Dung Tích Triều xiết chặt vô lăng mà tay trở nên trắng bệt, cả người bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, xe lắc lư vô cùng, nhưng nàng lại không hề có biểu hiện dao động, lúc này Dung Tích Triều mang một vẻ đẹp cuồng dại hoang dã, trong mắt còn lộ ra một chút điên cuồng.
Ngôn Thanh Nhiên theo sát phía sau mà tán thưởng không ngớt, cô không nghĩ tới Dung Tích Triều có kỹ thuật đua xe tốt như vậy, mắt thấy chiếc xe phía trước vẫn còn dấu hiệu sẽ tăng tốc mà mắt không giấu được vẻ yêu thích, quả nhiên xứng đáng được coi là đối thủ của cô.
Từ khi bắt đầu thi đấu tới bây giờ thì Ngôn Thanh Nhiên lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt chăm chú.
Chân cố sức đạp lên chân ga, số đo dâng lên, nắm chặt vô lăng, thấy ở phía trước có một chổ rẽ hiểm trở, cô biết đây chính là cơ hội đã tới, trong lòng hơi căng thẳng...
Thời điểm hiện tại khán giả ngồi xem cũng đang thắc mắc tiếp theo Ngôn Thanh Nhiên sẽ làm cái gì, đột nhiên Ngôn Thanh Nhiên đẩy nhanh tốc độ, khoảnh khắc chuẩn bị vượt qua thân xe Dung Tích Triều thì bị va chạm vào tảng đá ven đường phát ra chút đóm lửa, còn thân xe của Dung Tích Triều sau cú va chạm cũng có chút biến dạng.
Ngay sau đó Ngôn Thanh Nhiên đã hoàn mỹ vượt lên trước Dung Tích Triều mà mạnh mẽ chạy đi, gần lên tới đỉnh núi thì đường càng dốc càng đứng và trở nên nguy hiểm, nếu cô không cẩn thận có thể bánh xe sẽ rất dễ bị trượt khỏi đường, nhưng cô cũng muốn phòng ngừa không cho Dung Tích Triều có cơ hội vượt qua.
"Fuck! Ngôn Thanh Nhiên!" Dung Tích Triều bây giờ thực sự muốn lột da Ngôn Thanh Nhiên, cái tên này quả là kiêu ngạo! Nghĩ tới chiếc xe của mình bị Ngôn Thanh Nhiên đụng mà biến dạng, liền nghĩ tới cơ hội trả thù.
Hoa hậu giảng đường có một ưu điểm rất lớn chính là có thù báo thù, có oan báo oan đã chọc tới nàng thì đừng mong an ổn trừ phi nàng không muốn cùng ngươi tính toán.
Qua mấy cái lộ trình thì Ngôn Thanh Nhiên thật hưởng thụ sự yêu thích đến từ Dung Tích Triều, vẻ mặt hưng phấn của Dung Tích Triều đều chuyển biến mỗi lần đụng phải Ngôn Thanh Nhiên, mỗi lần đụng một cái trong lòng nàng càng thoải mái, nhưng với Ngôn Thanh Nhiên thì chỉ muốn khóc mà thôi...
Sau khi bị Dung Tích Triều đụng cho vài lần thì xe của Ngôn Thanh Nhiên cũng đã bị biến dạng, nãy giờ cô đã nhịn nhưng bây giờ thì không nhịn được nữa mà muốn trực tiếp phải bắt Dung Tích Triều thì mới bằng lòng bỏ qua.
Khán giả xem đến đây mà khóe miệng co quắp, sao họ nhìn thấy hai người này như hai cái hài tử đang đùa giỡn vậy? Nhỏ thì không nhỏ! Mà lớn cũng không lớn! Nhưng mà lại không thể không bội phục kỹ thuật đua xe của hai người này được.
Không ít người đã bắt đầu cá cược xem ai sẽ là người chiến thắng, nhưng những người ủng hộ Ngôn Thanh Nhiên là chiếm đa số, dù sao thiếu niên này đã biểu hiện quá tuyệt vời, bình tĩnh trầm ổn, khí tràng cường đại, toàn thân tràn ngập khí phách.
"Ngọn núi này, chậc chậc." Ngôn Thanh Nhiên đối với ngọn núi này cũng sinh ra hứng thú, bởi vì đây cũng chính là ngọn núi khó nhất mà cô từng đi qua, nếu như là một tay gà mờ mới tập chạy xe mà dám chạy lên ngọn núi này chắc chắn sẽ khó mà giữ mạng được, nhưng may mắn là cô có kinh nghiệm cho nên cũng không quá khó khăn đến mức như vậy.
Mắt thấy sắp đến địa phương trọng yếu, cũng không ít người bởi vì chổ này mà chùn bước, muốn đi tới được đỉnh núi, thì con đường này là không thể thiếu, bất quá con đường này cũng không làm nản chí Ngôn Thanh Nhiên.
Xe ngừng lại, đôi mắt sâu thẳm quan sát cái gọi là đường phía trước kia.
Thảo nào không có ai dám lên đỉnh núi, nhìn cái đường vậy không có lí do gì mà dám lên mới là lạ?
Con đường phía trước cũng có thể không gọi là đường, bởi vì nó chính là một cái vách núi, bất quá chỉ cần vượt qua nó thì sẽ trở lại đường chính, mà khoảng cách cái vách không lớn không nhỏ, đủ để hù dọa lòng người nhát gan, bởi vì không có ai dám bảo đảm sẽ vượt qua được, cũng không ai dám tự nhận mình có đủ kỹ thuật để qua.
Ngôn Thanh Nhiên tuy rằng kỹ thuật có hạn, nhưng cô vẫn muốn thử xem, cô cho đến bây giờ cũng chưa thử qua loại cảm giác này.
Tiếp theo Dung Tích Triều cũng đã đến đây, nhìn thấy con đường phía trước, cảm thấy căng thẳng, cái này đùa giỡn nàng có phải không?
Trong lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi khiến nàng nhíu mày, tiện tay rút ra một tờ khăn giấy bắt đầu tao nhã lau chùi lòng bàn tay, ánh mắt nhìn qua hướng Ngôn Thanh Nhiên, nàng đang tự xem rằng Ngôn Thanh Nhiên có dám tiến lên hay không.
Nếu như bây giờ kêu nàng đi trước thì có cho cả tiền triệu nàng cũng không dám, nhưng lại nhìn tới Ngôn Thanh Nhiên nếu như dám qua thì nàng cũng sẽ thử.
Khán giả cũng đang rất mong chờ mà không dám rời mắt vì sợ bỏ lỡ phần đặc sắc.
Nếu không nhìn thấy cảnh này qua màn hình thì họ thật sự không biết thì ra đường lên núi khó đến như vậy.
Có câu nói rất hay "Nếu như không còn điên cuồng nữa thì chúng ta đã già rồi", nhưng nhìn hai cái người trẻ này quả nhiên là không muốn sống nữa.
Ngôn Thanh Nhiên ngồi ở trên ghế điều khiến, hít thở một hơi thật sâu.
Khóe miệng nhếch lên, ánh mắt tràn ngập kiên định, đã đi tới đây rồi thì dù ở dưới là vực sâu không đáy thì cô vẫn muốn xông qua.
Chân nhấn ga khởi động máy, vô số người nín thở chờ đợi thiếu niên này sẽ tạo ra kì tích, nhưng cũng có nhiều người không dám nhìn cảnh tượng này, rất sợ thiếu niên sẽ xảy ra chuyện.
Ngôn Thanh Nhiên chưa từng trải qua cảm giác quá sợ hãi cái gì đó, lòng bàn tay cũng bắt đầu toát mồ hôi, mồ hôi trên trán cũng giọt lớn giọt nhỏ mà tuôn, tim đập nhanh gia tốc.
Chân cố sức đạp ga, hai tay nắm chặt vô lăng, vèo một tiếng liền chạy lên trước, tốc độ thực sự quá nhanh!
Dung Tích Triều ở phía sau liền ngẩn ngơ, nàng không nghĩ tới Ngôn Thanh Nhiên có gan lớn như vậy, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Rất nhiều người đều mở to hai mắt nhìn! Mắt thấy Ngôn Thanh Nhiên càng ngày càng gần vách núi thì tim bọn họ như ngừng đập, so với Ngôn Thanh Nhiên chắc còn khẩn trương hơn! Vài người nhát gan lấy tay che lấy đôi mắt chỉ sợ nhìn thấy cảnh tượng không tốt!
Xe phóng nhanh như bay mà Ngôn Thanh Nhiên ngồi ở bên trong lại bình thản thong dong.
Xung quanh tất cả như bị ngưng đọng, xe của Ngôn Thanh Nhiên đã đến vách núi!
Rồ ga, xe vèo một tiếng trực tiếp vọt qua! Phóng đoạn đường không ổn định liền đáp lên mặt đường đối diện!
Khán giả bắt đầu thét chói tai! Trời biết khoảnh khắc vừa rồi có bao nhiêu là kích thích! Không nghĩ tới Ngôn Thanh Nhiên sẽ làm được mà còn vô cùng đẹp mắt!
Sau khi đáp xuống mặt đất Ngôn Thanh Nhiên mới bình tĩnh lại được, vừa rồi khoảnh khắc bay lên không trung khiến ruột gan của cô muốn trào tới cổ họng! Mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại được, thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch dựa trên lưng ghế...Nếu như nói cô không sợ thì chắc chắn là nói dối, nháy mắt vừa rồi cô thật sự rất sợ, bất quá chỉ là trong nháy mắt.
Dung Tích Triều nhìn đến Ngôn Thanh Nhiên thành công, tự nhiên bản thân cũng muốn thử một phen, nghĩ vì sao Ngôn Thanh Nhiên làm được thì nàng cũng phải có thể, đừng quên nàng cũng là nữ vương đua xe a.
Dung Tích Triều chính là không muốn thua, nàng cũng muốn đi tới đỉnh núi để giành chiến thắng.
Lúc này Dung Tích Triều cũng đã đem các khán giả dọa sợ rồi, nữ nhân này thật có can đảm! Đối mặt với vách núi cũng đa số nam nhân đều chùn bước, vậy mà không nghĩ tới một cái tiểu cô nương có gan lớn đến thế, rất nhiều người tự đem bản thân ra so sánh mà cảm thấy thật thảm hại...
Dung Tích Triều bình tĩnh đạp chân ga, mọi người đều căng thẳng nhìn về phía nàng, thời điểm chiếc xe chạy qua thì bánh xe sau không ổn định, bánh sau trực tiếp trớt xuống dưới vực.
Ngôn Thanh Nhiên ngồi trên xe nhìn kính chiếu hậu thấy thế liền chạy ra giúp đỡ, còn khán giả thì khẩn trương chết, chết tiệt, tại sao lại xảy ra loại sự tình này, then chốt là xe thì đang từ từ rớt xuống dưới mà Dung Tích Triều bên trong lại có vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như người đang gặp nguy hiểm không phải là nàng vậy.
Ngôn Thanh Nhiên nhanh chóng chạy tới, lấy tay mở cửa xe, mà mắt thấy xe vẫn đang có dấu hiệu tiếp tục rơi mà trong lòng khẩn trương muốn chết.
Khán giả lúc này cũng đã không còn bĩnh tĩnh được mà kêu người chạy tới cứu viện!
Người đứng đầu tổ chức đua xe này tên là Phương tổng, hiện tại mặt hắn cũng muốn trắng bệch không một chút máu vì hắn biết thân phận của Dung Tích Triều không phải dạng vừa! Vạn nhất nếu nàng xảy ra chuyện gì thì hắn chỉ sợ gia đình nàng chắc chắn sẽ tới lột da hắn phơi khô!
Dung Tích Triều ngồi ở trong xe nhìn thấy Ngôn Thanh Nhiên khẩn trương như vậy mà buồn cười, hắn mà cũng biết lo lắng cho mình sao?! Nghĩ vậy liền muốn mở cửa để đi ra nhưng lúc này cửa xe thật sự không thể nào mở được, lần này Dung Tích Triều có chút khẩn trương thật rồi, không lẽ nào bây giờ nàng phải thật sự bỏ mạng ở đây sao, nàng vẫn còn trẻ mà a.
Ngôn Thanh Nhiên nhìn xuyên qua cửa xe nhìn thấy Dung Tích Triều đang thả hồn suy nghĩ mà thật là khẩn trương, đại tỷ chúng ta có thể nhanh hơn không? Bộ ngươi không sợ chết sao!
Lúc này cửa xe do bị Ngôn Thanh Nhiên cố sức mà đã mở ra được, mà cũng bởi vì dùng sức đẩy ra cho nên chiếc xe cũng nhanh chóng rớt xuống dưới, khoảnh khắc khi chỉ còn lại một nửa chiếc xe còn nằm trên vực thì Dung Tích Triều nhanh chóng nhảy vào lòng Ngôn Thanh Nhiên, ầm ầm một tiếng, chiếc xe rớt xuống vách núi và tạo ra một tiếng nổ.
Ngôn Thanh Nhiên bị Dung Tích Triều nhảy vào lòng một cái, vừa vặn dưới chân không đứng vững...cả hai người cứ thế mà rớt xuống phía chân núi!
Khán giả quả thực muốn khóc! Con mẹ nó xảy ra chuyện gì vậy! Thật vất vả đã cứu được người ra khỏi xe rồi, mà hai người này còn cũng nhau ngã xuống? Ban tổ chức nhanh chóng phái người ra đi tìm ngay lập tức, chỉ sợ xảy ra vấn đề gì, mà chủ yếu chính là sợ Dung Tích Triều có vấn đề!
Quay lại với Ngôn Thanh Nhiên lúc này đang rớt xuống chân núi mà tự hỏi bản thân có phải đời trước thiếu nợ Dung Tích Triều hay không mà đời này phải trả giá đắt như vậy...
Ôm Dung Tích Triều trong lòng liền như thế một đường lăn xuống chân núi, những tảng đá vụn, những cành cây khô đã khiến cơ thể cô trầy xước chảy máu, thế nhưng cô vẫn cố sức che chở cho Dung Tích Triều.
Dung Tích Triều nằm trong lòng cảm nhận độ nóng trên người Ngôn Thanh Nhiên và tiếng cô kêu rên mà cảm thấy thật có lỗi.
Ngay sau đó đột nhiên đụng trúng một tảng đá to liền dừng lại, Ngôn Thanh Nhiên mắt đầy ngôi sao, đầu thì trống rỗng, liền lập tức rơi vào hôn mê...
Dung Tích Triều được Ngôn Thanh Nhiên che chở cho nên cũng không bị thương quá nặng.
Cảm giác được người kia đang bất tĩnh, Dung Tích Triều ngẩng đầu, người trước mặt hai mắt đóng chặt, tóc thì mất trật tự, trên trán còn có chút máu, Dung Tích Triều trong nháy mắt bò dậy, hai tay che miệng lại, hiện tại nhìn Ngôn Thanh Nhiên không ổn một tí nào, cả người toàn là máu, điều này thật sự đã dọa sợ Dung Tích Triều rồi, nước mắt cũng bắt đầu rớt.
Nàng không hề nghĩ đến Ngôn Thanh Nhiên cư nhiên sẽ che chở cho nàng, cũng không ngờ tới Ngôn Thanh Nhiên sẽ bị thương nặng như vậy.
Nhẹ nhàng đem Ngôn Thanh Nhiên ôm vào trong ngực, lau nước mắt, nàng biết hiện tại không phải là thời điểm để khóc lóc, quan trọng là tìm được đường về để đưa Ngôn Thanh Nhiên đến bệnh viện.
Nhìn quanh bốn phía, tất cả đều thật xa lạ, nhưng mà phong cảnh lại không khác gì thiên đường, rất đẹp.
Dung Tích Triều không hề nghĩ đến dưới núi này lại có mỹ cảnh như thế, lắc lắc đầu, lúc này không phải là lúc để thưởng thức phong cảnh a...!Cúi đầu nhìn Ngôn Thanh Nhiên trong lòng, lúc này Ngôn Thanh Nhiên lại có chút mị lực khiến nàng mê đắm...!Một loại cảm xúc không rõ tên bắt đầu phát tán...
Dung Tích Triều đứng dậy đem Ngôn Thanh Nhiên đỡ lên sau lưng, nhưng mà nàng đã quá xem thường cân nặng của Ngôn Thanh Nhiên rồi, đành phải vòng tay quanh thắt lưng của Ngôn Thanh Nhiên mới biết thì ra Ngôn Thanh Nhiên có thắt lưng gầy như vậy, thân là nam nhân mà so với nữ nhân còn muốn nhỏ hơn, bất quá điều này chỉ làm nàng đau lòng giùm Ngôn Thanh Nhiên mà thôi.
Dung Tích Triều từng chút từng chút đem Ngôn Thanh Nhiên kéo tới một cái sơn động, trong sơn động cũng không ẩm ướt nhiều mà còn có chút sáng sủa, thực thoải mái và khoan khoái.
Dung Tích Triều tìm một chổ bằng phẳng đem Ngôn Thanh Nhiên cẩn thận đặt xuống, không biết có phải do mệt hay do Ngôn Thanh Nhiên quá nặng mà phịch một tiếng, cái ót của Ngôn Thanh Nhiên quang binh đạp vào phiến đá phát ra một tiếng to vọng lên trong sơn động...
Dung Tích Triều nhanh chóng nâng Ngôn Thanh Nhiên xem thử cái ót có bị gì không, chỉ sợ lại chạm trúng vết thương nào đó rồi lại chảy máy, trong lòng yên lặng nói thật xin lỗi...
Lại nhìn thấy Ngôn Thanh Nhiên mặt ngày càng tái nhạt, quần áo màu trắng bâu giờ cũng đã trở nên màu đỏ do dính máu, Dung Tích Triều thật sự không biết nên làm gì bây giờ, nàng cũng không có mang theo điện thoại, nhưng lại nghĩ đến có thể Ngôn Thanh Nhiên sẽ mang, liền vươn tay lục túi áo Ngôn Thanh Nhiên, quả nhiên đã tìm thấy điện thoại di động! Lòng đầy mong chờ mở điện thoại lên, thấy hình nên điện thoại là ảnh tự sướng của Ngôn Thanh Nhiên mà không kiềm chế được mắng Ngôn Thanh Nhiên thật tự kỷ...!Nhưng mà bây giờ nàng cười không nổi! Vô tín hiệu là cái quỷ gì chứ! Dung Tích Triều thật sự tuyệt vọng! Ông trời đây là muốn trêu đùa nàng đúng không??.
Danh Sách Chương: