• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mukuro-san?!"

"Ta nhớ là ta đã phá huỷ linh hồn của ngươi rồi mà? Làm sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Byakuran nheo mắt lại, không để ý biển lửa xung quanh mình.

"Kufufufu.. Thật sự thì chính ta cũng cảm thấy tuyệt vọng vì bị giam giữ ở nơi kín mít đó sau khi mắc bẫy của ngươi. Nhưng đấy là khi ta chỉ có một mình." Rokudo Mukuro lắc lắc tay.

"Vậy sao? Vậy ra ngươi có đồng bọn để tạo lỗ hổng thoát ra ngoài."

"Đồng bọn? Chúng chỉ là những đứa trẻ đáng thương thôi."

Dù sao thì Ngài cũng đã...

"Dù sao thì ngươi cũng đã gây không ít thương tích cho ta, đến nỗi vài phút trước đây ta còn không làm được điều thế này." Rokudo Mukuro nói, ngay sau đó, ảo thuật mạnh hơn, tạo thành một cột lửa khổng lồ.

Byakuran bị giam giữ trong cột lửa đó, nhếch miệng cười hai tiếng: "Như thế này cũng chẳng hề hấn gì đâu, Mukuro. Dù cho ngươi có tạo ra ảo giác giống đến mấy, thì chúng cũng chỉ là đồ giả mà thôi."

Mukuro kinh ngạc nhìn hắn một chút, sau đó thì cười nói:

"Kufufufu... Ngày ta đánh bại ngươi cũng không còn xa nữa đâu.. Chúng ta đã đi trước ngươi một bước. Còn ai khác ngoài ta có thể thống trị thế giới này chứ?"

"Nghe kĩ đây, Sawada Tsunayoshi. Cậu không thể để cho Byakuran cướp đi Arcobaleno Bầu Trời Uni."

"Câm mồm." Byakuran vươn tay đâm xuyên qua ngực của hắn, nhưng Rokudo Mukuro vẫn chẳng hề hấn gì cả: "Mau lên, Sawada. Mau truyền lửa vào cỗ máy đó đi."

"Ha ha." Byakuran cười lạnh: "Bọn họ cũng chỉ trì hoãn cái chết của mình một chút mà thôi."

"Chả sao cả." Rokudo Mukuro bình tĩnh nói: "Mục đích của ta không phải để cứu đám người Vongola. Chỉ cần Arcobaleno Bầu Trời không bị bắt là được."

"Xuỳ." Thanh niên tóc trắng xuỳ cười: "Dù gì thì ta cũng sẽ lấy lại được Uni-chan... Giống như cách của Mafia ngươi rất ghét thôi." Hắn khẽ dùng lực, bóp nát ảo ảnh thực của Rokudo Mukuro ra thành tro bụi. Rokudo Mukuro cũng không để ý, trước khi biến mất, hắn nhàn nhạt nhìn chăm chú vào Byakuran Gesso, nỉ non:

"Ngươi có vẻ cố chấp..."

"Hệt như cái cách ngươi hại chết cô ấy."

"..."

"Thật là~!" Bluebell bất mãn: "Byakuran là đồ ngốc! Sao lại để con hình nhân ngu ngốc đó đùa giỡn chứ? Giết quách đi cho xong!" Nghĩ nghĩ, cô ta lại nói: "Cả đứa con gái lúc nãy nữa... Bluebell không thích!"

"Nào nào Bluebell..." Byakuran cười híp mắt: "Giết Kao-chan ư?"

"Nói thêm câu nào nữa..." Hắn vươn tay, nhanh như chớp kề cận cổ của cô ta. Vào lúc ấy, khuôn mặt kia của hắn nào còn nụ cười giả tạo thường trực. Chỉ thấy người ấy dùng đôi mắt đầy sát khí nhìn cô ta, gằn từng tiếng: "Là ta giết ngươi ngay."

"Hiểu chứ?"

"Vâ, vâng..."

Ngươi thì hiểu cái gì chứ, Rokudo Mukuro?

Ngươi làm sao có thể hiểu... Làm sao lại...

【Tôi đi ra ngoài một chút.】

Kao-chan, em... Thất vọng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK