thái như vậy nên muốn nói rõ chân tướng sự việc cho cô.

Nhưng anh ấy vừa mới đề nghị đã kích thích phản ứng mãnh liệt của Thẩm Tử Sở.

“Nói cho Tô Linh? Anh có từng nghĩ một khi việc em trai tôi chưa chết bị người ta phát hiện thì sẽ có biết bao nhiêu người lấy súng ngắm thẳng vào não nó muốn giết chết nó không! Tôi không muốn Thẩm Tử Kiêu mạo hiểm!”

Trận cãi nhau này mãi mãi không có kẻ thua. Ai cũng là người đúng, ai cũng có nỗi khổ.

Sau khi cãi xong, Thẩm Tử Sở giống như nháy mắt dùng hết toàn bộ sức lực. Cô ấy cắn môi, lùi về sau hai bước rồi ngồi xuống sofa, chống tay lên trán, một

lúc sau thì bật cười, giọng điệu hơi thê lương: “Cho nên điều quan trọng trong trái tim anh, chỉ có Tô Linh mà thôi.”

Tô Phó Thần ngẩng mắt nhìn Thẩm Tử Sở.

Anh ấy lần đầu tiên thấy một người từ trước đến nay luôn cao ngạo như Thẩm Tử Sở lại xé rách lớp ngụy trang đoan trang trên mặt mình, trở nên giống như thủy tinh dễ vỡ.

Với Thẩm Tử Sở, thứ mà cô ấy để ý không phải là việc Tô Phó Thần muốn báo tin về Thẩm Tử Kiêu cho Tô Linh biết.

Mà là việc anh ấy sẽ dịu dàng với một người như vậy, quan tâm lo lắng cho cảm xúc và sự khó chịu của cô ấy, sau đó cố gắng cho cô ấy có một tương lai tốt đẹp hơn.

Nhưng lại không hề nghĩ tới cảm nhận của bản thân.

Tô Phó Thần có thể làm trái với ý nguyện của Thiệu Quý Phương vì em gái ruột cùng cha khác mẹ của mình, liều mạng ngày đêm giống như có một chiếc đồng hồ báo thức luôn hoạt động, thúc ép bản thân anh ấy cả năm không nghỉ ngơi để phát triển sự nghiệp của nhà họ Tô.

Anh ấy vì rất nhiều thứ. Nhưng chưa từng vì cô ấy.

Bỗng Thẩm Tử Sở cảm thấy việc bản thân cố gắng hết sức muốn đến gần anh ấy hơn bấy lâu nay giống như một trò cười.

Kể từ khi bắt đầu, Tô Phó Thần đã không đặt mình ở vị trí quan trọng đó. Ngược lại là cô ấy tự mình đa tình.

Thẩm Tử Sở chống tay lên trán, nhắm mắt lại, một lúc sau cô ấy hít một hơi thật sâu, đưa tay ra phía sau nắm lấy tóc mình rồi đứng lên, cầm lấy túi xách trên sofa và đẩy cửa rời đi.

Tô Phó Thần đứng trước cửa sổ sát đất nhìn bóng hình của Thẩm Tử Sở càng ngày càng xa, cuối cùng nhỏ thành một dấu chấm, biến mất không thấy đâu.

Anh ấy cụp mí mắt, cảm xúc nơi đáy mắt kiềm nén và nặng nề.

Dường như trận cãi nhau đó chỉ là gió thoảng mây bay, khi hai người lại gặp lại nhau giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Tử Sở trao đổi công việc với mọi người, quay đầu gật đầu mỉm cười chào hỏi với anh ấy.

Tô Phó Thần gật đầu đáp lại, sau đó anh ấy quay đầu đi, rảo bước đi về phía trước.

Gặp nhau thoáng qua như trước đây.

Chỉ là không biết vì sao dường như Tô Phó Thần đã từ bỏ ý định nói việc Thẩm Tử Kiêu còn sống cho Tô Linh biết.

Dường như có vẻ kết quả của trận cãi nhau đó, người thắng là Thẩm Tử Sở. Nhưng rốt cuộc lại tìm không ra ai mới là người thua không còn manh giáp.

***

Sau khi Thẩm Tử Kiêu thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì không thể công khai thân phận nên trong một khoảng thời gian dài, anh chỉ có thể ở trong phòng bệnh được sắp xếp riêng.

Phòng bao VIP được sắp xếp là một căn phòng có mặt hướng về phía sông, phòng vệ sinh phòng khách đầy đủ.

Tô Phó Thần đến thăm Thẩm Tử Kiêu, trong tay cầm quyển truyện mới còn chưa phát hành lấy ở chỗ Tô Linh.

Lúc ấy Thẩm Tử Kiêu đang nghiêng ngả ở trên sofa, tay cầm phi tiêu, mắt cúi xuống ỉu xìu. Cổ tay anh hơi dùng sức, phi tiêu lập tức bay vào chính giữa hồng tâm.

Tô Phó Thần ném quyển truyện vào phía trước Thẩm Tử Kiêu, sau đó anh ấy ngồi xuống, người dựa về phía sau, cúi mắt: “Đưa đồ đến cho cậu rồi đấy, tôi còn cố tình bảo con bé ký tên cho cậu, tiêu của tôi mất ba cái túi, nhớ trả phí đấy.”

Thẩm Tử Kiêu dừng động tác lại, sau đó anh giơ tay cầm lấy quyển truyện manhua trước mặt. Lật một trang ra, trên đó chính xác là chữ ký mà Tô Linh ký, nét mực nhàn nhạt, xung quanh còn vẽ một trái tim nhỏ:

Chúc anh sớm khỏi bệnh nhé?

Môi Thẩm Tử Kiêu hơi nhếch lên, sau đó anh giơ tay, nhè nhẹ sờ vào vết chữ nổi bằng ngón cái.

Tô Phó Thần tìm Tô Linh lấy chữ ký đó bằng cái cớ “anh có một người bạn”. Sau đó thuận tiện bị Tô Linh bắt chẹt lấy mất ba cái túi.

Thẩm Tử Kiêu nhìn anh ấy cười: “Thế anh trả lại cho tôi cái bật lửa trước đây tôi tặng cho anh đi.”

Bỗng nhiên Tô Phó Thần căng thẳng: “Việc lâu thế rồi mà còn nhớ, cậu keo kiệt thế?”

Trái lại Thẩm Tử Kiêu không quan tâm, anh thong thả ung dung nhận lấy ảnh, trả lời khá thản nhiên: “Ừ, keo kiệt.”

Tô Phó Thần bị anh chọc cười.

Nghe cảnh sát nói, hầu như người trong tổ chức Độc Lang đều đã sa lưới, còn lại một nhóm thế lực sót lại hơi khó giải quyết, nhưng mà cũng không vùng vẫy

được lâu nữa.

Bỗng Thẩm Tử Kiêu nói: “Bọn họ có thể sẽ nhắm vào Tô Linh.” Tô Phó Thần nhíu mày: “Sau đó thì sao?”

Thẩm Tử Kiêu thẳng người, tiện tay cầm chiếc phi tiêu cuối cùng trên mặt bàn rồi lười biếng giơ tay, ném về phía trước: “Cho nên tôi sẽ đưa đám người đó vào nơi chúng nên đến trước khi bọn chúng ra tay.”

Tô Phó Thần nghe thấy thế thì hơi sững người. Anh ấy đứng thẳng người lên đi đến trước mặt Thẩm Tử Kiêu, đứng cách anh khoảng nửa mét, nhìn một cách cực kì nghiêm túc vào mắt anh: “Có thể cậu sẽ chết.”

Thẩm Tử Kiêu: “Tôi sẽ cố gắng sống.”

Cuối cùng anh khẽ cười, sau đó nói bổ sung: “Bởi vì, tôi muốn gặp Tô Linh.”

Sống để gặp cô.

Dường như bầu không khí trở nên ngưng đọng, chỉ còn âm thanh của chiếc máy lọc đang vang lên cực kì rõ ràng.

Tô Phó Thần nhìn Thẩm Tử Kiêu, khóe môi hơi động, sau đó nói. “Thế cậu cứ mơ đi.”

“Tôi nói cho cậu biết, không thể nào.”

“Tôi là anh trai Tô Linh, tôi nói là được, tôi từ chối thừa nhận người em rể này là cậu.“

“Đã keo kiệt lại còn lắm chuyện.” Thẩm Tử Kiêu: “...”

Anh rốt cuộc cũng biết Tô Linh ăn nói không đứng đắn là học từ ai rồi.

Tô Phó Thần nói một tràng từ chối, mà Thẩm Tử Kiêu lại chỉ ôm cánh tay lười nhác nhìn anh ấy, sau một lúc lâu mới hỏi: “Anh với chị tôi là thế nào?”

“...”

Tô Phó Thần: “Tôi đi đây.”

Khi nói câu này, vẻ mặt của Tô Phó Thần bình tĩnh, còn hơi lặng lẽ nhìn xuống đồng hồ, nói: “Bỗng nhiên nhớ ra lát còn có cuộc họp, tôi không nói chuyện với cậu nữa.”

Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu, khóe miệng chứa ý cười nhìn Tô Phó Thần đi thẳng ra huyền quan.

“Này.”

Thẩm Tử Kiêu gọi anh ấy: “Theo đuổi người khác không giống như kiểu anh theo đuổi đâu, sắp tới chính là sinh nhật của chị tôi, anh biết chị ấy muốn quà sinh nhật gì không?”

Bước chân của Tô Phó Thần hơi dừng lại.

Bị một người kém hơn mình mấy tuổi giảng đạo, quả thực là một chuyện không tốt cho lắm.

Cầu Thẩm Tử Kiêu? Không thể nào.

Cho nên anh ấy đẩy cửa một cách dứt khoát, đi mà đầu không ngoảnh lại. Thẩm Tử Kiêu huýt sáo, ngồi về lại ghế sofa.

Mà anh còn chưa ngồi ấm mông thì đã nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gõ hơi gấp gáp.

Cho dù không nhìn sắc mặt, chỉ nghe tiếng gõ không thôi cũng đã biết được chút ít sự không vui trong đó.

Thẩm Tử Kiêu lười biếng đứng dậy, khóe môi nhếch lên nụ cười sau đó mở cửa, nhìn Tô Phó Thần trước cửa bằng vẻ mặt “tôi biết ngay mà”.

Tô Phó Thần nghiêng đầu, anh ấy cố ý không nhìn ánh mắt nghiền ngẫm của Thẩm Tử Kiêu, sau đó cắn răng hỏi: “Cô ấy thích gì?”

***

Sắp tới sinh nhật của Thẩm Tử Sở.

Thực ra từ trước đến nay sinh nhật của cô ấy luôn sẽ biến thành tiệc xã giao cỡ lớn, cuối cùng lại trở thành tiệc thân mật không thể không đi cho lấy lệ.

Nhưng dường như mục đích của tiệc xã giao này lại có thêm một mục nữa dựa trên số tuổi tăng lên của Thẩm Tử Sở.

Đó chính là tìm đối tượng kết hôn phù hợp nhất cho cô ấy. Trước đây Thẩm Tử Sở thấy không sao cả.

Sống trong nhung lụa, cho dù có bị coi là chim hoàng yến được nuôi trong lồng thì nghe có vẻ vẫn là một chuyện hạnh phúc.

Nhưng bây giờ cô ấy không thấy như thế nữa.

Nơi cửa bỗng vang lên những tiếng ồn ào, Thẩm Tử Sở ngẩng mắt, thấy Tô Phó Thần đi tới từ chỗ cửa.

Anh ấy mặc đồ vest màu đen, kết hợp với áo sơ mi màu trắng, cúc cài hết từ đầu đến cuối.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, dường như chỗ của Tô Phó Thần mơ hồ đều đang phát sáng.

Sau đó anh ấy dừng bước, nhìn về phía cô ấy. Giống như đi về phía cô ấy.

Thẩm Tử Sở cười mỉm từ chối người đàn ông mời mình ở bên cạnh, sau đó cầm cốc rượu vang đi về phía Tô Phó Thần.

Từng bước quyến rũ.

“Sinh nhật vui vẻ.” Tô Phó Thần thản nhiên nói.

“Cảm ơn.” Trong mắt Thẩm Tử Sở chứa ý cười, giống như có một biển sao trời rực rỡ trong đấy.

Tô Phó Thần cúi mắt, đưa túi quà ở trong tay cho Thẩm Tử Sở.

Thẩm Tử Sở: “Quà sinh nhật? Tôi có thể mở ra xem luôn được không?” Tô Phó Thần gật đầu.

Thẩm Tử Sở gỡ từng lớp giấy bọc của chiếc hộp nhỏ trong túi quà, sau đó mở nắp của chiếc hộp lông bên trong.

Đôi mắt cô ấy chớp nhẹ.

Là dây chuyền giới hạn mới thiết kế của QUEEN, số lượng bán cực kì nhỏ, hơn nữa đã hết hạn đặt trước từ một tháng trước.

Cho dù có một đống tiền cũng khó mua được. Quả thực Thẩm Tử Sở rất thích món quà này.

...Chiếc dây chuyền này, chắc chắn tốn rất nhiều công sức của anh ấy. Thẩm Tử Sở cúi mắt, đóng nắp hộp lông lại, sau đó cầm trong lòng bàn tay.

Mắt cô ấy khẽ chớp. Rất lâu sau cô ấy mới nói, nhẹ nhàng hỏi: “Anh biết ý nghĩa của chiếc dây chuyền này không?”

Nghe thấy câu này, trên mặt của Tô Phó Thần giống như không có phản ứng nào khác, anh hơi ngừng lại, sau đó nói: “Xin lỗi...”

Mắt Thẩm Tử Sở lóe lên quá rõ, nhưng cô ấy lập tức ngẩng đầu, lộ ra nụ cười sáng rỡ: “Không sao, cũng không phải là việc quan trọng gì.”

Bà Thẩm gọi tên cô ấy ở gần chỗ đó.

Thẩm Tử Sở quay đầu đáp lại, sau đó nghiêng người vẫy tay với Tô Phó Thần, cười nói: “Thế tôi đi trước nhé.”

Tô Phó Thần nhìn theo bóng dáng dời đi của cô ấy, đáy mắt hơi tối đi. Lúc nãy anh ấy đã lừa Thẩm Tử Sở.

Anh ấy biết ý nghĩa của sợi dây chuyền đó. “Người yêu mãi mãi”

Đó cũng chính là câu nói thực sự mà Tô Phó Thần muốn dành cho Thẩm Tử Sở.

***

“Ấy Thẩm Tử Sở, cô biết không, tôi nghe nói Tô Phó Thần dẫn theo một sao nữ đến tham gia bữa tiệc lần này, cô xem chuyện gì thế này?”

Trong một bữa tiệc sau sinh nhật không lâu, có người đứng bên cạnh Thẩm Tử Sở kề tai nói khẽ: “Cô xem, chả nhẽ Tô Phó Thần thích kiểu đấy?”

Giọng nói vừa dứt, Thẩm Tử Sở liền tìm thấy bóng hình Tô Phó Thần trong đám đông.

Anh ấy cười khẽ gật đầu, đang nói gì đó với người bên cạnh.

Đằng sau lại là một ngôi sao nữ, bề ngoài hơi thanh thuần, cô ta mặc lễ phục màu trắng thuần đứng ở đó, rất xinh đẹp.

“Quả nhiên mà, đàn ông bây giờ đều thích những đóa hoa trắng nhỏ bé.” “Đúng thế đúng thế, tôi còn tưởng Tô Phó Thần khác thế chứ.”

Tô Phó Thần hiện tại đã không cần mượn năng lực của bất kì ai nữa. Đến cả nhà họ Thẩm cũng phải nể mặt anh ấy một chút.

Mà có lẽ vì công việc của hai người bận rộn, thêm cả việc tan rã trong lúc không vui khi ấy nên Thẩm Tử Sở và anh ấy đã lâu rồi không gặp riêng nhau.

Cho nên, cũng không biết từ khi nào mà anh ấy đã có người có thể đứng cạnh mình rồi.

Bỗng Thẩm Tử Sở cảm thấy cảm xúc trong lòng dâng trào. Rất khó chịu.

Tô Phó Thần kết thúc cuộc trò chuyện với người đối diện, sau đó khóe mắt của anh ấy hơi nhếch sang, dường như đang chuẩn bị đi về phía Thẩm Tử Sở.

Cô ấy hít một hơi sâu, sau đó quay người trốn tránh ánh nhìn của Tô Phó Thần, rời đi.

Nước trong vòi ào ào chảy xuống.

Thẩm Tử Sở rửa mặt, sau đó cô ấy chống tay lên bồn rửa, nhìn vào bản thân mình ở trong gương.

Có vẻ như kiểu mà Tô Phó Thần thích không hề giống cô ấy chút gì cả. Thẩm Tử Sở nhếch khóe môi, cảm thấy hơi buồn cười.

Cô ấy cúi đầu, tháo chiếc dây chuyền mà Tô Phó Thần tặng bản thân xuống rồi vội vã đi đến bên thùng rác, giơ tay như muốn chuẩn bị vứt nó đi.

Tay của cô ấy lơ lửng trên mặt thùng rác một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ buông ra.

Thẩm Tử Sở hơi nghiêng đầu, hít thở sâu, sau đó để dây chuyền vào lại trong túi áo.

Cô ấy đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi qua hành lang dài thì vừa hay gặp được Tô Phó Thần đi tới từ phía đối diện.

Thẩm Tử Sở ngẩng đầu, mỉm cười, nói lời xã giao, sau đó chuẩn bị đi qua. “Bộp”

Tô Phó Thần bắt được cổ tay của Thẩm Tử Sở: “Cô sao thế?” Thẩm Tử Sở cười: “Tôi chả sao cả.”

Tô Phó Thần nhăn mày: “Cô đang trốn tôi.”

Thẩm Tử Sở cúi mắt, giơ tay từ từ giãy ra khỏi sự khống chế của Tô Phó Thần, sau đó nói: “Đại thiếu gia Tô không đi cùng bạn gái của mình mà đến đây làm gì?”

Tô Phó Thần: “Bạn gái?”

Thẩm Tử Sở cười, hếch cằm: “Cô ngôi sao bé nhỏ đó rất xinh đấy.” “Cô ta không phải.”

Tô Phó Thần ngắt lời, giọng nói trầm: “Trước đây cô ta giúp tôi làm một việc nên tôi dẫn cô ta tới buổi tiệc thương mại này theo giao ước.”

Chiếc dây chuyền giới hạn QUEEN trước đây tặng cho Thẩm Tử Sở đã hết hạn đặt trước.

Hơn nữa qua lâu như vậy rồi, hầu như mọi người đều đã lấy hàng nên muốn có một chiếc mới là rất khó.

Sau khi liên hệ với nhiều bên, anh ấy mới tìm được một ngôi sao tên Hà Lam.

Bởi vì do cô ta ra nước ngoài quay phim nên tạm thời vẫn chưa lấy dây chuyền về.

Hà Lam đồng ý chuyển nhượng sợi dây chuyền cho Tô Phó Thần. Với điều kiện là anh ấy phải đưa cô ấy vào buổi tiệc lần này.

Thẩm Tử Sở ngây ra, cơn giận trong lòng dường như bỗng nhiên được dập tắt. Cô ấy quay người lại, ôm cánh tay nói đùa: “Tôi còn tưởng anh rất thích cô ấy chứ.”

Đây là câu nói đùa.

Cũng là thăm dò.

Sắc mặt của Tô Phó Thần vẫn như cũ: “Hà Lam không phải kiểu mà tôi thích.”

Thẩm Tử Sở “ồ” một tiếng thâm thúy, giả vờ thờ ơ hỏi: “Thế anh thích kiểu như thế nào?”

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngưng đọng.

Thẩm Tử Sở và Tô Phó Thần nhìn nhau, giống như ai mở lời trước thì người đó sẽ thua.

Một lúc lâu sau, Tô Phó Thần bỗng nhiên cười, giọng điệu thản nhiên: “Xem ra đại tiểu thư Thẩm rất có hứng thú với việc riêng của tôi.”

“Ai có hứng thú với việc riêng của anh chứ!” Thẩm Tử Sở thẹn quá hóa giận, dứt khoát nhanh nhẹn quay người lại, tiếng giày cao gót vang lên thanh thúy.

Tô Phó Thần nhìn theo bóng hình phía xa của Thẩm Tử Sở, đáy mắt trầm xuống.

Anh ấy vẫn còn nhớ tối hôm ấy.

Nụ hôn mà Thẩm Tử Sở cắn vào môi mình do tác dụng của rượu.

Tô Phó Phần kéo cô ấy ra, hơi thở nặng nề: “Cô biết tôi là ai không?” Đôi mắt của Thẩm Tử Sở khi ấy không biết là mơ màng hay là tỉnh táo. Cô ấy cười: “Tôi luôn biết.”

Câu nói này lập tức thu hút toàn bộ tâm trí của Tô Phó Thần. Toàn bộ ánh lửa, lan ra cả cánh đồng vào thời khắc ấy.

Tô Phó Thần sẽ khiến Thẩm Tử Sở thuộc về anh ấy.

***

Thời gian trôi nhanh.

Kế hoạch của Thẩm Tử Kiêu đã thành công.

Nhóm tàn dư cuối cùng của nhóm Độc Lang bị bắt, tất cả quay trở lại sóng yên biển lặng.

Mà Thẩm Tử Kiêu cuối cùng cũng có thể xuất hiện trước mặt công chúng.

Tô Phó Thần cũng hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Thiệu Quý Phương, hơn nữa từ từ tiêu diệt triệt để thế lực còn sót lại của bà ta từ bên trong công ty.

Dường như đã đến lúc rồi, không cần băn khoăn nữa, giống như câu nói cất giữ bấy lâu mà Thẩm Tử Sở nhắc đến cũng đã đến lúc rồi.

Nhưng mở lời luôn là một chuyện khó khăn. Tô Phó Thần cần thời cơ.

Nhưng không ngờ Thẩm Tử Sở lại chủ động hẹn Tô Phó Thần.

Thẩm Tử Sở đã 27 tuổi, người muốn cưới cô ấy có thể xếp hàng đầy cả Nam Thành.

Bà Thẩm là một người tinh ý.

Bà ấy từng nói với Thẩm Tử Sở: “Kết hôn không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải cưới người mình thích.”

Thẩm Tử Sở luôn cười nói không sao cả.

Bà Thẩm thấy Thẩm Tử Sở vẫn chưa mở lòng, mấy năm nay cũng không bị thúc ép nhiều lắm.

Cho nên đến khi tuổi của cô ấy dần tăng, bà Thẩm cũng dần trở nên nghiêm túc.

Sau bao lần nói chuyện không có hiệu quả, bà Thẩm chỉ đành bất đắc dĩ chọn việc cưới xin thay Thẩm Tử Sở.

Ngày mai đính hôn.

Chuyện này không hề có nhiều người biết, bởi vì loại chuyện như kiểu đính hôn thế này luôn có rất nhiều biến số. Thêm cả việc hai người không có quá nhiều tình cảm, rất dễ làm ra những chuyện mất mặt.

Gia đình hai bên đều hiểu nên không tuyên bố, không rêu rao ra bên ngoài, đợi sau khi tình hình ổn định mới nói với bên ngoài.

Lần này Thẩm Tử Sở chủ động hẹn Tô Phó Thần chính là để nói tin đó cho anh ấy.

Cô ấy muốn, chỉ cần Tô Phó Thần hơi thất vọng. Hơi không nỡ.

Cô ấy sẽ tùy ý hủy bỏ hôn ước, sau đó tiếp tục ở bên cạnh Tô Phó Thần, đóng cửa trái tim mình.

Nhưng lời đến bên môi, Thẩm Tử Sở lại từ bỏ. “Tô Linh đã hai tiếng không trả lời tin nhắn rồi.”

“Gấp gì chứ, Thẩm Tử Kiêu cũng hai tiếng không trả lời tin của tôi, không chừng hai đứa tiểu biệt thắng tân hôn...”

“Không được.”

Thẩm Tử Sở nhìn Tô Phó Thần, chống cằm cười nhẹ.

Có lẽ trong mắt Tô Phó Thần, có nhiều việc đáng để anh ấy bận tâm hơn. So với những việc cực kì không quan trọng của mình.

Bản thân nên sớm từ bỏ. Hôm sau.

Khi xe tiến về tiệc đính hôn, Thẩm Tử Sở quay đầu nhìn phong cảnh lùi lại nơi cửa sổ xe.

Dường như trước mắt hiện lên biết bao nhiêu kỉ niệm. Mỗi một khung cảnh đều có thời niên thiếu trong kí ức. Bỗng Thẩm Tử Sở muốn khóc.

Nhưng chính vào lúc này, tài xế đột nhiên phanh gấp. “Cô Thẩm, có người chặn xe.”

Thẩm Tử Sở ngây người, ngẩng đầu nhìn.

Lúc này trái tim cô ấy đập kịch liệt, xen lẫn tiếng thiêu đốt của ngọn lửa, trở nên càng kịch liệt hơn.

Thẩm Tử Sở xuống xe: “Anh đến làm gì, không phải anh đi tìm Tô Linh à?” Tô Phó Thần dựa vào cửa xe, cười: “Cướp dâu, em đã từng nghe thấy chưa?”

Tất cả những khung cảnh trong kí ức nhanh chóng ùa tới, sau đó thu lại thành một điểm nhỏ bé, ngưng đọng vào giờ phút này.

Thẩm Tử Sở: “Sao tôi phải đi với anh?” “Anh biết ý nghĩa của sợi dây chuyền đó.”

Tô Phó Thần nói, từng câu từng chữ, cực kì thâm tình: “Người yêu mãi mãi.” Nói xong, anh ấy giơ tay về phía Thẩm Tử Sở.

“Đi với anh.” “Được không?”

Gió thổi qua đuôi tóc.

Có nước mắt rơi trên mặt đất.

Khóe môi Thẩm Tử Sở nhếch lên, sau đó đi từng bước về phía Tô Phó Thần. Được thôi.

Chỉ cần anh giơ tay, em sẽ tiến về phía anh.

*** Đúng rồi.

Còn một việc chưa nói.

Đối tượng đính hôn được lựa chọn cẩn thận của Thẩm Tử Sở - cậu Chu - cũng không đến buổi lễ.

Đi được nửa đường thì anh ta chạy trốn với cô nàng ngôi sao tên Hà Lam mà lần trước Tô Phó Thần dẫn đến buổi tiệc tối ấy!

“Cho nên là anh nói với Hà Lam rằng cậu Chu sắp đính hôn?” Thẩm Tử Sở hỏi. Tô Phó Thần giơ tay xoa đầu Thẩm Tử Sở, sau đó cười: “Bảo hiểm hai tầng.” “Mưu mô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang