"Tại sao không nhìn thấy Du Dương, hắn đi đâu rồi?" La Hoành Hành hướng tới mọi người hỏi.
Trương Vũ Thiến tối hôm qua vẫn ở cùng Diệp Mộng Hàm, nàng quay ra hỏi Lâm Thiểu Vân : "Đêm qua Du Dương chưa có trở về sao?"
"Ách... Cái này..." Lâm Thiểu Vân không biết chuyện phát sinh ngày hôm qua, còn tưởng rằng Du Dương cùng Phan Trác Phỉ mướn phòng đi rồi. Lâm Thiểu Vân nhìn Phan Trác Phỉ, muốn Phan Trác Phỉ giải thích một chút hành tung của Du Dương .
Trương Vũ Thiến lập tức đoán được cái gì, nàng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Phan Trác Phỉ, thầm nghĩ: "Thì ra là ngươi, là đạo sư mà cũng muốn đoạt bạn trai của ta."
Phan Trác Phỉ đối với ánh mắt đầy lửa của Trương Vũ Thiến , vờ như không thấy, nói: "Đừng nhìn ta, ta cũng không biết hắn chuồn đi đâu rồi."
Nói xong, Phan Trác Phỉ lập tức chuyển hoán trọng tâm câu chuyện, nói: "Phía trước thi đấu đã thắng hai tràng, chúng ta đã sớm có suất vào vòng tiếp theo, ngày hôm nay thi đấu có thể thoải mái một chút cũng được, phát huy ra trình độ bình thường là được, thắng thua đều không trọng yếu, tận lực là tốt rồi." ( B: giải chia ra vòng, mỗi vòng chia thành 3 tràng, mỗi tràng đấu 5 trận)
Lâm Thiểu Vân nói: "Mọi người yên tâm đi , chờ tới thời khắc mấu chốt, bạn thân của ta tự nhiên sẽ xuất hiện thôi."
Buổi sáng, trận đấu thứ nhất là Mỹ phất học viện đối chiến Đức bảo học viện, hai đội dự thi này cũng đã thua liền hai tràng, nắm chắc là đều bị loại, nhưng cuối cùng ai cũng không muốn thua, đều muốn thắng được đối thủ cuối cùng để tự an ủi.
Hai đội tử chiến một hồi, cuối cùng Mỹ Phất học viện thắng 2 trong 3 trận với Đức Bảo học viện, vãn hồi được một chút tôn nghiêm cho bản thân, hơn nữa Đức Bảo học viện lại tam chiến tam bại, chảy nước mắt dừng bước tại vòng loại. (B: ở đây tác giả lại chì cho chúng oánh 3 trận, chả hiểu lão này)
truyện copy từ truyenfull.vn
Trận đấu thứ nhất kết thúc, đến phiên trận thứ hai Hoa Đô học viện cùng England học viện thi đấu, nhưng lúc này Du Dương vẫn không có xuất hiện
Đến chúng ta thi đấu rồi, ai muốn lên đầu tiên?." Phan Trác Phỉ nói. Hiện tại tình thế vô cùng tốt, các thành viên có tâm lý vô cùng thoải mái, thích hợp để phát hiện nhân tài.
"Hắc hắc, ngày hôm qua ta đã phát uy. Ngày hôm nay ta sẽ nhường sân đấu cho các ngươi, mấy người các ngươi tự xử đi." La Hoành Hành nói.
Còn lại mấy người tự thương lượng, cuối cùng quyết định Lâm Thiểu Vân cùng Lệnh Hồ Tùng bốn người mỗi người một trận, mà Trương Vũ Thiến là nữ sinh, chiếu cố nàng, làm cho nàng luân không (D: không bị gặp đối thủ).
Tràng thi đấu này, Hoa Đô học viện đã bắt đầu rồi. Mà trong tửu điếm Du Dương vẫn không có đình chỉ tu luyện của hắn.
Du Dương tu luyện một hơi mười lăm tiếng đồng hồ, lực lượng của hắn dần dần tăng trưởng, đã đạt đến hai nghìn năm trăm lực lượng. Du Dương vừa tu luyện, đồng thời còn dùng Âm Dương thủ sáo cấp thất tinh tạo dòng điện bổ sung năng lượng cho sinh vật chuyển hoán khí cụ plug-in.
Âm Dương Lưỡng Cực Thủ Sáo sau khi bị chuyển hoán thành plug-in hoàng kim cấp thất tinh, công năng của nó gia tăng rất nhiều, chuyển hoán năng lượng tốc độ tăng gấp ba, hiện tại một giờ hắn có thể đem năng lượng tư duy chuyển đổi ra hơn 60 tinh năng lượng, trong hơn 16 giờ đồng hồ, Du Dương tổng cộng cung cấp hơn một ngàn tinh năng lượng cho sinh vật chuyển hoán khí cụ plug-in.
Hiện tại chuyển hoán khí cụ plug-in năng lượng là: 4277 tinh.
"Ta Kháo, một đêm tựu hơn một ngàn tinh, tiếp tục như vậy tiếp qua mấy tháng có thể lần thứ hai thăng cấp rồi. Chờ thăng cấp đến kim cương cấp về sau, chuyển hoán khí cụ plug-in có thể chuyển hoán sinh mệnh vật chất rồi, đến lúc đó, chuyện thứ nhất là sẽ lắp đặt một đôi cánh." Du Dương thầm nghĩ.
Bay lượn, là mộng tưởng của mỗi người.
Du Dương kết thúc tu luyện Tư Duy Mạch Động, nhưng Du Dương nhưng không có vội vã rời khách sạn, hắn trước tiên ăn một bữa sáng. Tuy rằng đã là mười giờ rồi, nhưng Du Dương vẫn phải ăn sáng, lý do ư, hắn đói chết mẹ rồi.
Du Dương vừa ăn điểm tâm, một bên nghiên cứu Âm Dương Lưỡng Cực Thủ Sáo lắp đặt ở trên tay hắn.
“Cái bao tay này chắc không phải do dân chuyên nghiệp làm chứ!”
Cái bao tay này dùng chuyển hoán khí cụ plug-in quả là tuyệt. Nhưng cái Du Dương thích nhất không phải công năng vũ khí của nó mà là tác dụng sạc năng lượng vô cùng hữu dụng.
Du Dương hai tay giơ lên, sau đó tư duy khẽ nhúc nhích, hồ quang giữa hai tay lập tức vờn quanh, Du Dương thử đi khống chế hồ quang trong tay , nhưng chúng nó lại không nghe chỉ huy của mình.
"Không có khả năng a. Nhất định có biện pháp chứ."
Du Dương đệ nhị trí não bắt đầu giúp Du Dương suy tính phương pháp khống chế những điện lưu này.
"Đúng, khống chế tay trái cùng tay phải dùng âm dương hai cực phát ra điện lưu, sau đó chải vuốt sợi dẫn cho chúng nó."
Du Dương trong đầu linh quang chợt lóe, trong phòng diễn luyện Thái Cực vân thủ. Hắn hai tay đẩy, niết, cầm, nhu, phảng phất giống như đang vân vê một quả cầu vô hình.
Xèo xèo... Hai tay trong lúc đó thỉnh thoảng còn có thể phóng xạ ra nhè nhẹ hồ quang.
Dần dần, giữa hai tay Du Dương hồ quang càng ngày càng nhiều, bắt đầu càng ngày càng dày đặc, chợt lóe chợt tắt. Thời gian dần qua, thời gian tồn tại của thứ hồ quang này càng ngày càng dài, hơn nữa cũng biến thành tráng kiện, Du Dương đem hồ quang giữa hai tay vuốt ve dệt thành một cái hồ quang cầu, vừa mới bắt đầu hắn chỉ có thể tạo ra quả cầu cỡ viên bi, sau đó theo Du Dương hai tay phóng xạ ra hồ quang càng ngày càng nhiều, tiểu cầu lớn lên một chút, từ viên bi biến thành to như quả trứng chim.
Du Dương còn muốn khiến nó tiếp tục biến lớn, nhưng đột nhiên phịch một tiếng, Du Dương không khống chế tốt, tiểu cầu do hồ quang hình thành chợt nổ tung, đem Du Dương quật ngã xuống. Y phục bị tạc phá, mặt cũng thành mặt mèo.
"Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, vẫn may ta phản ứng nhanh, bằng không lần này khuôn mặt kiếm cơm của ta bị hủy rồi. Không nghĩ tới sức nổ của quang cầu không tồi, uy lực không nhỏ nha. “Ân, không tệ, Âm Dương thủ sáo plug-in rất có tiền đồ."
Du Dương vẫn còn muốn tiếp tục làm thí nghiệm, nhưng nhớ tới ngày hôm nay học viện mình còn phải thi đấu, một đêm không có nhận điện, Du Dương cũng sợ Trương Vũ Thiến cùng Diệp Lâm Hàm các nàng lo lắng cho mình, Du Dương vội vã vén màn, ly khai khách sạn, thẳng đến chỗ thi đấu của hội liên đấu 8 đại học viện.
Hoa Đô học viện cùng England học viện thi đấu đã đến hồi cuối, còn lại cuối cùng một trận thi đấu.
Ván đầu tiên Lâm Thiểu Vân lên sân khấu, hắn bây giờ là tuyển thủ Hoa Đô học viện có thực lực thấp nhất , ngày hôm nay hắn gặp thành viên chủ lực của England học viện , kết quả Lâm Thiểu Vân thảm bại, trên người vẫn còn chảy máu, may mắn chính là thương thế của hắn cũng không lớn lắm, dưỡng thương vài ngày ngon ngay.
Ván thứ hai cùng ván thứ ba Lệnh Hồ Tùng cùng Lương Quá đều chiến thắng đối thủ, nhưng ván thứ tư Đoạn Dịch bị đối phương bật cho tan tác.
Ván thứ năm, ván quyết định thắng thua. Người cuối cùng lên đài là Xích Vô Kỵ, đối phương có vũ kỹ ngang ngang Xích Vộ Kỵ, nhưng lại tu luyện tới tầng thứ 7, nên Xích Vô kỵ yếu hơn về lực lượng. Qua vài chiêu, Xích Vô Kỵ dường như bị thương không nhẹ.
Thấy tình hình như vậy, Phan Trác Phỉ hướng Xích Vô Kỵ trên đài hô: "Không cần cố quá, quá cố giờ, nhận thua đi. Thắng thua đã sao, chúng ta có vé vào trong rồi."
"Không, ta sẽ không thua đấu." Xích Vô Kỵ ngẩng đầu đón nhận những ánh mắt miệt thị trên khan đài hướng về phía mình.
Ở trên võ đài thì đối phương lại liên tục ép mình, Xích Vô Kỵ cả giận hét lớn: "Âm thanh của Xích Long : Xích Long Chi Hống."
Oanh!!! quyền thủ Xích Vô Kỵ hóa thành một con cự long màu đỏ, dương nanh múa vuốt hướng đối phương cắn nuốt .
Trận thứ năm, Xích Vô Kỵ thắng.
Buổi sáng hai cuộc tranh tài cũng đã kết thúc, Hoa Đô học viện tam chiến tam thắng. Chiến tích lẫy lững tiến thẳng đến trận chung kết.
"Giấu nghề kỹ quá đấy, đây là lần đầu tiên thấy ngươi sử dụng siêu phàm cấp vũ kỹ." sau khi xuống dưới đâì Xích Vô Kỵ nghe thấy Lệnh Hồ Tùng nói.
"Đúng vậy a. Chiêu này rất cường hãn, ít nhất cũng là siêu phàm trung cấp vũ kỹ." Đoạn Dịch bình luận.
Mọi người ồn ĩ một trận bình luận về vũ kỹ.của Xích Vô Kỵ
Xích Vô Kỵ sử dụng chiêu "Xích Long Chi Hống" này xác thực rất lợi hại, dĩ nhiên có thể vượt cấp chiến thắng đối thủ gấp bảy tốc độ trái tim.
Ngay khi Xích Vô Kỵ thắng lợi cảm thấy vui vẻ, đột nhiên có người nói: "Gia truyền tuyệt học bị ngươi dùng thành cái dạng này, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?"
Mọi người vừa nhìn, nói lời này dĩ nhiên là khách quý từ mặt trăng Xích Kinh Thế, bên cạnh của hắn vẫn là nữ tử có vài phần rất giống Trương Vũ Thiến- Lam Hải Nguyệt.
Nghe được lời nói Xích Kinh Thế..., Xích Vô Kỵ sắc mặt trở nên khó coi.
"Nghe nói ngươi muốn tham gia lần thi đấu này, ta cố ý từ mặt trăng chạy tới, nhưng là biểu hiện của ngươi để cho ta thất vọng rồi, trình độ ngươi bây giờ, vẫn còn muốn khiêu chiến ta. Hừ, ta xem ngươi đời này quên đi." Xích Kinh Thế chế ngạo Xích Vô Kỵ không kiêng kỵ.
“Ngươi..” Xích Vô Kỵ phung mang trợn má, nhưng lại không tìm ra được từ nào phản bác.
"Hừ hừ, phẫn nộ sao? Ngươi phẫn nộ đã bao nhiêu năm, nhưng vẫn là tên phế vật. Ta xem ngươi ở địa cầu đi mà ngốc nghếch đi. Ở chỗ này ngươi còn có thể làm một tài tử. Nếu như ngươi quay về mặt trăng, ngươi chính là tên phế vật." Xích Kinh Thế lại nói.
Mọi người không biết Xích Kinh Thế cùng Xích Vô Kỵ rốt cuộc là quan hệ như thế nào, nhưng Xích Kinh Thế chế ngạo Xích Vô Kỵ như vậy, tất cả mọi người đều không nhịn nổi, La Hoành Hành cùng Trương Vũ Thiến đều có tính tình bạo lực, hai người bọn họ đang muốn bạo phát.
Đột nhiên, một thanh âm nói: "Ta Kháo. Là ai? Dĩ nhiên thừa dịp lúc ta không có ở đây để khi phụ bằng hữu của ta.”