Quá ngang bướng, Lận Vũ Lạc nhẫn nhịn không b.óp chết anh, nhìn đôi mắt đang nhắm lại của anh chằm chằm suốt một lúc mới tiếp tục.
Bình thường Cố Tuấn Xuyên không thích làm mấy thứ này, nhưng giờ anh lại thấy nếu trong nhà có một nhân viên chăm sóc da, lúc anh mệt mỏi có thể mát xa da mặt cho anh như vậy, hẳn anh sẽ ngủ ngon lắm. Nếu nhân viên làm đẹp ấy là Lận Vũ Lạc, vậy thì chăm sóc da xong sẽ đổi lại anh phục vụ cho cô, không ai thiệt thòi hết.
Tám phần là trái tim ngông cuồng của anh đã bị “Xuân Dã” trêu chọc, đốt cháy, suy nghĩ yên lặng từ lâu lại bắt đầu làm xằng làm bậy.
Ngón tay Lận Vũ Lạc dịu dàng, lòng bàn tay ấm áp, sữa rửa mặt được tạo bọt thấm lên mặt anh, sau đó là trán, cánh mũi, cằm rồi xoa nhẹ. Cảm giác thoải mái ấy thật sự muốn mạng Cố Tuấn Xuyên.
“Lận Vũ Lạc.”
“Thả.”
“...Nhà em nói chuyện gọi là thả à? Em có còn muốn lấy đồ không?”
“Mời anh nói.”
Cố Tuấn Xuyên chỉ vào mũi mình:
“Chỗ này ngứa, em gãi cho tôi.”
“Anh không có tay hả?”
“Tay tôi có vi khuẩn.”
Cố Tuấn Xuyên ăn nói lung tung, Lận Vũ Lạc không thèm để ý anh, anh cười một tiếng rồi lại nhắm mắt. Quai hàm anh có lớp râu nhạt mới mọc một ngày, cọ lòng bàn tay Lận Vũ Lạc nhoi nhói.
Lận Vũ Lạc làm mãi làm mãi có chút bực bội, rửa sạch qua loa rồi đắp mặt nạ cho anh.
“Em lừa tôi à?”
“Cửa tiệm của tôi chỉ có lưu trình như vậy.”
Lận Vũ Lạc cũng nói bừa, dù sao cô cũng không muốn làm nữa. Nhưng vẫn giúp anh lấy mặt nạ xuống đàng hoàng, hỏi anh:
“Anh có dưỡng ẩm không?”
“Dưỡng ẩm cũng được.”
“Vậy thì không dưỡng.”
Cố Tuấn Xuyên ngồi dậy nhìn cô:
“Em thật sự giỏi lừa gạt đấy!”
Lận Vũ Lạc hừ một tiếng, cầm theo thau nước ra ngoài rửa tay khử trùng. Cố Tuấn Xuyên theo sau lưng cô, vẫn cứ độc miệng, bắt bẻ kỹ thuật của Lận Vũ Lạc không ổn.
“Lúc em còn làm cửa hàng kia, thường xuyên bị khách khiếu nại phải không? Với kỹ thuật như vậy, kém hơn rất nhiều so với nhân viên làm đẹp lần trước của tôi.”
Cố Tuấn Xuyên nghiêm túc bắt bẻ, Lận Vũ Lạc nghiêm túc rửa tay. Nghe đến phiền chán, cô búng nước đầu ngón tay lên người Cố Tuấn Xuyên. Quần áo ướt một mảng dính sát lên da anh.
Cố Tuấn Xuyên cũng hứng nước ra vẻ muốn làm ướt đồ cô, Lận Vũ Lạc rụt cổ bỏ chạy.
Ngày hôm ấy vui nhất là nhận lại quần áo.
Đầu óc Cố Tuấn Xuyên chứa đựng vô vàn những suy nghĩ kỳ diệu lạ lùng, mà tay của anh, có thể khôi phục nguyên vẹn đồ đạc thời xưa cũ. Lận Vũ Lạc ôm mớ quần áo kia, vài lần muốn lên tiếng cám ơn Cố Tuấn Xuyên, nhưng cảm giác không được tự nhiên.
Cố Tuấn Xuyên phát giác cô gò bó và kỳ quặc, lúc chờ đèn nhìn cô nói:
“Lận Vũ Lạc, không đến mức đó mà? Chỉ chút đồ như vậy, em làm như tôi là ân nhân cứu mạng không bằng.”
“Không phải...anh không hiểu đâu.”
“Có gì mà tôi không hiểu? Nếu không tôi trộm mấy thứ này từ nhà em làm gì?”
“Chẳng phải anh đang trộm linh cảm sao?”
“...”
Cố Tuấn Xuyên bị vạch trần, không thể làm người tốt được nữa, dứt khoát xé da mặt:
“Bất kể thế nào, tôi cũng đã trả lại mấy thứ này về nguyên vẹn, đưa vào tay em rồi! Kết quả nhà trọ hư hại kia của em khai trương cũng không mời tôi? Em nhìn lại xem mình đang làm chuyện của con người sao?”
Cố Tuấn Xuyên cực kỳ bất mãn.
Lận Thư Tuyết còn khoe khoang với anh kia kìa: Con xem Lạc Lạc chân thành biết mấy, viết một đoạn dài như vậy mời mẹ đến. Có mời con chưa? Không có hả, cũng bình thường thôi, con bé nói muốn mời vài người bạn thân, con với con bé đâu phải bạn thân gì.
Còn Cao Phái Văn nữa.
Khoe khoang trước mặt anh: Chậc chậc, tôi phải làm người khách đầu tiên ở nhà trọ của Lạc Lạc. Không mời anh à? Bình thường thôi, Lạc Lạc nói phòng có hạn, chỉ mời vài người thân thiết nhất...
“Tôi thấy anh bận quá, Cao Phái Văn nói ngày nào cũng chẳng thấy anh đâu.”
Lận Vũ Lạc giải thích.
“Tôi bận là chuyện của tôi, em mời hay không là thái độ của em, hai chuyện này khác nhau!”
“Ồ, vậy giờ tôi chính thức mời anh tham gia lễ khai trương nhà trọ của tôi, anh có thể bớt chút thời gian đến dự không?”
“Không thể, không rảnh.”
“...”
Nếu không phải Lận Vũ Lạc nể mặt đống quần áo kia, rất có thể lúc này cô đã đánh chết anh, nhưng cô nhịn.
Lễ khai trương của cô trong kỳ nghỉ hè, cô đã xin nghỉ phép rồi. Phương Liễu cũng muốn đi, nhưng thời gian khai trương cô ấy đang ở nước ngoài, cho nên đặt trước sẽ vào ở đợt thứ hai.
“Không đi cũng tốt, quả thật không có phòng cho anh ở.”
Lận Vũ Lạc cố ý chọc giận Cố Tuấn Xuyên, nhưng anh chỉ huýt sao đánh trả:
“Tôi nói không đi có phải em mất mát lắm không? Nói thật đi Lận Vũ Lạc, thực ra em rất hi vọng tôi sẽ đến.”
Cố Tuấn Xuyên tiến công chiếm đóng chính mình cũng làm vậy với Lận Vũ Lạc, thái độ lại không sốt ruột, trông chỉ như đang nói đùa, không làm người ta căng thẳng.
Lận Vũ Lạc xoay người nhìn anh, nghiêm túc nói:
“Trong lòng tôi thật sự cảm thấy nếu có anh ở đó, sẽ rất náo nhiệt.”
Cố Tuấn Xuyên là người thế nào kia chứ, chỉ cần anh bằng lòng, những nơi có anh sẽ không tẻ nhạt. Còn anh đã không muốn, tám phần chỗ của bạn cũng chẳng náo nhiệt nổi.
“Sôi nổi quan trọng đến vậy sao?”
“Tất nhiên, lễ khai trương mà, lẽ nào phải vắng vẻ chán ngắt? Ban đầu khi phòng tập yoga khai trương cùng ngày với tiệm của anh, tôi đã chịu hết khổ sở. Chỗ tôi vắng tanh, còn phải tự an ủi rằng chúng tôi đi theo con đường cao cấp.”
“Em mời đoàn múa lân, múa ương ca, để họ khuấy động Lục Xuân...”
Cố Tuấn Xuyên ăn nói lung tung, đổi lại cái trợn mắt của Lận Vũ Lạc:
“Tôi nói chuyện đàng hoàng với anh, anh bảo tôi mời múa lân. Có phải anh bị bệnh không?”
“Thái độ của em đối với tôi tốt một chút, tôi sẽ đến đó ủng hộ chống lưng cho em.”
Cố Tuấn Xuyên bày vẻ cao xa vời vợi, tư thế ngồi càng thêm thẳng thớm, hất cằm:
“Nào, xin tôi đi.”
Như thể “Xuân Dã” không có anh sẽ không tổ chức nổi lễ khai trương vậy.
“Tôi cho anh bậc thang thì anh xuống đi, đừng có chờ khi tôi rút thang ra rồi anh lại bảo tôi không chân thành. Đừng đến nữa! Vốn dĩ cũng đâu muốn anh đến!”
“Hẹp hòi quá.”
Cố Tuấn Xuyên kéo tóc đuôi ngựa của cô:
“Nói không lại thì giận, giờ còn đỡ, không ra tay đánh người nữa. Nếu là một năm trước có khi em còn ra tay đánh tôi.”
“Được nước lấn tới.”
Lận Vũ Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện này nữa. Cô đang suy nghĩ quả thật phải tốn chút tiền tổ chức lễ khai trương. Có thể biểu diễn vài tiết mục đặc sắc của Lục Xuân, cũng phải có món ăn đặc sản, dẫu thế nào mời bạn bè đến đó, phải xử lý mọi chuyện ổn thỏa.
Đầu óc cô nhanh chóng nghĩ ngợi, lúc dừng xe đã có phương hướng lờ mờ, chuẩn bị về nhà bàn bạc với Nhị Mã.
“Ăn vạ trên xe tôi?”
Cố Tuấn Xuyên xuống xe giúp cô mở cửa, thuận tiện nhấc túi quần áo tiễn Lận Vũ Lạc lên lầu. Vẫn dừng lại khi cách cửa nhà cô còn vài bậc thang, nhét đống đồ cho cô, nói một câu “không tiễn”.
Lận Vũ Lạc thấy anh kỳ lạ khó hiểu, mở cửa vào nhà.
Cô lại nhận được quà, vui vẻ vô cớ. Cô bày từng bộ quần áo ra, thậm chí thử mặc một bộ lên người. Độ dài ngắn gần như phù hợp, chỉ là mặc vào hơi căng. Hồi mười mấy tuổi cô vẫn chưa phát triển hết, lúc ấy ít nhiều gì vẫn có dáng vẻ không đủ dinh dưỡng.
Cô xoay một vòng trước gương, nhớ lại ngày trước bố mẹ dẫn họ chụp hình gia đình, cũng mặc bộ này, cô thật sự rất cảm kích Cố Tuấn Xuyên.
Cô thấy quen biết với Cố Tuấn Xuyên, về một mức độ nào đó là một chuyện hết sức hạnh phúc. Nếu anh không bày ra bộ dạng bố thí kia, vậy thì mỗi một món đồ anh làm đều chạm đến trái tim của Lận Vũ Lạc.
Cô như đứa trẻ, chẳng nỡ c.ởi đồ ra.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ trùng phùng với chính mình của quá khứ.
“Cởi ra đi, đừng không có tiền đồ như vậy.”
Cố Tuấn Xuyên đột nhiên gửi tin nhắn đến dọa Lận Vũ Lạc giật mình, cô vô thức quan sát xung quanh, sau khi bình tĩnh lại mới nghĩ ra có lẽ Cố Tuấn Xuyên cố tỏ vẻ bí ẩn. Còn chưa kịp trả lời đã thấy anh nhắn tiếp:
“Tốt xấu gì em cũng nên giặt đi đã.”
“Dù L của chúng tôi có lương tâm, xuất xưởng toàn đồ mới, nhưng em vẫn phải có cảnh giác của người tiêu dùng chứ.”
Cố Tuấn Xuyên hiểu tính tình cô gái nhỏ của Lận Vũ Lạc, món quà có thể khiến cô nhẫn nhịn xấu hổ làm mặt cho anh, cô phải thích đến mức nào kia chứ. Tất nhiên sẽ mặc ngay, anh trêu tức cô, thuận tiện chọc ghẹo cô. Nói đến cùng, vẫn bị hai chữ “Xuân Dã” kia giải quyết.
Tâm trạng anh khá tốt, vui vẻ nhận điện thoại của Tô Cảnh Thu, nhưng nội dung lại khiến anh bất ngờ:
“Ngày mai tôi nhận giấy đăng ký! Kết hôn!”
“Với ai?”
“Tên gì nhỉ?”
Tô Cảnh Thu gõ đầu mình, nghiêm túc nhớ lại một lúc, ngẫm nghĩ rất lâu mới nói:
“Tư Minh Minh, hình như là tên này.”
“…Cậu làm loạn phải không? Không sao đấy chứ? Cậu bị Trịnh Lương ép điên? Đã qua bao lâu rồi hả?”
Cố Tuấn Xuyên thấy Tô Cảnh Thu điên rồi, ngay cả đối phương tên gì anh ta cũng chẳng nhớ còn đòi kết hôn, chẳng phải điên ư? Anh chuẩn bị nhân lúc đối phương còn chưa làm chuyện hồ đồ dạy dỗ anh ta một phen, kết quả Tô Cảnh Thu lên tiếng:
“Đừng tìm tôi, tôi quyết tâm rồi. Phía trước là vực sâu vạn trượng tôi cũng nhảy, tôi muốn xem thử người đàn ông xăm mình mở quán bar như tôi có thể kết hôn được hay không!”
Mẹ kiếp.
Cố Tuấn Xuyên mắng một tiếng, gọi lại lần nữa, Tô Cảnh Thu đã tắt máy.
Điên rồi! Điên hết rồi!
Cố Tuấn Xuyên hỏi Cao Phái Văn có biết chuyện Tô Cảnh Thu kết hôn hay không, Cao Phái Văn đáp:
“Vừa thông báo bảo tôi chuẩn bị quà mừng, sao thế?”
“Cô không thấy lạ ư?”
“Nói thật, chơi với mấy kẻ quái dị như các anh biết bao năm, có xảy ra chuyện gì tôi cũng chẳng thấy lạ.”
Cao Phái Văn tổng kết trạng thai của mình hiện nay, hiển nhiên là: Không màng hơn thua, một chú cá mặn.
“Cô có biết cậu ấy đi đâu không?”
“Không biết.”
“Đừng đi t.ự t.ử đấy.”
“Không thể nào.”
Cố Tuấn Xuyên chửi cả trăm ngàn lần trong lòng, đến quán bar hỏi một lượt mới biết có thể anh ta đã đi uống rượu. Lúc Cố Tuấn Xuyên tìm thấy Tô Cảnh Thu, anh ta đang đánh nhau với người ta. Trong quán bar đã đổi hết mấy ông chủ kế bên quán của anh ta, có người đàn ông kéo dây áo của cô gái nọ, anh ta không nhìn nổi con gái người ta bị ức hiếp, vậy là ra tay.
Đối phương gặp tai bay vạ gió, anh ta cũng chẳng tốt được đến đâu, may mà chuyện này thường xảy ra, mọi người cũng không quá so đo. Cố Tuấn Xuyên kéo người ra, nghe cô gái kia mắng Tô Cảnh Thu bị điên. Đúng là điên thật, người ta yêu đương kia mà, liên quan cái rắm gì đến anh ta!
Cố Tuấn Xuyên kéo Tô Cảnh Thu lên xe cho tỉnh rượu, muốn dạy dỗ anh ta vài câu, nhưng thấy dáng vẻ chán chường kia của anh ta thì không lên tiếng nữa. Mua cồn và tăm bông để anh ta bôi, thuận tiện bình tĩnh lại, nghĩ xem rốt cuộc có nên kết hôn với cô gái mà mình còn chẳng nhớ tên hay không.
Tô Cảnh Thu vừa bôi vừa đau đến xuýt xoa:
“Kết chứ, chắc chắn phải kết hôn.”
Sáng hôm sau anh ta thật sự mang theo vết thương trên mặt và giấy tờ để kết hôn.
Sau khi nhận giấy kết hôn anh ta gửi tin nhắn cho Cố Tuấn Xuyên:
“Tôi phải cho cậu thấy, hôn nhân không có tình yêu sẽ lâu dài hơn.”
“Đồ điên, đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi lười để ý đến cậu.”
“Đừng mà.”
Tô Cảnh Thu cố ý khiến anh ghê tởm, chữ mà này thành công khiến Cố Tuấn Xuyên vứt điện thoại sang một bên.
Hôm sau anh đến trung tâm thương mại Đông An.
Con người trưởng phòng Vương thật sự rất nhanh nhẹn nói làm là làm, sợ họ nuốt lời, nhanh chóng liên hệ với công ty quay phim, tìm một chỗ trống dựng bối cảnh. Đầu tiên để Cố Tuấn Xuyên nhận phỏng vấn của MC, sau đó là Lận Vũ Lạc, cuối cùng đến những người khác. Quay xong sẽ sắp xếp biên tập cắt nối.
Cố Tuấn Xuyên làm một lần là qua, sau khi kết thúc anh ở đó nhìn Lận Vũ Lạc hồi hộp đến líu lưỡi dưới ánh đèn. Hết sức buồn cười, anh khoanh tay đứng một bên cười nhạo cô không chút nương tình. Lận Vũ Lạc vốn căng thẳng, nghe tiếng cười mỉa mai của Cố Tuấn Xuyên bèn hung hăng liếc anh, một cái trừng mắt này, vậy mà khiến cô bùng lên lòng háo thắng, lần tiếp theo thuận lợi, chỉ một lần là qua.
Sau đó cô bị kéo vào chụp ảnh thương vụ chung với mọi người.
Thợ chụp ảnh kia chẳng biết có tâm tư gì, cứ hay xếp hai người thoạt trông chẳng hợp nhau vào chung một hàng, còn phải đứng thế này thế kia. Trước mặt người ta, Cố Tuấn Xuyên mặt người dáng chó, sau lưng lại dán giấy lên áo Lận Vũ Lạc. Chụp xong, tay áo của cô như bị bệnh vảy nến, ước gì đào hố chôn sống Cố Tuấn Xuyên.
Cô vừa gỡ giấy vừa dán lên người Cố Tuấn Xuyên, miệng thì bảo:
“Trả anh! Trả anh!”
Trưởng phòng Vương đến giám sát trông thấy cảnh này, khẽ ho một tiếng, thì thầm:
“Hai người đang quen nhau à?”
“?”
Lận Vũ Lạc không hiểu tại sao trưởng phòng Vương lại thốt ra câu này.
“Nếu không sao lại liếc mắt đưa tình với nhau?”
“Lúc chụp hình anh ấy dán giấy lên người tôi.”
Lận Vũ Lạc nghiêm túc giải thích:
“Tôi xé ra dán lại lên người anh ấy.”
“Ừm ừm.”
Trưởng phòng Vương gật đầu, như thể không nghe thấy lời cô nói:
“Nếu thành thì cũng tốt, ít nhiều gì cũng là một đoạn giai thoại của trung tâm Đông An.”
Rồi bà ấy chắp tay rời đi.
Lận Vũ Lạc hết cách với Cố Tuấn Xuyên, chẳng trêu nổi còn không trốn được ư, cô tìm lý do rời đi.
Chạng vạng hôm nay, dòng người tấp nập trong trung tâm thương mại Đông An. Sau khi Lận Vũ Lạc tẩy lớp trang điểm lúc chụp hình xong bèn xem lịch sắp xếp ca đêm. Cố Tuấn Xuyên đứng trước cửa Lục Dã trò chuyện gì đó với thực khách.
Thi thoảng anh sẽ nhìn gương mặt nghiêng của Lận Vũ Lạc qua lớp kính thủy tinh, ánh mắt ấy như một sợi dây vô hình, lẳng lặng may vá quần áo bao bọc cô lại.
Đến khi cuối cùng Lận Vũ Lạc cũng ngẩng đầu khỏi laptop, nhìn ra ngoài để làm dịu đôi mắt khô xót, vô tình đón lấy ánh mắt của Cố Tuấn Xuyên.
Trong trung tâm thương mại Đông An ồn ào, cô giả vờ bình tĩnh rời mắt.
Cố Tuấn Xuyên lại không muốn làm bạn bè đàng hoàng nữa rồi, Lận Vũ Lạc thầm nghĩ.