Triệu Thanh cầm ly rượu uống một hơi hết sạch, rượu mang theo mùi bạc hà lành lạnh trôi xuống, tiếp đến là cảm giác cay cay, đầu hắn cũng hơi choáng váng.
Tuệ Nhã: “……”
Sau một hồi, Tuệ Nhã thấy Triệu Thanh dường như không nhìn về phía mình, vội lặng lẽ cầm ly rượu, chậm rãi đưa lên miệng.
Ai ngờ nàng thiếu chút nữa là uống được thì Triệu Thanh lại vươn tay ra, lại đoạt ly rượu trong tay nàng lần nữa. Hắn nâng ly rượu lên uống hết một hơi, ngước mắt nhìn Tuệ Nhã, mắt phượng vì ngà ngà say mà ngậm nước, trông long lanh rất dễ nhìn, giọng hắn ôn nhu: “Tuệ Nhã, ngoan, dùng bữa đi.”
Tuệ Nhã tức giận gắp một miếng thịt ăn lấy.
Cho tới khi dùng cơm tối xong, bởi vì có Triệu Thanh can ngăn, Tuệ Nhã cuối cùng cũng không uống được giọt rượu nào.
Lí mụ mụ tiến vào thu dọn bàn.
Tuệ Nhã đứng dậy pha một bình trà mao tiêm đem tới, cùng uống trà nói chuyện phiếm với Triệu Thanh.
Vì không để Tuệ Nhã uống rượu, bình rượu đêm nay đều vào bụng Triệu Thanh, tâm trí hắn có phần hưng phấn, liền cùng Tuệ Nhã tán gẫu án kiện của hòa thượng chùa Hoàng Cương.
Tuệ Nhã đưa ra một ý tưởng: “Không phải là thư sinh đọc sách trong chùa không thấy đâu sao, ngoài ra thôn gần đó cũng có người báo nương tử mình mất tích? Hiện giờ nếu không tìm được thư sinh với vị nương tử kia, chàng đã tra hỏi trượng phu của nương tử ấy chưa?”
Triệu Thanh gật đầu, nói: “Theo lời của người này, thê tử gã về nhà mẹ đẻ, một mình trở về; nhưng mà theo lời bên nhà mẹ đẻ ấy, cô nương nhà đó vì bị trượng phu hối thúc nên chạng vạng hôm trước đã tự mình cưỡi lừa trở về rồi.”
Mắt Tuệ Nhã sáng rực, hai má ửng hồng: “A Thanh, ta thấy chàng nên hỏi kĩ vị trượng phu này cùng hàng xóm láng giềng xung quanh đó, nói không chừng có thể hỏi ra tin tức gì giá trị.”
Triệu Thanh gật gật đầu.
Mấy ngày nay hắn vốn là để nguyên nhóm người làm việc cùng nhau, nhất thời hao phí không ít sức của lẫn nhân lực, hiện giờ nghe Tuệ Nhã nói vậy, hắn dự định ngày mai chia thành hai nhóm, một nhóm tìm tung tích của thư sinh và nương tử kia, một nhóm thẩm vấn trượng phu của vị nương tử ấy, dò hỏi mọi người xung quanh, tạm thời không tốn công sức tinh thần nhiều vào các việc khác.
Trong lúc không để ý thì hai người đã không ai nói gì nữa, nhà chính bỗng im lặng hẳn.
Tuệ Nhã vòng tay tựa lên bàn, đôi mắt to trong suốt nhìn qua gương mặt tuấn tú của Triệu Thanh dưới ánh đèn, bên tai lắng nghe âm thanh của tán cây ngô đồng trong sân bị gió đêm thổi qua, tiếng xào xạc của lá ngô đồng rụng dưới sân cũng bị gió đêm quét qua, trong lòng chợt thấy ấm áp.
Mà Triệu Thanh tay cầm chén trà ngắm nghía, lông mi dài rũ xuống, bộ dạng đăm chiêu, không rõ trong lòng đang nghĩ gì.
Triệu Thanh vừa nghĩ tâm sự, vừa lặng lẽ nhìn Tuệ Nhã, thấy nàng tựa lên bàn, áo choàng phủ lên bờ vai gầy yếu, trong lòng không khỏi thấy thương tiếc.
Hắn biết bởi vì sự cố của Tôn Lưu thị, hôn kỳ sẽ được định vào tháng sáu.
Nhưng mà, Triệu Thanh nghĩ muốn cưới Tuệ Nhã về nhà trước, dù cho không thể viên phòng, hắn cũng muốn đem Tuệ Nhã về nhà……
Nghĩ tới đây, Triệu Thanh chợt nảy ra một ý tưởng, ngón tay dài gõ cốc cốc lên mặt bàn vài cái, ý tưởng của Triệu Thanh liền rõ hình —— xung hỉ!
Nếu phụ thân hắn là Triệu tiết độ sứ vừa mới bệnh dậy, hắn có thể thừa dịp này, lấy lý do xung hỉ, trước tiên cưới Tuệ Nhã vào cửa……
Tuệ Nhã liếc nhìn thấy chén trà trong tay Triệu Thanh đã trống không, liến đứng dậy, định rót thêm trà cho Triệu Thanh, lại phát hiện bình trà đã hết.
Nàng đang xoay người ra ngoài thêm nước thì lại bị một lực mạnh kéo lại.
Tuệ Nhã không phòng bị, ngay lập tức ngã vào lòng Triệu Thanh, chén trà nhỏ trong tay rơi xuống, tiếp theo là một tiếng ‘xoảng’ chói tai, bình trà vỡ nát trên mặt đất.
Cùng lúc đó, Triệu Thanh ôm lấy Tuệ Nhã xoay đi, cặn trà vì thế không có vẩy lên người Tuệ Nhã.
Tuệ Nhã định mở miệng, Triệu Thanh lại ôm lấy nàng rồi vén rèm đi vào phòng tối phía đông.
Trong phòng không có đèn, chỉ có ánh đèn mờ mờ từ phòng ngoài xuyên qua rèm chiếu vào.
Triệu Thanh đặt Tuệ Nhã lên giường, chính mình cũng theo đó nằm xuống.
Lúc này Tuệ Nhã mới ý thức được tình huống có chút không ổn, vội dùng sức đẩy Triệu Thanh ra, lại phát hiện tối nay Triệu Thanh khí lực lớn vô cùng, siết chặt nàng tại đây, không thể cử động được.
Triệu Thanh tìm kiếm bờ môi ấm áp mềm mại của Tuệ Nhã, dùng sức hôn lấy.
Trong cơn mê say, Tuệ Nhã cảm giác được Triệu Thanh đang cởi giao lĩnh của nàng ra……
Nàng thở dốc rút đi cây trâm ngọc trên tóc Triệu Thanh, mặc cho động tác trên tay Triệu Thanh, nàng vuốt ve làn tóc mềm mại bị xổ ra của Triệu Thanh.
Không rõ là sau bao lâu, Tuệ Nhã xoay người nằm cạnh Triệu Thanh đang không ngừng thở dốc, nằm im cạnh Triệu Thanh thật lâu, sau đó nàng mới kề người qua, dịu dàng hỏi Triệu Thanh: “A Thanh, cái đó…… là cảm giác như thế nào?”
Triệu Thanh đang thở hổn hển, nhưng vẫn ôm chặt Tuệ Nhã, không nói gì, một chuỗi từ ngữ nảy ra trong đầu hắn: dục tiên dục tử, ý đãng thần mê, sướng đến tê dại, tuyệt không thể tả……
Hắn với Tuệ Nhã vẫn chưa làm gì đã như vậy, nếu là thành thân……
Triệu Thanh ôm Tuệ Nhã vào lòng, thấp giọng nói: “Tuệ Nhã, đợi ta nghĩ cách, chúng ta sớm thành thân đi!”
Tuệ Nhã dựa vào lồng ngực gầy của Triệu Thanh, mềm mại nói: “…… A Thanh, thiếp đều nghe chàng……”
Ngày hôm sau, sau khi Triệu Thanh rời đi, Tuệ Nhã nhanh chóng tiếp tục thêu thùa.
Nàng đang thêu bông hoa thì thấy Tú Mai cầm bọc đồ nhỏ tiến vào.
Tuệ Nhã suy nghĩ, vẫn cảm thấy tên Tú Mai hao hao tên mình, cuối cùng vẫn thay nàng sửa lại tên, gọi là Tiểu Mai.
Lí mụ mụ sắp xếp cho Tiểu Mai ở tây sương phòng, thừa dịp Tiểu Mai đang thu dọn giường chiếu, bà qua chỗ Tuệ Nhã thấp giọng nói: “Tuệ Nhã, Trương bà chỉ cho Tiểu Mai cầm vài bộ nội y qua đây, ngoại trừ bộ đồ trên người nàng, ngay cả một bộ y phục nào cũng không có.”
Tuệ Nhã nở nụ cười: “Vừa lúc thiếu vải làm bộ áo dài loan phượng thêu hoa cho nương tử Hồ đại hộ, con cũng cần vào thành mua vải. Chúng ta thuận tiện mang theo Tiểu Mai, để Tiểu Mai chọn chút vải, làm cho nàng hai bộ y phục!”
Lí mụ mụ gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy nhà Trương bà quá keo kiệt rồi, thầm nói: “Khuê nữ ruột của mình mà cũng không đau lòng.”
Tuệ Nhã cúi đầu cười cười, đường kim lại thoăn thoắt.
Cha mẹ kiểu vậy cũng không ít, trong mắt bọn họ nữ nhi không hề có giá trị, chỉ có nam hài mới tính là thân nhân, hận không thể vắt kiệt giá trị dư thừa của nữ nhi để trợ giúp nhi tử.
Tiểu Mai đang thu dọn giường, thấy Lí mụ mụ ôm một chiếc chăn gấm tới, cười mỉm: “Tiểu Mai, đây là chăn đại cô nương cho ngươi!”
Thấy Tiểu Mai đặt chăn gấm lên giường, Lí mụ mụ nhân tiện nói: “Tiểu Mai, đại cô nương nói, trước cho ngươi mỗi tháng năm đồng bạc, nếu ngươi chịu khó hiểu chuyện thì sẽ tăng thêm sau, ngươi thấy được không?”
Tiểu Mai không ngờ mình còn có tiền công hàng tháng, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Lí mụ mụ.
Lí mụ mụ cười nói: “Nhưng mà ta có một câu nhắc nhở ngươi trước, tiền công hàng tháng tự mình giữ lấy, cũng không nên vì vài câu lấy lòng của người khác mà ngươi liền ngây ngốc dâng bạc cho người ta!”
Tiểu Mai sửng sốt.
Dù sao nàng vẫn còn nhỏ, một hồi mới hiểu được ý của Lí mụ mụ, má lập tức ửng hồng, cúi đầu “Vâng” một tiếng.
Nàng năm nay đã mười hai tuổi, đang ở độ tuổi nhạy cảm, có thể không biết nhiều chuyện khác nhưng cũng biết người nhà mình keo kiệt, cũng biết phụ thân mình rất là mất mặt!
Lúc sau Lí mụ mụ đi tới nhà Tôn Phúc thuê hai cỗ kiệu, Tuệ Nhã ngồi một cỗ, Lí mụ mụ cùng Tiểu Mai ngồi một cỗ, cùng nhau vào thành.
Tới phường Trạng Nguyên, Tuệ Nhã trước đi lầu Đỉnh Phúc chọn vải.
Các nàng một nhóm ba người đang tiến vào lầu Đỉnh Phúc, Tuệ Nhã chợt nghe tới có tiếng ai gọi nàng: “Tôn đại cô nương!”
Tuệ Nhã ngẩng đầu nhìn, phát hiện người gọi nàng là Giang thái thú nương tử Lan thị, không khỏi kinh hỉ, vội tới nghênh đón.
Lan thị dẫn theo bốn nha hoàn đang xem vải, thấy Tuệ Nhã tới đây, cũng cười nghênh đón.
Đôi bên hành lễ xong, nàng trực tiếp lên tiếng: “Tuệ Nhã, ta đang định đưa thiếp mời mời ngươi qua đây này!”
Lần trước nàng muốn tác hợp tiểu thúc Giang Cẩm với Tuệ Nhã, không ngờ thúc thúc của nàng là Lan thái giám bệnh nặng một trận, nàng trở về Đông Kinh chăm sóc, mãi đến chạng vạng hôm qua mới quay lại huyện Vĩnh Bình.
Lan thị mỉm cười nắm bàn tay trắng mềm của Tuệ Nhã, nhìn Tuệ Nhã từ đầu đến chân đánh giá một phen: “Tuệ Nhã thực sự là ngày càng xinh đẹp!” Sau khi đủ mười lăm tuổi, Tuệ Nhã đúng thật là như bông hoa đầu cành nở rộ dưới gió xuân, trắng trong thơm ngát……
Tuệ Nhã có phần thẹn thùng đáp: “Nương tử mới là đại mỹ nhân thực sự!”
Lan thị sảng khoái nở nụ cười: “Tuệ Nhã, ở đây không phù hợp nói chuyện, ta có chuyện muốn cùng ngươi nói, đi tới nhà của ta đi!”
Tuệ Nhã cũng rất thích Lan thị, liền gật đầu đồng ý.