Dù là môn chủ hay là đồ đệ thì đều nuốt giận, thề phải tìm được tên kia để rửa mối nhục này. Bởi vậy bọn họ đều vô cùng cố gắng luyện tập, căn bản không cần sư phụ đốc thúc. Ngày đó bọn họ thua quá khó coi, rất uất ức.
Trong bụi cỏ xa xa, một người rúc vào khóm cỏ cao đến một thước trừng đôi mắt trong trẻo, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mọi người trong sân. Hắn chặt chẽ ghi tạc động tác của từng người trong lòng, hơn nữa trong lúc nhìn lén cũng đã luyện tập trong đầu. Không ai phát hiện sự có mặt của người kia, thậm chí cả vị môn chủ được xưng là đức cao vọng trọng trên giang hồ cũng không phát hiện có người ngoài xâm nhập địa bàn của hắn để nhìn lén tuyệt học võ công của môn phái bọn họ.
Người này là ai? Không cần nói cũng biết. Trong thiên hạ kẻ đã đánh thắng người ta còn muốn học trộm võ nghệ của người ta ngoài Nguyệt Bất Do thì sẽ không có người thứ hai.
Sau khi trời sáng rõ, mọi người đã mỏi mệt thì mới được sư phụ cho phép đi ăn điểm tâm, thuận tiện nghỉ ngơi. Sau khi họ rời đi, Nguyệt Bất Do cũng thần không biết quỷ không hay biến mất. Nhìn lén năm ngày, những gì cần xem hắn đều đã xem, không cần đến nữa.
Vân Hải sơn trang, vừa mới luyện kiếm trở về, Mạc Thế Di liền nhận được bẩm báo của quản gia là Mạc Thế Triệu đến. Mạc Thế Di chưa nói gì, vẫn không hề thay đổi tốc độ trở lại Thúy Uẩn các, mà một người đã ở đó đợi y.
“Thế Di, vi huynh đến làm phiền.”
Ánh mắt Mạc Thế Di hơn vài phần ấm áp, y mở miệng: “Đã ăn cơm chưa?”
“Chưa đâu. Ta chạy suốt đêm tới đây nha.”
“Cùng nhau ăn đi.”
“Được.”
Đã có người đưa cơm canh tới, Mạc Thế Di buông kiếm, rửa mặt rửa tay, thay áo xong thì ngồi xuống bên cạnh bàn, cùng Mạc Thế Triệu ăn điểm tâm. Trong bữa cơm, Mạc Thế Triệu nhìn Mạc Thế Di vài lần, buông màn thầu, nói: “Dịch Thiên môn vào tháng trước bị một tên trông như ăn mày đánh cho hoa rơi nước chảy. Môn chủ Dịch Thiên môn mất hết mặt mũi, bây giờ toàn bộ Dịch Thiên môn đều đang khắc khổ luyện công, thề phải tìm tên ‘ăn mày’ kia để rửa mối nhục này.”
Miệng Mạc Thế Di ngừng nhai. Trên mặt Mạc Thế Triệu lộ ra nụ cười chờ mong, hắn dựa sát vào hỏi: “Thế Di, lời hẹn một năm của đệ và hắn đúng vào ngày mai, đệ nói xem liệu hắn có đến hay không?” Hắn chính là vì muốn xem trận luận võ đặc biệt này nên mới gấp gáp chạy tới.
Mạc Thế Di nuốt màn thầu trong miệng xuống, lãnh đạm trả lời một câu: “Không biết.”
Mạc Thế Triệu áp chế buồn bực trong lòng nói: “Lúc trước Nguyệt Bất Do này vẫn luôn không có tin tức, ta còn nghĩ hắn đã rời khỏi Trung Nguyên, không ngờ nửa năm trước hắn lại xuất hiện, còn thách đấu vài môn phái, bây giờ toàn bộ giang hồ đều vì Nguyệt Bất Do mà náo nhiệt. Ta nghĩ rằng, nếu để bọn họ biết Nguyệt Bất Do muốn tới tìm đệ luận võ, chắc chắn Vân Hải sơn trang sẽ bị vây tầng tầng.”
Mạc Thế Di vẫn lãnh đạm nói: “‘Bọn họ’ sẽ không muốn thấy chuyện như thế phát sinh đâu.”
“Thế Di, có phải ‘bọn họ’ lại làm gì với đệ không?” Mạc Thế Triệu nhịn không được mở miệng hỏi. Trong một năm nay, hắn phát hiện rõ ràng Mạc Thế Di đã trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều. Tuy rằng hắn cũng vừa trở về không lâu nhưng hắn có thể nhận thấy được sự thay đổi của Mạc Thế Di là sau khi hắn trở về.
Mạc Thế Di nói: “Không đâu. Thế Triệu, đừng để ai biết ta đã từng giao đấu với Nguyệt Bất Do.”
Mày Mạc Thế Triệu vắt lại, Thế Di không muốn mang đến phiền toái cho người kia đúng không? Nhìn đôi mắt lạnh lùng của Mạc Thế Di, Mạc Thế Triệu gật đầu: “Ta có thể không để người bên ngoài biết đệ có liên quan đến hắn, nhưng trong sơn trang……”
Mạc Thế Di nhìn nửa cái màn thầu trong tay, qua một lát, y nói: “Ta nghĩ Vương gia còn chưa có cao thủ có thể bắt được Nguyệt Bất Do. Chỉ cần Nguyệt Bất Do không tới tìm ta, Vương gia sẽ không làm gì hắn.”
“Thế Di……” Mạc Thế Triệu muốn nói cái gì để an ủi y, lại không tìm thấy lời nào thích hợp.
Mạc Thế Di cắn miếng màn thầu tiếp theo, trầm mặc ăn cơm. Năm trước sau khi nhị hoàng tử Thành An gặp xui xẻo té ngã trong tế điển thì đã thành thật rất lâu, tuy nhiên gần đây lại bắt đầu rục rịch. Thái tử và Vương hoàng hậu đều gửi thư, Vân Hải sơn trang cũng bắt đầu có động tác. Sau này, bất kì kẻ nào cũng tốt nhất không nên có liên quan quá nhiều tới y, kể cả……
“Thế Triệu, không có việc gì thì huynh cũng đừng nên tới chỗ ta. Mau chóng đưa cha nương đi đi, đừng để họ ở lại Chá Bắc nữa, càng sớm rời đi càng tốt.”
Trong lòng Mạc Thế Triệu chấn động, hạ giọng: “Có phải bên kinh thành có biến không?”
“Bây giờ còn chưa có gì thay đổi, nhưng khó nói sau này sẽ không có biến.” Trong lời của Mạc Thế Di mang thâm ý. Mạc Thế Triệu không có lòng dạ ăn cơm nữa, xem ra thế cục trong cung rất căng thẳng.
Sau đó hai người đều không nói gì nữa. Ngày hôm sau, Mạc Thế Triệu từ nguồn thông tin của mình biết được năm nay gần như thái tử bị bệnh suốt mùa đông, đây cũng là lí do gây ra sự biến hoá thế cục trong cung. Hoàng thượng lại hoài nghi về việc thái tử có thể kế thừa đại thống hay không, nhị hoàng tử Thành An lại một lần nữa chiếm được sự chú ý của Hoàng thượng. Lúc trước Thái y đã từng nói qua thái tử không thể sống quá hai mươi tuổi, về sau thái tử vẫn sống, không chỉ sống mà còn sống qua ba mươi tuổi. Nhưng lần bệnh này làm cho Hoàng thượng và bá quan lại một lần nữa lo lắng về thái tử.
Đông cung, vừa mới uống thuốc, thái tử Thành Lệ suy yếu nằm trên giường. Lần này bệnh tới đột ngột, lại dài đến khó hiểu. Cửu bệnh thành y*, hắn biết rõ thân thể của mình, cho nên ngày thường hắn đều rất chú ý. Nhưng lúc này bệnh lại đến không hề báo trước. Một ngày trước hắn còn rất khoẻ, ngày hôm sau liền bắt đầu bị sốt và ho khan. Từ khi mạng của hắn nối liền với Mạc Thế Di, hắn chưa từng bị bệnh như thế. Hắn quả thực hoài nghi nếu không có Mạc Thế Di thì lúc này hẳn là hắn sẽ triệt để tiêu rồi. Tuy nhiên có vẻ ông trời cũng không định gọi hắn đi sớm thế, hôm nay hắn cảm giác thân thể rõ ràng thoải mái hơn một chút, không nặng trịch như hôm qua, đến tay cũng không nâng dậy nổi.
*Cửu bệnh thành y: bị bệnh lâu ngày thì cũng sẽ có hiểu biết về y thuật
Thành Lệ rất lo lắng, thân mình hắn chậm hồi phục một ngày, hắn sẽ trở nên ngày càng bị động. Trong khoảng thời gian hắn bị bệnh, Thành An tiếp quản một phần công sự trên tay hắn, còn bệnh nữa thì hắn khó đảm bảo Thành An sẽ không một tay che trời. Nhìn đỉnh giường, trong lòng thái tử lại sinh ra một loại bi ai không thể kể ra. Nhưng ngay tiếp theo, hắn liền cắn chặt khớp hàm, nói với bản thân tuyệt đối không thể dễ dàng ngã xuống. Sau khi suy tư thật lâu, thái tử xốc chăn lên đi xuống giường.
Ban đêm, Mạc Thế Di đứng trên nóc nhà nhìn ra phương xa. Ngày mai chính là ngày hẹn một năm của y và Nguyệt Bất Do. Làm một võ giả danh tiếng, y hi vọng Nguyệt Bất Do có thể đến; nhưng làm Mạc Thế Di, y lại không hi vọng Nguyệt Bất Do đến. Cái người mà đến dáng vẻ y cũng chưa thấy rõ kia một năm trước đã cho y ấn tượng quá sâu, sâu đến mức suốt một năm nay y luôn mơ thấy lần luận võ đó. Tại một khắc kia, y đã quên đi gông xiềng trên người, trong đầu chỉ có một ý niệm trong là phải đánh bại tên kia. Một khắc kia, y thậm chí có thể cảm nhận được tự do mà mình đã quên đi lâu lắm. Nhưng sau khi tên kia đào tẩu, y mới giật mình thấy kia chẳng qua chỉ là một giấc mộng tươi đẹp.
Ngực ẩn ẩn đau, cơn đau này vẫn liên tục từ năm trước đến bây giờ. Thành Lệ bị bệnh, cho nên y mới có cơn đau này. Năm nay thời gian Thành Lệ bị bệnh có vẻ hơi dài. Tâm tình Mạc Thế Di phức tạp, y từng hy vọng Thành Lệ sớm chết, như vậy y có thể sớm thoát khỏi gông xiềng này một chút. Nhưng bây giờ, ý niệm như vậy càng ngày càng ít xuất hiện trong đầu y. Y vẫn không thích Thành Lệ, nhưng cũng không hi vọng hắn chết. Y và Thành Lệ chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trên tay Vương gia, cứ cho là Thành Lệ chết, y cũng không thể thoát khỏi. Trừ phi y giết thân sinh mẫu thân của mình, giết những thân nhân có cùng huyết thống với y, nhưng nếu y làm như vậy, gông xiềng đeo trên lưng y sẽ lại càng nặng thêm.
Nữ nhân kia muốn y nhẫn đến khi Thành Lệ đăng cơ, y rất hoài nghi. Dã tâm của con người luôn càng lúc càng lớn. Đến thời điểm đó, y thật sự có thể thuận lợi thoát thân sao? Mưa bụi lất phất trong không trung, Mạc Thế Di ngửa đầu, chỉ có ánh mắt là cảm nhận được cái lạnh lẽo của mưa. Xa xa, Mạc Thế Triệu đứng trên nóc nhà chỗ mình ở nhìn bóng người cô độc kia, tâm đau từng trận. Thái tử vẫn bệnh, thân thể Thế Di nhất định cũng sẽ không thoải mái. Nếu ngày mai Nguyệt Bất Do đến đúng hẹn, vậy Thế Di…… Hắn rất lo lắng, rất lo lắng. Lo lắng cho thân thể của Mạc Thế Di, cũng lo lắng cho trận tỉ thí có thể sẽ đến vào ngày mai.
Gần như cả đêm không ngủ, Mạc Thế Triệu sớm thức dậy. Ở trong phòng nóng lòng đợi đến lúc hẳn là Mạc Thế Di đã rời giường, hắn lao ra ngoài cửa phòng. Chạy đến Thuý Uẩn các của Mạc Thế Di, Mạc Thế Triệu nâng tay gõ cửa, nhưng gõ hồi lâu mà trong phòng cũng không có ai ra mở.
“Thế Di, Thế Di?”
“Trang chủ đi luyện kiếm.”
Một người hầu bưng một chậu nước đứng dưới sân trả lời.
“Thế Di đi luyện kiếm ?” Sớm như thế? Mạc Thế Triệu rất là kinh ngạc.
Người hầu kia nói: “Mỗi ngày trang chủ đều dậy luyện kiếm vào giờ Mão, phải sau giờ Thìn mới có thể trở về.”
Trong lòng chợt lóe một ý niệm, Mạc Thế Triệu lập tức hỏi: “Y làm như vậy đã bao lâu rồi?”
“Chỉ mới khoảng một năm.”
Trong lòng Mạc Thế Triệu hiểu rõ. Không hỏi đối phương Mạc Thế Di đang luyện kiếm ở đâu, Mạc Thế Triệu vội vàng rời đi.
Rất xa, Mạc Thế Triệu đã nhìn thấy một người phi thân lướt trên mặt hồ, hắn thở hắt ra, trên mặt xuất hiện tươi cười. Hắn biết chắc chắn người này đang ở đây.
“Mới một năm sao……” Không hề đi quấy rầy, Mạc Thế Triệu liền đứng ở đó nhìn Mạc Thế Di. Thế Di rất muốn lại được tỉ thí với người nọ đúng không, nếu không cũng sẽ không chăm chỉ sáng sớm dậy luyện kiếm như thế. Nhưng nghĩ đến sự băn khoăn của Mạc Thế Di, Mạc Thế Triệu lại thấy đau lòng vì y. Về tư tâm, Mạc Thế Triệu hi vọng Nguyệt Bất Do có thể đến, hắn luôn cảm thấy Nguyệt Bất Do này sẽ mang đến cho cuộc sống của Mạc Thế Di một chút thay đổi, còn là tốt hay xấu thì hắn cũng không lo lắng. Dù sao với Mạc Thế Di mà nói, có xấu nữa chẳng qua cũng như thế này.
Mạc Thế Di phát hiện Mạc Thế Triệu, tuy nhiên y cũng không dừng lại, đến giờ Thìn hai khắc y mới thu kiếm. Mạc Thế Triệu vẫy tay với y, Mạc Thế Di phi thân vài cái đã dừng trước mặt Mạc Thế Triệu, hai người sóng vai trở về.
Khi ăn điểm tâm Mạc Thế Di không nói gì, Mạc Thế Triệu cũng nhận ra y không muốn nói chuyện. Hôm nay là ngày hẹn, trong lòng Mạc Thế Di nhất định không lạnh lùng như vẻ ngoài của y. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không nói cho Mạc Thế Di kỳ thật hiện giờ hắn có chút khẩn trương, còn rất lo lắng cho thân thể của Mạc Thế Di. Nếu Nguyệt Bất Do kia đến trễ mấy ngày thì tốt, tốt nhất là đợi sau khi sức khoẻ của thái tử hồi phục hẵng đến.
Dùng sức cắn miếng màn thầu để giảm bớt sự khẩn trương khó nói của mình, Mạc Thế Triệu lại không thể khống chế mà nghĩ đến Nguyệt Bất Do, hắn rất muốn biết tên kia có dáng vẻ gì.
“Mạc Thế Di, kì hẹn một năm đã đến, ta lại đến lãnh giáo đây!”
Một tiếng vang truyền từ ngàn dặm đến Thúy Uẩn các, miếng màn thầu Mạc Thế Triệu vừa mới nuốt trôi liền bị giọng nói này làm cả kinh đến mức trực tiếp vọt từ cổ họng ra. Trước mắt nhoáng lên một cái, nào thấy bóng dáng Mạc Thế Di nữa!
Bỏ lại màn thầu, Mạc Thế Triệu bất chấp miệng cũng chưa lau liền đuổi theo, tên kia thật sự đến đây!
Mới ra sân của Thúy Uẩn các, Mạc Thế Di liền nhìn thấy một người giống như một con chim lớn bay từ xa tới đậu trên cây. Mạc Thế Di không hề nghĩ ngợi liền bay lên. Chân dẫm lên nhánh mềm mại, y và người tới nhìn nhau từ xa. Bị tiếng nói vừa rồi kinh động, thị vệ trong sơn trang bị quản gia ra mặt đúng lúc cản trở về, trong viện lại chỉ còn lại bốn người họ, cảnh tượng cũng giống như một năm trước. Mạc Thế Triệu nhảy lên bờ tường trong viện tách xa hai người, ngực nhảy tưng bừng, hắn cũng không giải thích được vì sao mình lại khẩn trương như thế.
Cũng giống như một năm trước, người tới giắt hai thanh kiếm bên hông, quần áo bẩn đen, so với một năm trước thì cũ nát hơn rất nhiều, tóc lộn xộn, vẫn vương đầy cỏ dại, trên mặt vẫn bẩn đến không nhìn ra dáng vẻ vốn có.
“Mạc Thế Di, năm trước quá gấp gáp, năm nay ta đã đến đúng hẹn, không phải ngươi cũng nên tháo cái mặt nạ khó coi kia xuống sao? Ta cũng không muốn luận võ với người mình không rõ mặt đâu.”
Mặt ngươi thì nhìn rõ sao? Mạc Thế Triệu rất muốn vặc lại. Nhưng ở thời điểm này tốt nhất hắn không cần xen mồm. Ánh mắt Mạc Thế Di sáng hơn bất cứ lúc nào trong dĩ vãng, y lạnh lùng nói: “Muốn ta tháo mặt nạ còn phải xem ngươi có bản lĩnh này không đã.”
Dứt lời, kiếm của Mạc Thế Di liền ra khỏi vỏ.