Mục lục
Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hắn tốt lắm, hắn nói, ngươi bị đưa vào Vương phủ rồi, hắn liền đi bái sư học võ, học suốt hai năm, đến gần đây hắn mới trở về tìm ngươi, chỉ tiếc vừa mới vào Vương phủ đã bị phát hiện, run rủi thế nào lại trốn vào phòng của ta, cho nên mới nhờ ta.” Vân Phi Tuyết thuật lại đơn giản.

“Hắn tốt là được rồi.” Nước mắt lại không tự giác chảy xuống từ khóe mắt của Mạnh Đình Dĩnh.

“Đừng quá thương tâm, các ngươi sẽ có ngày gặp mặt, còn sống là còn hi vọng, không phải sao?” Vân Phi Tuyết lại tiếp tục an ủi nàng ta.

“Phi Tuyết, cảm ơn ngươi.” Mạnh Đình Dĩnh lau đi nước nơi khóe mắt, đột nhiên cảm thấy hứng thú hỏi: “Phi Tuyết, ta rất ngạc nhiên, Quỷ vương cưới vài Vương phi, lúc động phòng đầu là chết, bị điên, bị ngốc, không biết ngươi làm sao tiếp tục được? Cư nhiên có thể bình yên vô sự?” Điều này nàng thấy thật là ngoài ý nghĩ.

“Cũng không có gì đâu, đại khái là lá gan của ta khá lớn, không bị hù chết, cũng không bị dọa ngốc, càng không có bị dọa điên.” Nàng hoàn toàn không thể nói bản thân là mượn xác hoàn hồn, chỉ sợ sẽ dọa nàng điên thật.

“Vân gia tiểu thư quả nhiên là có khác.” Mạnh Đình Dĩnh tán dương nhìn nàng, hiển nhiên là tin, cũng không có tiếp tục truy vấn.

“Tỷ tỷ, ăn ngon lắm, ăn ngon lắm, ta muốn nữa.” Nha đầu ngốc từ một bên chạy tới, vươn tay bẩn ra.

“Mấy cái này đưa cho nàng ta đi.” Mạnh Đình Dĩnh chỉ vào hoa quả trên cửa sổ nói.

“Ân.” Vân Phi Tuyết đem hoa quả đưa cho nha đầu ngốc.

“Tỷ tỷ tốt, tỷ tỷ tốt.” Nha đầu ngốc cao hứng lại ngồi sang một bên mà ăn.

“Nàng cũng thực đáng thương, bất quá hiện tại cũng rất đơn thuần, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ biết là ăn no rồi thì không đói bụng, ta thật hâm mộ sự ngây ngốc của nàng.” Không phải như nàng hằng ngày vất vả tự che giấu bản thân, Mạnh Đình Dĩnh nhìn nàng ta, sâu kín nói.

“Mỗi người đều có mệnh của chính mình, đúng rồi, Cổ Thần có phải cũng là công tử nhà giàu không?” Vân Phi Tuyết đột nhiên hỏi.

“Phải, làm sao vậy?” Mạnh Đình Dĩnh gật gật đầu.

“Vậy là tốt rồi, lần sau thấy hắn, ta muốn hắn trả trang sức cho ta, ngươi xem, tất cả của ta đều đưa ama kia rồi, tâm rất đau a.” Vân Phi Tuyết muốn không khí trở nên thoải mái, cố ý bắt đầu trước vui đùa nói.

“Ha ha, tốt, hắn nhất định sẽ đưa cho ngươi.” Mạnh Đình Dĩnh cũng bị nàng làm nở nụ cười.

Vân Phi Tuyết đột nhiên thấy mama trở về, vội vàng nói:“Bà ta đã trở lại, vài ngày nữa ta lại đến xem ngươi.”

Mạnh Đình Dĩnh cầm lấy điểm tâm, nhét lung tung vào miệng, lại là bộ dáng điên điên khùng khùng.

“Mama, ngươi đã trở lại, ta cũng nên đi.” Vân Phi Tuyết cười nói.

“Vậy Vương phi đi thong thả.” Mama vẻ mặt tươi cười cũng nói, bà ta hy vọng vương phi thường xuyên đến, vậy là tiền vào túi của bà ta cũng sẽ không thiếu.

Vân Phi Tuyết rời khỏi đó, dọc theo đường đi nghĩ như thế nào cứu nàng ra, căn bản không có chú ý tới người đang đi tới ở phía trước.

Bính – đụng vào trong ngực một người rồi.

“Thực xin lỗi.” Vân Phi Tuyết xoa cái mũi bị đụng đau, căn bản không thấy rõ ràng là ai, thuận miệng nói.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Nghĩ đến xuất thần như vậy sao?” Tiêu Nam Hiên nhìn nàng chằm chằm, linh tính cảm thấy chính là do Vân Hạc nên nàng mới bị đụng như vậy. [Aiz: ặc, bỏ xừ cái linh tính của anh đi, nhảm nhí; pachan: muội còn rất nhiều lần đc căm tức anh nữa a T^T]

“Là ngươi.” Vân Phi Tuyết như thế mới ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến, nàng có thể nói cho hắn nghe hay không, để hắn thả hai Vương phi đã bị điên kia, lại nghĩ có phải do bản thân nóng vội hay không, sẽ khiến cho hắn hoài nghi, không làm xong sự tình lại còn làm hại Mạnh Đình Dĩnh, nên sau đó liền nhàn nhạt trả lời một câu: “Không nghĩ gì cả”

“Cùng ta đến thư phòng.” Thấy được khẩu khí của nàng rõ rãng chỉ là trả lời cho có lệ, Tiêu Nam Hiên chính là trong lòng cười lạnh, vẫn không truy vấn.

“Đến thư phòng để làm gì?” Nếu nàng không có đoán nhầm trong lời nói, thư phòng hẳn là có nhiều chuyện quân sự cơ mật, làm sao lại có thể tùy ý cho người ra vào, nhất là nàng.

“Vân gia tiểu thư tài mạo song toàn, nếu bổn vương không biết để trọng dụng, vậy rất đáng tiếc rồi.” Tiêu Nam Hiên trong lời nói mang theo trào phúng.

“Ngươi không phải là muốn ta phê duyệt tấu chương chứ.” Vân Phi Tuyết nhìn hắn cảnh giác.

“Ngươi cũng rất thông minh, bổn vương chính là ý tứ đó.” Tiêu Nam Hiên nhìn nàng nói.

“Tiêu Nam Hiên ngươi điên rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không biết nữ nhân không thể tham gia triều chính sao? Ngươi muốn hại chết ta, cũng không cần tìm tội danh lớn như vậy đâu.” Vân Phi Tuyết hèn mọn nhìn hắn, thật là âm hiểm mà.

“Nữ nhân không thể tham gia triều chính? Là ai nói?” Tiêu Nam Hiên nghi hoặc nhìn nàng, nàng rốt cuộc là thật hay là giả đây.

“Có gì không phải sao?” Vân Phi Tuyết hỏi lại hắn, nàng từng xem qua phim truyền hình đều là nói như vậy, đương nhiên trừ bỏ Võ Tắc Thiên, nhưng người ta là hoàng đế a.

“Chủ trương triều đại của ta là Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu trị vì, không có chức vị cho nữ tử, nhưng lại có thể giúp phu quân xử lý chính sự, điều này không phải ngươi không biết chứ.” Tiêu Nam Hiên mâu quang sắc bén nhìn nàng chằm chằm.

“Ta mất trí nhớ rồi, đương nhiên không biết.” Vân Phi Tuyết trả lời theo lẽ thường, quốc gia này không có ghi lại trong lịch sử, nàng làm sao biết có nhiều điều lệ như thế.

“Mất trí nhớ cũng không thể đem kinh luân cùng tài hoa đầy một bụng quên sạch được.” Tiêu Nam Hiên nói xong liền kéo nàng đi đến thư phòng.

Đến thư phòng liền đem một đống tấu chương để xuống trước mặt nàng: “Mấy cái này cho ngươi phê duyệt.”

“Hảo.” Vân Phi Tuyết ngồi xuống, coi xem ai sợ ai? Tấu chương này cũng không phải là vấn đề quân sự, dân sinh, với nàng mà nói không phải là việc khó khăn.

“Vậy ngươi từ từ mà xem.” Tiêu Nam Hiên nhìn nàng một cái, hắn muốn xem, nàng sẽ xử lý việc này thế nào.

Vân Phi Tuyết mở ra bản tấu chương thứ nhất, rất nhanh xem một chút, đại khái ý tứ chính là khoa thi năm nay có ba người tài hoa hơn người, khó phân cao thấp, làm cho Hoàng thượng phải tự mình định đoạt.

Nàng lập tức buông xuống nói với hắn: “Ngươi không phải muốn phân ra cao thấp cho ba tài tử này sao? Ta đây có một biện pháp lập tức có thể phân ra cao thấp cho bọn họ, còn có thể thay ngươi giảm bớt gánh nặng này.”

“Biện pháp gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK