Mục lục
Sử Thượng Tối Cường Tông Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho tới Kim lão ma lúc này ở một bên, mặt vẫn lãnh đạm như cũ, cũng không có chút cảm xúc nào.

Hắn từ khi xuất đạo đến nay, đều là từ trong núi thây biển máu mà ra, cao thủ như thế nào hắn đều đã gặp qua, hắn đã sớm từ lâu quên mất cảm xúc khủng hoảng cùng sợ sệt là như thế nào rồi.

Ở trong nhận thức của Kim lão ma, nhân sinh cùng lắm là chết một lần mà thôi, chết thì chết cũng có làm sao.

Ngược lại từ trước đến nay hắn giết nhiều người như vậy, đã sớm cảm thấy buồn chán rồi, cho nên hắn liền cảm thấy Diệp Thần làm việc này cũng không quá phận chút nào.

Lý Binh nhìn chằm chằm Diệp Thần, hắn giận dữ gầm hét: "Ta thề sẽ khiến ngươi chết không được tử tế, Chân Minh tông ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! !"

Diệp Thần thấy vậy liền cười nói: "Ngay cả tông chủ ngươi ta còn dám phế, thì lẽ nào ta còn phải sợ cái Chân Minh tông gì đó của ngươi hay sao?"

Dừng một chút, Diệp Thần lại nói tiếp: "Còn nữa, ta không có giết ngươi, không phải là vì ta sợ ngươi mà là ngươi còn có giá trị để ta lợi dụng!"

Đang khi nói chuyện, Diệp Thần liền đem rương Huyền Thiết mở ra, đem quả trứng đá bên trong ném tới trên người Lý Binh.

Vừa rồi Diệp Thần để Lý Tiêu Dao phế bỏ tu vị Lý Binh, mà không phải giết chết, chính là vì quả trứng đá này.

Nếu quả trứng đá này đã thích hấp thu số mệnh như thế, vậy liền để nó hấp thu cho no đi!

Quả trứng đá kia vừa rơi xuống trên người Lý Binh, nó lập tức bắt đầu hấp thu số mệnh Chân Minh tông trên người Lý Binh, từng luồng từng luồng số mệnh đang điên cuồng từ bên trong thiên ấn trào ra, toàn bộ đều bị trứng đá hấp thu sạch sẽ hầu như không còn lại gì.

Lý Binh lập tức hoảng hốt, hắn vội vàng đem quả trứng đá này dứt ra, bởi vì quả trứng đá này có tốc độ hấp thu số mệnh thực sự là quá kinh khủng.

Diệp Thần ánh mắt lạnh xuống, lạnh giọng nói: "Bản tông lưu tính mạng ngươi, chính là vì quả trứng đá này, ngươi liền an phận lại cho ta!"

Bởi vì hắn không biết là sau khi Lý Binh chết, quả trứng đá còn có thể thông qua Lý Binh mà hấp thu số mệnh của Chân Minh tông được nữa hay không, cho nên Diệp Thần cũng không có lập tức giết chết Lý Binh.

Bởi vì người chết là không thể sống lại, vì vậy Diệp Thần sẽ không dám làm thử cái thí nghiệm này.

Ở dưới con mắt của mọi người, Diệp Thần chậm rãi đi tới trước mặt Lý Binh. Sau đó hắn liền vung tay lên, ngay lập tức Lý Binh liền bị đá bay lên sau đó thân hình hắn liền nặng nề đập mạnh xuống đất, khiến hắn thổ ra một búng máu to.

Bởi vì Lý Binh trước đó đã bị Lý Tiêu Dao ra tay phế bỏ tất cả tu vi, cho nên mới có thể bị Diệp Thần dễ dàng trấn áp như thế.

"Ầm!" Diệp Thần đạp một cước lên trên ngực Lý Binh, sau đó đem quả trứng đá này mạnh mẽ áp lên trên người hắn.

Số mệnh lập tức cuồn cuộn từ trên người Lý Binh trôi đi, tất cả đều bị quả trứng hấp thu sạch sẽ, chỉ chốc lát sau, quả trứng đá này liền đem số mệnh của Chân Minh tông hấp thụ hầu như không còn cái gì.

Đồng thời, ở Chân Quan thành, biển mây số mệnh trên bầu trời Chân Minh tông đột nhiên nổ tung, toàn bộ số mệnh trên bầu trời đã biến mất không còn, tuyên cáo với thiên hạ rằng cái tông môn này đã chính thức bị diệt vong.

Bên trong Tàng Bảo các tầng bảy, tất cả mọi người đều là cực kỳ kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt mình lúc này, ngay cả Diệp Thần cũng không ngoại lệ.

Khi nãy trong thời gian ngắn quả trứng đá này hấp thu số mệnh của Cuồng Phong tông, mọi người cũng không có khiếp sợ cho lắm, bởi vì dù sao Cuồng Phong tông cũng chỉ là hạ phẩm tông môn.

Nhưng lúc này chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, quả trứng đá này lại có thể hấp thu toàn bộ số mệnh của một trung phẩm tông môn như Chân Minh tông, việc này quả thật là đã khiến tất cả mọi người ở nơi đây một phen hết vía rồi.

Lý Binh hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Thần, trong ánh mắt hắn lúc này toát ra vẻ ác độc. Bởi vì bây giờ hắn tu vì không chỉ đã bị phế, mà ngay cả tông môn cũng đã bị tiêu diệt, bây giờ hắn đã triệt để biến thành phế nhân rồi.

Mà hết thảy chuyện này, đều là do Diệp Thần tạo ra, cho nên hắn tự nhiên là đối với Diệp Thần hận thấu xương rồi!

Bên dưới hóa linh cảnh, cho dù là cao thủ Nguyên Thần cảnh, thì chỉ cần đan điền bị phá hủy, thì coi như hắn đã trở thành phế nhân rồi, bởi vì một thân tu vi của hắn tất cả đều được cất giữ ở vị trí đan điền.

Mà một khi ngươi đạt đến cảnh giới hóa linh, như vậy mọi chuyện lại là hoàn toàn khác nhau, bởi vì ở cảnh giới hóa linh một thân chân khí của ngươi tất cả sẽ bị luyện hóa thành linh lực!

Linh lực, cũng không phải là được cất giữ ở bên trong đan điền, mà nó sẽ được tuần hoàn chạy khắp toàn thân của ngươi.

Nếu như muốn phế bỏ một tu sĩ cảnh giới hóa linh, như vậy mọi chuyện liền khó khăn hơn rất hơn nhiều. Trừ phi ngươi có thể đem hết thảy kinh mạch của hắn toàn bộ đánh nát đi thì mới có thể phế bỏ được hắn.

Mà như thế, thì chẳng khác nào trực tiếp giết hắn không khác gì nhau!

"Diệp Thần, Lý Binh ta cho dù có chết cũng sẽ hóa thành quỷ mà tìm ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! !" Lý Binh lúc này chỉ có thể thoi thóp nằm trên đất mà oán độc mắng chửi Diệp Thần mà thôi.

Diệp Thần trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, thậm chí ý cười trên mặt hắn cũng đều đã biến mất, lúc này chỉ còn lại là vẻ hờ hững vô tình mà thôi.

"Ác quỷ?" Diệp Thần liếc mắt nhìn Lý Binh, cũng không phủ nhận mà gật đầu nói: "Được, ta chờ ngươi hóa thành ác quỷ đến tìm ta đây!"

Nói xong, Diệp Thần liền ra một cước đạp lên trên cổ Lý Binh.

"Rốp!" Một tiếng gãy vụn lập tức vang lên, cổ Lý Binh lập tức bị Diệp Thần giẫm đoạn.

Cho tới lúc tuyệt khí bỏ mình, Lý Binh có thể hay không hóa thành ác quỷ, Diệp Thần cũng không còn quan tâm nữa.

Toàn bộ mọi người ở tầng bảy Tàng Bảo các, có chút ngơ ngác nhìn về phía Diệp Thần, bọn họ đều có cảm giác lạnh hết cả người, trong lòng có một cỗ kinh hãi không tên đang lan tràn ra.

"Diệp Tông chủ, ta xem cái tầng bảy này tựa hồ cũng không có bảo vật gì, vậy ta liền xin phép đi trước!" La Lôi tông Dương Tiêu lập tức mở miệng nói rằng.

Nói xong, hắn cũng không nhìn Diệp Thần nữa mà liền vội vã đi xuống lầu dưới.

"Các vị, ta cũng xin cáo biệt đây." Kinh Vân tông Cố Trường Phong cũng cười nịnh nói, sau đó liền lập tức hướng về phía cầu thang chạy đi.

Cuồng Phong tông Liễu Công Minh cùng Huyết Lệ tông Mã Thành Long, cũng lần lượt từ biệt mau chóng đi xuống lầu dưới.

Đối với hành động của đám người này, Diệp Thần cũng không có ngăn cản, bởi vì bốn người này đều là người của Nguyệt Thai thành. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là, bọn họ cũng không có được một chút thu hoạch nào ở nơi đây.

Nhìn thấy những người kia đã rời đi, Bùi Nguyên trong lòng liền có chút sợ hãi, nguyên bản lúc trước có một Kim lão ma, đã đủ để hắn đau đầu rồi, vậy mà bây giờ lại nhô ra thêm một tên khủng bố Thiên Linh tông, thực sự là để hắn bất an hơn rất nhiều.

Đặc biệt là nhìn thấy Lý Binh đã chết rồi, hắn đã triệt để bị hành động của Diệp Thần làm cho hoảng sợ rồi.

Ngay ở thời điểm Bùi Nguyên chuẩn bị rời đi, Diệp Thần liền mở miệng: "Ngươi, không thể đi."

Nghe được lời nói này của Diệp Thần, Bùi Nguyên lập tức liền nổi giận, quát lên: "Tiểu bối, ngươi cũng chớ làm càn trước mặt bản tông!"

Bùi Nguyên dù sao cũng là tông chủ của trung phẩm tông môn, cũng có ngạo khí của chính mình, hắn vừa rồi hạ mình chịu thua Diệp Thần, là đã quá nể tình hắn rồi.

Nhưng mà hắn cho Diệp Thần mặt mũi, tựa hồ Diệp Thần cũng không nể mặt mũi hắn!

Đã như thế, Bùi Nguyên đương nhiên sẽ không còn ăn nói khép nép nữa.

Diệp Thần cũng không có quan tâm tới sắc mặt đang biến hóa của Bùi Nguyên, hắn vẫn thản nhiên nói: "Nếu như ngươi muốn đi, vậy liền lưu lại ba món đồ đi!"

Bùi Nguyên mắt trợn trừng lên, thế nhưng vẫn là có điều kiêng kỵ Lý Tiêu Dao kia, cho nên hắn đành phải mở miệng hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"

"Thứ nhất, lưu lại bộ áo giáp lúc trước ngươi chiếm được cho ta." Diệp Thần nói.

Áo giáp cấp bậc thượng phẩm linh khí, tự nhiên là một bộ bảo vật cực kỳ quý giá, ngay cả Toái Ngọc tông trước kia cũng không có một cái nào.

Bùi Nguyên sắc mặt lập tức nhăn nhó, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là cau mày liếc mắt nhìn Lý Tiêu Dao bên cạnh Diệp Thần.

Hắn biết, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Lý Tiêu Dao!

"Cho ngươi!" Cuối cùng, Bùi Nguyên làm ra một cái lựa chọn vô cùng sáng suốt, đem bộ áo giáp linh khí ném cho Diệp Thần.

Diệp Thần cũng không chút khách khí nào đem bộ áo giáp thu vào bên trong giới chỉ, sau đó hắn dựng thẳng ngón thứ hai lên nói: "Thứ hai, ngươi đem toàn bộ số mệnh của Toái Ngọc tông các ngươi, tùy ý để quả trứng đá này hấp thu cho ta."

Bùi Nguyên nghe vậy nhất thời nổi giận lên, quát: "Diệp Thần, ngươi cũng đừng khinh người quá đáng! !"

Muốn hấp thu toàn bộ số mệnh của Toái Ngọc tông, chuyện này không phải là muốn nửa cái mạng của hắn sao?

Diệp Thần liền cười cợt, nói: "Khinh người quá đáng, ta vẫn còn chưa nói tới đồ vật thứ ba mà ta muốn mà?"

Bùi Nguyên sắc mặt lập tức dữ tợn hơn nói rằng: "Ngươi nói trước cái đồ vật thứ ba đi, nếu là hợp lý, ta liền sẽ cho ngươi . Còn đồ vật thứ hai vừa rồi ngươi vừa nói, ta là không thể thỏa mãn ngươi rồi!"

Diệp Thần liền nhếch miệng lên khinh thường nhì về phía Bùi Nguyên mà nói: "Đồ vật thứ ba mà ta muốn ngươi lưu lại, chính là mạng của ngươi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK