• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn tối xong, cả hai cùng nhau trở về nhà mình.

Thời Khanh vừa vào nhà liền đóng sầm cửa lại rồi kéo Ngôn Án vào lòng mình ôm thật chặt.

Vài giây sau anh cúi người khoá môi Ngôn Án.

Cô đặt tay lên ngực anh nhưng không chống cự.

Thời Khanh hôn thật lâu rồi cúi người bế Ngôn Án lên đi thẳng vào phòng ngủ.

Mật ngọt chết ruồi sau 3 năm xa cách được giãi toả hết trong buổi tối ngày hôm nay.



Sáng hôm sau Ngôn Án tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền chạm phải ánh mắt của Thời Khanh.

“Chào…chào buổi sáng”

Ngôn Án mỉm cười nhìn Thời Khanh.

Anh nhếch môi cười, cúi người hôn lên khoé miệng Ngôn Án một cái rồi trả lời.

“Chào buổi sáng”

Thời Khanh đưa mắt nhìn xung quanh phần cổ trắng noãn của Ngôn Án. Quan sát những vết tích đỏ rực mà hôm qua mình đã để lại rồi mỉm cười đắc ý.



Ngôn Án nhìn theo hướng mắt của anh rồi đưa tay lên búng trán anh một cái.

“Đều tại anh, phiền chết đi được. Nếu để ba mẹ anh ấy, họ sẽ nghĩ em thế nào đây. Chúng ta…ưm”

Ngôn Án bắt đầu cằn nhằn, miệng không ngừng nói, lời vẫn còn chưa nói ra hết liền bị Thời Khanh chặn miệng lại.

“Em bé, em thơm thật…”

Thời Khanh hôn xong liền dụi đầu vào hõm cổ của Ngôn Án tham lam ngửi mùi thơm từ cơ thể cô.

Loay hoay trên giường thêm chừng 30 phút, Thời Khanh liền kéo Ngôn Án ra ngoài ăn sáng.

Ăn sáng xong Thời Khanh liền tạm biệt cô gái nhỏ, đến công ty sắp xếp công việc.

“Nào, Thời Khanh, tối nay đến quán bar của cậu tụ họp nhé. Lâu rồi chưa được uống với nhau ly nào”

Cao Thần nhướng mài nhìn Thời Khanh.

“Ừm”

Thời Khanh vừa coi tài liệu vừa đáp hờ một câu.

“Trong những chương trình đó cậu chọn một cái. Họ đều mời cậu về làm ban giám khảo”

Cao Thần chỉ chỉ về sấp tài liệu mà Thời Khanh đang xem rồi nói.

“Tuỳ tiện chọn một cái cho tôi là được”

Thời Khanh quăng sấp tài liệu lại cho Cao Thần rồi lười biếng dựa vào ghế.

“Có thuốc lá không?”

Thời Khanh nhìn về phía Cao Thần rồi chìa tay ra hỏi.

“Gì??Hút thuốc lại rồi à?”

Cao Thần có chút bất ngờ khi nghe Thời Khanh nhắc đến thuốc lá. 3 năm trước vì Ngôn Án mà anh đã bỏ thuốc lá, hiện tại đã nghiện lại rồi sao?



“Có gì bất ngờ như vậy à? 3 năm xa cô ấy, tôi không thể trút bớt nỗi buồn bằng thuốc lá sao?”

Thời Khanh biết Cao Thần bất ngờ nên đành giải thích một câu.

Quả thực mấy năm gần đây anh đã hút thuốc lá trở lại nhưng không được gọi là nhiều, chỉ khi thấy trống vắng thì mới đụng đến, đa số thời gian anh đều chú tâm vào rèn luyện, trao dồi bản thân.

Thời Khanh nhận lấy gói thuốc rồi châm lửa một điếu, hút chưa được 1/3 anh đã dụi tắt quăng vào sót rác.

“Tối nay gặp lại, đi trước nhé”

Thời Khanh đứng dậy cho tay vào túi quần rồi nhanh chân rời khỏi phòng làm việc Cao Thần.

Lúc anh ra khỏi cửa đi vào thang máy thì có một cô gái vô cùng xinh đẹp từ trong thang máy bước ra.

Thời Khanh hờ hững nhìn cô ta một cái rồi thu tầm mắt lại bước vào trong.

Cô gái kia khi nhìn thấy Thời Khanh thì hai mắt sáng lên, nhờ có cô trợ lý bên cạnh nhắc nhở nếu không thì cô đã ở trong thang máy đi xuống lần nữa.

Lúc cánh cửa thang máy đóng lại, cô gái đó quay đầu lại nhìn lần nữa.

“Đó là Thời Khanh đúng không? Anh ấy cùng công ty với chúng ta sao?”

Cô gái xinh đẹp nghiêng đầu sang hỏi trợ lý của mình.

“Hình như là vậy, nghe nói là bạn thân của ông chủ”

Cô trợ lý cũng thành thật trả lời những gì mình biết.

“Chị Vy, chúng ta đi thôi, ông chủ đang đợi”

Chợt nhớ lại việc cần làm, trợ lý nhanh chóng hối thúc.

“Ồ, Trịnh Vy Vy? Tới rồi sao?”

Cao Thần nghe tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy hai bóng người đi vào.

“Ông chủ, anh gọi tôi có gì sao?”

Trịnh Vy Vy mỉm cười nhìn Cao Thần.

“Nghe nói bộ phim mà cô đang quay sắp đóng máy rồi?”

Cao Thần quay quay bật lửa trong tay hỏi thăm.

“Đúng rồi ạ”

Trịnh Vy Vy gật đầu trả lời.

“Sắp đóng máy, tôi hy vọng chuyện cô xảy ra ẩu đả với đồng nghiệp như lần trước sẽ không tái diễn”

Cao Thần vô cùng thẳng thắn, anh nhìn thẳng vào mắt Trịnh Vy Vy giáo huấn.

“Ông chủ, chuyện lần trước là do đối phương kiếm chuyện với chị Vy Vy trước, ông chủ…”

Cô trợ lý nhanh chóng nói đỡ.

“Được rồi, chuyện cần nói đã xong, mau đi đi”

Cao Thần ngắt lời, xua tay bảo cả hai rời đi.

Trịnh Vy Vy cười gượng đứng dậy cúi đầu chào rồi rời đi.

Những lời nói của Cao Thần lúc nảy, có lẽ cô ta cũng chẳng để vào tai, từ lúc trong thang máy bước ra đến giờ, trong đầu cô ta chỉ toàn có hình ảnh nam minh tinh tóc màu bạch kim- Thời Khanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK