Mục lục
Kiều Thê Như Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn hắn tự dưng bị người quát mắng, chỉ cần bất cứ người nào nhìn bọn hắn không vừa mắt, cũng có thể không chút do dự mà quất roi, cái roi da trâu dính nước, đại đao sáng loáng kia, đều đặt lên trên đầu bọn hắn.

Bọn hắn chẳng những không thể phản kháng, còn phải cưỡng ép mình cười vui, vái chào cho cừu nhân của bọn hắn, trái một câu chủ tử, phải một câu nô tài.

Mà hiện tại... bọn hắn lại từ trâu ngựa biến thành người, là người, liền có ân oán, thời điểm có cừu oán phải báo thù đã đến.

Cuối phố dài, là đường đi làm bằng gạch đá xanh cổ xưa, hai bên đường, những ngôi nhà bắt đầu càng ngày càng rộng rãi, cùng so sánh với bức tường đổ bên ngoài thành, tại đây giống như đang ở thiên đường, mà lúc này đây, ai cũng vô tâm đi tham khảo kiến trúc tốt đẹp kia.

Trong bóng tối, có người vung tay hô to: “Báo thù!”

Đám người đang yên tĩnh, giống như là đập vỡ nồi vậy, thoáng chốc liền sôi trào lên, các loại thanh âm bạo phát đi ra, bất kể là người Hán hay là người Khiết Đan, thậm chí cũng không thiếu người Thổ Phồn, Đảng Hạng pha vào trong đó.

Tại đây trong tiếng rống giận dữ cực lớn, sắc trời ban đêm đã trở nên không hề yên lặng, chỉ có một loại xao động cùng lửa nóng càng phát ra dày đặc hơn.

........................................................................

Thẩm Ngạo tạm thời ở trong thư phòng, ôm một quyển sách lặng yên ngồi dưới đèn, chân hắn có chút dựng lên, cả thân thể dựa ở trên mặt ghế phía sau, địa phương dựa chân vào là một chậu than nung đỏ, tản ra hơi cực nóng.

Cả thư phòng chỉ có một mình Thẩm Ngạo, ngay cả chén trà nhỏ trên bàn cũng đã mát từ lâu rồi, nhưng hắn hồn nhiên chưa phát giác ra, bên trong cô độc, lại dường như đang chờ đợi cái gì.

Bỗng nhiên, thanh âm ầm ĩ truyền tới.

Thẩm Ngạo dời ánh mắt khỏi trang sách, con mắt nhìn về phía ánh nến, dưới ánh nến, ngay cả ánh lửa cũng giống như không an phận vậy.

Ở phía trong phòng, đột nhiên vang lên vô số thanh âm, những âm thanh này, Thẩm Ngạo không phân biệt rõ, nhưng không cần nghe, hắn cũng biết đó là cái gì.

Thẩm Ngạo buông quyển sách ra, đưa chân ngồi ở trên mặt ghế, hai mắt có chút đóng lại, đã vô tâm đi đọc sách, bắt đầu suy nghĩ miên man.

Sau đó, thanh âm tê tâm liệt phế truyền tới, đây là tiếng người khóc hô nhu nhược, pha lẫn năn nỉ, có cầu xin tha thứ, không hề cam lòng, có oán hận…..

Loại thanh âm này, tràn ngập trong bầu trời đêm, làm cho cả trong thư phòng tăng thêm vài phần khủng bố, mà Thẩm Ngạo lại bắt đầu trở nên hờ hững, tâm đồng tình của con người có hạn, hoặc là nói, tâm đồng tình của Thẩm điên cuồng vốn là không nhiều lắm, còn chưa đến mức tiêu xài đối với một đàn dã thú sinh ra.

Chẳng bao lâu trước đây, có lẽ cũng là như ban đêm vậy, có lẽ cũng là những người này, chỉ là lúc đó, người năn nỉ là đồ tể giết người không chớp mắt, bọn hắn từng có đồng tình sao? Làm sao lại nghĩ tới lúc này, sớm biết như thế, làm gì phải làm chuyện như lúc trước?

Giết người thì đền mạng, cái này là pháp tắc của bất luận thời đại nào, hiện tại, nợ máu nên trả bằng máu.

Thẩm Ngạo cứ như vậy tựa ở trên mặt ghế, bất tri bất giác mà ngủ một giấc, có chút khò khè, rõ ràng ngủ ngay trong tiếng kêu sợ hãi khủng bố.

Nến đỏ mềm rũ xuống, không biết qua rồi bao nhiêu thời gian trôi qua, tiếng kêu sợ hãi cùng kêu thảm mới từ cao trào giảm xuống, giảm xuống rồi đình chỉ, mà lúc này, truyền ra một hồi hoan hô, cái hoan hô này đâm rách bầu trời đêm, lại không hề cảm thấy chói tai, giống như cảnh lẩm bẩm nói nhỏ trong mộng, hoặc là tiên tử kiều diễm trong tiên cảnh.

Lúc này, phòng cửa bị đẩy ra, Chu Hằng tiến đến, mừng rỡ nói: “Điện hạ, nhanh đi xem, nhanh đi xem, trong thành rất náo nhiệt...”

Chờ hắn tiến đến, liền phát hiện Thẩm Ngạo đã muốn nằm trên bàn ngáy o..o..., mới không khỏi có chút ảo não mà ngừng thanh âm lại, thấp giọng lẩm bẩm. nói: “Trò hay đặc sắc như vậy mà rõ ràng có thể ngủ, thật là quái.”

Dứt lời, mò mò cái đầu, sợ Thẩm Ngạo trong đêm gặp lạnh, liền cởi áo giáp xuống, nhẹ nhàng mà choàng trên người Thẩm Ngạo, sau đó mới rón ra rón rén mà đi ra ngoài.

Thẩm Ngạo làm một giấc mộng, trong mộng, một người nam nhân đầy dịu dàng mà nhìn hắn, tràn đầy thương yêu mà cởi xuống quần áo phủ thêm cho mình, người nam nhân này lờ mờ có chút ấn tượng, rất giống một người trong trí nhớ, đợi cho Thẩm Ngạo tự giác mà nổi da gà thức dậy, cái mộng này liền biến mất.

Mở to hai mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, mới phát hiện trên người của mình thật đúng là choàng một cái áo...

Một đêm đi qua, Cẩm Châu thành lại khôi phục như thường, rõ ràng náo nhiệt hơn vài phần so với lúc trước, chỉ là, không khí vẫn âm u nặng nề, trước cửa tất cả gia đình, đều có người cầm giấy thiêu đốt, có lẽ là bởi vì đại thù được báo, cho những người không thể nhắm mắt kia một điểm an ủi, phố lớn ngõ nhỏ đều truyền ra tiếng khóc ròng, thanh âm này lâu dài trầm thấp, làm cho người ta nghe xong mà tâm tình cũng không khỏi bắt đầu ảm đạm.

Sau khi Thẩm Ngạo rửa mặt, lập tức phủ thêm áo giáp, đánh ngựa ra khỏi thành.

Từ cửa thành đi ra ngoài, rõ ràng có không ít người nhận ra hắn, bất kể là người Hán hay là người Khiết Đan, đều cảm kích vô cùng mà quỳ gối dưới đất, hô to điện hạ công hầu muôn đời.

Thẩm Ngạo lúc này lại cảm thấy có chút xấu hổ rồi, xám xịt mà ra khỏi thành, mà ở ngoài thành, trên cánh đồng bát ngát nhìn không xót một cái gì, một vạn thủy sư kỵ binh đã võ trang đầy đủ, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà dựng cờ.

C phần phật, chiến mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, dùng hai vó bào bào mặt đất, kỵ binh khôi ngô kia lại ăn mặc giáp bông vải bó sát người, ngóc đầu lên, nghiêm nghị bất động.

Thủy sư kỵ binh biên chế thật sự là ít đến thương cảm, Tam đại dương thủy sư tính hết ra, cũng không hơn một vạn người, vì vận chuyển chiến mã, còn phải kiến tạo thuyền chuyên môn cho ngựa, càng cần dùng khoang thuyền chăm sóc ngựa.

Hành quân trên biển, chăm sóc chiến mã cực kỳ không tiện, tuy thủy sư khổng lồ, nhưng có thể vận chuyển một vạn thiết kỵ, đã là cực hạn.

Thời điểm sáng sớm, thủy sư kỵ binh nghỉ tạm một đêm đã chuẩn bị kỹ càng, tinh thần no đủ mà hiện ra tại ngoại ô, nhóm thành đội ngũ.

Ngay tại cách đây không lâu, Thẩm Ngạo đã muốn hạ mệnh lệnh, thủy sư kỵ binh lập tức xuất phát, mục tiêu Đại Định phủ, trong vòng ba ngày phải đến.

Mà quân đội thủy sư đồn trú ở Cẩm Châu, trừ một bộ phận lưu trú, còn lại toàn bộ tiến về hướng Đại Định phủ trước.

Trong lòng Thẩm Ngạo hiểu, đây là một cuộc thi chạy, thủy sư phải nắm bắt Đại Định phủ tại thời điểm người Kim còn chưa kịp phản ứng, mà hắn dựa vào, cũng chỉ có một vạn thủy sư thiết kỵ này, trừ thứ đó ra, cũng chỉ còn lại có quyết tâm chết.

Sở dĩ tin tưởng người Nữ Chân không kịp thời nhận được tin tức, một mặt là thủy sư tập kích Cẩm Châu, đủ để cho quân Kim không kịp chuẩn bị, một phương diện khác, cũng là bởi vì Kinh Đô đạo vốn là một trong những khu yếu kém nhất của người Nữ Chân.

Người Kim phòng bị và thông tin cực kỳ lỏng lẻo, còn nữa ven đường có nhiều Liêu quân cùng phản quân, chỉ cần mình nắm chắc thời gian, đánh tan Đại Định phủ, như vậy, toàn bộ chiến trường chủ động, liền hoàn toàn nắm giữ ở trong tay Thẩm Ngạo.

Bên trong hội nghị quân sự, Thẩm Ngạo đã mệnh lệnh Chu Lâm suất lĩnh thủy sư đi theo thiết kỵ, xuất phát về hướng Đại Định phủ, mà Dương Quá chính là suất lĩnh một bộ phận quân đội trú ở lại nơi này.

Thẩm Ngạo thì tự mình lựa chọn đi cùng kỵ binh thủy sư, hướng khởi xướng tập kích Kinh Đô đạo lần thứ nhất, khi tất cả người Kim không kịp chuẩn bị.

Thẩm Ngạo đập roi vào ngựa, hiện ra tại trước trận kỵ binh như trường xà, hít vào một hơi thật sâu, giục ngựa, đồng thời vung tay lên, nói: “Xuất phát!”

“Xuất phát!”

Ô ô... Kèn trỗi lên, vạn ngựa lao nhanh, như gió bay điện chớp mà bắt đầu khởi động về phía tây, bên cạnh cánh đồng bao la bát ngát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK