Mục lục
Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lận Vũ Lạc bị Cố Tuấn Xuyên làm cho tức chết.

Cô muốn đuổi theo cãi một trận thật to với anh, nhưng khi cô phản ứng lại, Cố Tuấn Xuyên đã biến mất trong biển người. Lận Vũ Lạc gọi điện cho anh, bị anh cúp máy. Gọi tiếp, anh vẫn cúp.

Cố Tuấn Xuyên giận thật rồi, thích làm gì thì làm.

“Cố Tuấn Xuyên anh có bị gì không vậy? Anh nói lý được không hả?”

Lận Vũ Lạc gửi tin nhắn cho anh:

“Anh không cảm thấy những lời mình nói ban nãy rất đột ngột rất đường đột sao?”

“Em cách xa tôi ra một chút.”

Cố Tuấn Xuyên trả lời cô:

“Bây giờ tôi thấy em phiền lắm.”

Cố Tuấn Xuyên thấy mình như một thằng nhóc, bị Lận Vũ Lạc câu lên rồi đ.è xuống câu lên lại ấn xuống, cứ thế lặp lại. Anh bị cô chỉnh đến mức ngây thơ, kết quả đối phương chẳng để tâm chút nào. Lúc trước anh cười nhạo Tô Cảnh Thu một bên nhiệt tình với Trịnh Lương còn người ta lại thờ ơ, kết quả Tô Cảnh Thu kết hôn chớp nhoáng hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ. Mà anh còn chẳng quyết đoán bằng Tô Cảnh Thu!

Cơn giận của Cố Tuấn Xuyên xộc lên đầu, đốt cháy tai anh kêu vang ong ong. Trở về trung tâm thương mại Đông An, chuẩn bị lái xe rời khỏi chỗ phân chó này, cách Lận Vũ Lạc xa một chút, lại bị trưởng phòng Vương tóm chặt, nhất quyết bắt anh xem ảnh. Cố Tuấn Xuyên đi đến văn phòng, trưởng phòng Vương lại muốn sắp xếp để mọi người cùng xem. Những người khác tất nhiên cũng bao gồm Lận Vũ Lạc, Cố Tuấn Xuyên không muốn gặp cô đứng lên định đi, bị trưởng phòng Vương gọi lại:

“Này này này, chủ tịch Cố ở lại đi, vài phút nữa sẽ đến đủ.”

Dứt lời đè Cố Tuấn Xuyên lại trên ghế, còn rót trà cho anh.

Cố Tuấn Xuyên trêu chọc không được cũng chẳng tránh nổi, người vừa vào trong đã thấy anh mặt mày nghiêm túc ngồi đó. Lận Vũ Lạc vào cửa trông thấy anh, ánh mắt anh di chuyển, hoàn toàn không muốn nhìn cô. Lúc trưởng phòng Vương đưa ảnh đến trước mặt hai người, anh ngồi đó chẳng nhúc nhích. Lận Vũ Lạc gửi tin nhắn cho anh:

“Lát nữa anh chờ tôi một chút, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

Cố Tuấn Xuyên trả lời cô:

“Cách tôi xa một chút, không hiểu à?”

Trưởng phòng Vương hỏi ý kiến mọi người, không có vấn đề gì thì chuẩn bị trình chiếu. Mọi người đều nói ổn, trưởng phòng Vương bỗng nói một câu:

“Hình chụp chung này cũng thú vị thật, ai không biết chuyện còn nghĩ đây là hình kết hôn của chủ tịch Cố và Lạc Lạc nữa đấy.”

Lận Vũ Lạc đỏ mặt, nhìn ảnh. Quả thật rất mập mờ, lúc ấy Cố Tuấn Xuyên dán giấy sau lưng cô, hai người đứng gần hơn những người khác. Mọi người chỉ xem như trò đùa, mỉm cười rồi thôi, mạnh ai nấy về. Lận Vũ Lạc theo sau Cố Tuấn Xuyên, chạy theo Cố Tuấn Xuyên trong con đường không người, ngăn trước mặt anh:

“Anh nói rõ ràng đi.”

“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Hoặc là hôm nay bắt đầu ở bên tôi, hoặc là cút cho tôi. Đừng giả làm bạn bè ngu ngốc gì đó với tôi nữa, tôi thật sự không thiếu bạn. Làm bạn với tôi, em không xứng đâu.”

Lận Vũ Lạc cực kỳ tức giận vì thái độ của Cố Tuấn Xuyên.

Cô hít sâu vài lần mới khiến giọng nói của mình bình tĩnh lại:

“Hoặc là yêu đương hoặc là tuyệt giao đúng không?”

Nhìn Cố Tuấn Xuyên không hề thay đổi sắc mặt, cô gật đầu:

“Vậy thì tuyệt giao đi.”

Lấy điện thoại ra, kéo số điện thoại của anh vào danh sách đen ngay trước mặt Cố Tuấn Xuyên, xóa luôn wechat, một loạt động tác lưu loát trôi chảy, làm xong cô xoay người bỏ đi.

Cố Tuấn Xuyên có thích cô đến mấy, lúc này cũng không thể cúi đầu, anh cũng xoay người bước đi.

Lận Vũ Lạc thật sự tưởng chẳng có ai cần anh chắc.

Cố Tuấn Xuyên chết tâm hoàn toàn rồi.

Quá nhàm chán.

Thậm chí giờ phút này anh còn chẳng nhớ nổi rốt cuộc Lận Vũ Lạc có gì đáng để anh thích, anh tùy tiện tìm ai đó trên đường còn thuận mắt hơn Lận Vũ Lạc.

Cõi lòng Lận Vũ Lạc như bị thứ gì đó chặn ngang nghẹn ứ. Đã lâu lắm rồi cô chưa từng giận ai nhiều đến nhường này, cô bị Cố Tuấn Xuyên chọc tức đến độ run tay, mãi đến khi trở về phòng tập mở laptop, đánh chữ mà đầu ngón tay hãy còn run rẩy, vừa lạnh vừa run. Quan Quan nói chuyện mà cô chẳng nghe thấy gì, lại nói thêm vài câu với cô, cô khép laptop vào nhà vệ sinh, lúc đóng cửa lại nước mắt tí tách rơi xuống.

Lận Vũ Lạc thấy mình đúng là chẳng có tiền đồ, bị tên khốn Cố Tuấn Xuyên kia chọc tức đến bật khóc.

Cơn giận này khác hẳn bình thường, nói hết những lời khó nghe làm xong những chuyện tuyệt tình rồi vẫn chẳng nguôi ngoai phẫn hận. Cô ở nhà vệ sinh khóc một lúc, rửa mặt xong mới ra ngoài. Tối đến về nhà, trằn trọc mãi không ngủ được, Lận Vũ Châu gửi tin nhắn hỏi cô, có phải cô và Cố Tuấn Xuyên xảy ra chuyện gì không. Lận Vũ Lạc nói không có, chẳng có xung đột gì cả.

“Vậy anh Xuyên hẹn hò, chỉ là lựa chọn cá nhân thuần túy.”

Lận Vũ Châu nói.

“Có ý gì?”

“Bọn em đang tụ tập, anh Xuyên đưa bạn gái tới, anh ấy hẹn hò rồi.”

Lận Vũ Lạc nhìn suốt một lúc, cô hiểu rồi, trận tranh cãi hôm nay là thông điệp cuối cùng Cố Tuấn Xuyên dành cho cô, anh không còn kiên nhẫn nữa, cảm thấy nhàm chán, cô không đồng ý, anh xoay người đi hẹn hò. Sự yêu thích của anh cũng chẳng đáng mấy phần chân thành. Lận Vũ Lạc vốn đã không thích, lúc này lại càng xem thường anh:

“Tốt lắm, anh ấy vốn chẳng thiếu phụ nữ thích mình.”

Lận Vũ Lạc trả lời xong tin này bèn khóa máy, chuẩn bị đi ngủ. Ban ngày làm việc vất vả, vào giấc dễ dàng, nhưng choàng tỉnh lại chẳng chút phòng bị. Dạ dày đau âm ỷ, cô ngồi dậy tìm thuốc, lật tới lật lui mới tìm ra thuốc đau dạ dày cấp tính do bác sĩ kê, uống xong lại nằm về giường.

Cô cuộn người lại, chờ thuốc ngấm, thậm chí còn mở miệng mắng một câu: Ông nội nó chứ đau muốn chết.

Khi cô thật sự thiếp đi trời cũng đã gần sáng.

Hôm sau thức dậy vẫn khó chịu, nhưng nghĩ rất có thể Cố Tuấn Xuyên sẽ dẫn bạn gái đến trước mặt cô khoe khoang, thuận tiện nhục nhã cô, để bản thân không quá chật vật, cô đã trang điểm cho mình.

Nhưng Cố Tuấn Xuyên không đến.

Cao Phái Văn phàn nàn với cô:

“Tôi khổ quá mà, làm đối tác với Cố Tuấn Xuyên khó khăn thật sự. Cái tên Cố Tuấn Xuyên chỉ biết vung tay mặc kệ, sáng nay thông báo với tôi anh ấy đi du lịch.”

Lận Vũ Lạc không trả lời tin nhắn này.

Cố Tuấn Xuyên làm bất cứ chuyện gì cũng chẳng liên quan đến cô, cô không quan tâm cũng không để ý.

Mohan đến phòng tập, dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi Lân Vũ Lạc:

“Hôm nay Cố có đến không?”

“Không.”

“Tiếc quá, tôi muốn dạy anh ấy.”

Lận Vũ Lạc mỉm cười với Mohan. Cô muốn nói với Mohan, anh không hiểu con người này đâu, anh ấy kết bạn với anh chỉ là giả vờ thôi, cần dùng anh mới đối xử tốt với anh, xong việc lập tức trở mặt chẳng nhìn người. Bản chất anh ấy là thương nhân, chỉ quan tâm lợi ích.

Cô âm thầm gièm pha Cố Tuấn Xuyên đủ điều, thực ra trong lòng biết rõ, Cố Tuấn Xuyên hoàn toàn không xấu xa như những gì cô nghĩ. Cô thậm chí cảm giác lúc ở bên anh rất thoải mái, thi thoảng cũng khá ấm áp. Nhưng anh nói không sai, cô không đủ tư cách làm bạn của anh, với anh mà nói tác dụng lớn nhất của cô chính là nhốt cô lại chơi chết cô. Lận Vũ Lạc lý giải việc Cố Tuấn Xuyên thích cô thành trạng thái mù quáng về cảm xúc do h.am muốn nguyên thủy điều khiển.

Điều đó khiến cô buồn vô cùng.

Nhưng Lận Vũ Lạc chính là Lận Vũ Lạc, có chán nản hơn nữa vẫn phải qua ngày đoạn tháng. Việc chồng chất trong tay khiến cô sứt đầu mẻ trán. Hoàn toàn chẳng có nhiều thời gian và tâm tư đắm chìm trong khúc nhạc đệm nhỏ nhoi kia. Ngày hôm ấy, có đến hai khách hàng khiếu nại Quan Quan, cô phải gọi hai cuộc điện thoại dài giải quyết vấn đề, thuận tiện xin lỗi khách hàng. Khách hàng nói chuyện khó nghe, bảo nếu cô không làm được quản lý thì đừng làm nữa. Ngay cả nhân viên mình cũng quản lý không xong, làm quản lý gì chứ, những lời tương tự thế. Lận Vũ Lạc biết vấn đề cơ bản là hai khách hàng này muốn trả thẻ sang phòng tập khác đăng ký, phòng tập đó đột nhiên tổ chức hoạt động, giảm giá 70% tất cả các khóa học.

Lận Vũ Lạc nghe hơn một tiếng đồng hồ những lời châm chọc mỉa mai, vẫn giữ nụ cười trong điện thoại:

“Vâng, là vấn đề của tôi. Quả thật tôi quản lý chưa tốt, nhưng mong cô lắng nghe phương án giải quyết của tôi trong chuyện này được không ạ?”

Cách giải quyết của Lận Vũ Lạc là ngừng thẻ của khách, khi nào muốn đến học lại thì đến. Cô bình tĩnh đề nghị khách hàng có thể trải nghiệm khóa học giảm 70% kia. Nói thật, với vị trí địa lý như vậy tiền thuê cao nhường ấy, quy mô phòng tập thế kia, giảm hết 70% sẽ không còn lợi nhuận nữa. Chỉ là lừa người ta vào tròng, rồi hạ thấp tiêu chuẩn phục vụ, hoặc vô đó rồi, dùng nước ấm luộc ếch. Nhưng Lận Vũ Lạc không nói những chuyện này, cô đề nghị khách hàng đến trải nghiệm trước.

Cuộc gọi này khiến cô hết sức rã rời.

Ngày hôm nay cảm giác của cô quá đỗi mệt mỏi, quả thật là hỏng bét. Xử lý xong mọi chuyện cô mới rời khỏi phòng tập, cho mình nghỉ ngơi ba tiếng. Nhất thời chẳng biết đi đâu, bèn quyết định sắm vài món đồ nhỏ như ly, vớ. Những món be bé kia chẳng đắt tiền, nhưng có thể chữa lành cho cô.

Tin nhắn của Khổng Thanh Dương đến rất đúng lúc, anh ấy về nước giải quyết công việc, hỏi cô có muốn cùng ăn tối không. Lận Vũ Lạc nợ Khổng Thanh Dương vài ơn tình, dù anh ấy đã ra nước ngoài, vẫn giới thiệu học viên đến giúp cô tăng thành tích. Cô đồng ý ăn tối cùng Khổng Thanh Dương, nhưng kiên quyết phải do cô mời.

Lúc gặp mặt Khổng Thanh Dương tặng cô bó hoa tường vi, anh ấy thuận tiện mua trên đường, bảo rằng gặp bạn mà đi tay không thế kia có vẻ chẳng lịch sự cho mấy. Lận Vũ Lạc cũng lấy món quà ban nãy mình mua khi dạo phố, là bình giữ nhiệt.

Không Thanh Dương tự giễu:

“Hóa ra tôi đã đến tuổi phải dùng bình giữ nhiệt ngâm kỷ tử rồi?”

“Không phải, không phải.”

Lận Vũ Lạc vội vàng giải thích:

“Trước đây từng thấy luật sư Khổng dùng ly inox bị vỡ ở phiên tòa, vả lại anh đi công tác đường dài mang theo bình giữ nhiệt sẽ tiện hơn. Tôi không có ý kia đâu.”

Khổng Thanh Dương cười, mở gói quà tại chỗ, nhìn hoa văn nhã nhặn trên bình, quả thật thích hợp mang theo trong những chuyến hành trình thương vụ:

“Cám ơn Lạc Lạc, sắc mặt em không tốt lắm thì phải?”

“Dạ dày hơi khó chịu, lại bị phê bình suốt buổi chiều.”

Lận Vũ Lạc bĩu môi, biểu cảm rất đáng thương.

“Như vậy à, thế chúng ta ăn cháo, tiện thể em kể tôi nghe tại sao lại bị phê bình nhé?”

Lận Vũ Lạc gật đầu.

Hai người đã lâu không gặp, vừa gặp nhau lại đi ăn cháo. Lận Vũ Lạc thấy rất có lỗi, mời Khổng Thanh Dương ăn cháo có vẻ quá tùy tiện.

“Tùy tiện tốt mà.”

Khổng Thanh Dương lên tiếng:

“Chỉ sợ em không thể tùy ý, làm tôi căng thẳng theo.”

Lận Vũ Lạc dùng bữa với Khổng Thanh Dương không hề có áp lực gì, chỉ ăn một chén cháo nhỏ rồi thôi, dạ dày đau âm ỷ. Khổng Thanh Dương thấy cô thật sự khó chịu, nhanh chóng ăn xong đưa cô về nhà, thuận tiện đề nghị cô nên đi kiểm tra.

Lận Vũ Lạc không nói với Khổng Thanh Dương có lẽ do mình bị chọc tức mới vậy, chỉ cám ơn anh ấy, đồng thời dặn Khổng Thanh Dương trước khi đi sắp xếp thời gian, cô nhất định phải mời anh ấy một bữa đàng hoàng. Khổng Thanh Dương thấy cô khó chịu đến vậy, còn muốn trả ơn anh ấy, bèn thuận miệng đồng ý.

Bệnh đau dạ dày này uống thuốc chẳng mấy hiệu quả, mỗi ngày ăn xong đều thấy buồn nôn, như thể đồ ăn chảy ngược, còn đau thắt từng cơn. Khó chịu suốt mấy hôm, thật sự không nhịn được nữa, cô đến bệnh viện kiểm tra. Không quá nghiêm trọng, chỉ hơi trào ngược dạ dày và viêm dạ dày nhẹ.

Về nhà uống thuốc theo đơn bác sĩ dặn, ăn uống đàng hoàng, đồng thời khuyên bản thân đừng nên tức giận vô dụng vì những người không liên quan nữa, cuộc sống là thế, nên đến sẽ đến, cần đi phải đi, muốn ở hay đi tùy anh, không ép buộc người khác cũng không cưỡng ép chính mình.

Một cơn viêm dạ dày khiến người ta hiểu ra, lập tức vỡ lẽ.

Qua vài hôm sau thấy Cố Tuấn Xuyên du lịch trở về, cô cũng không lịch sự chào hỏi anh như trước, coi như không nhìn thấy. Quan Quan lén lút hỏi cô sao lại không nói chuyện với chủ tịch Cố, cô đáp: Vì muốn giữ mạng.

“Hả?”

Quan Quan khó hiểu.

Lận Vũ Lạc cũng chẳng giải thích. Cô đứng ở quầy lễ tân phòng tập làm việc, Cố Tuấn Xuyên bận bịu bên Lục Dã, không còn tầm mắt thi thoảng giao nhau nữa.

Cố Tuấn Xuyên tốc chiến tốc thắng, nửa tiếng sau đã xuống L, rồi biến mất khỏi trung tâm thương mại Đông An.

Lận Vũ Lạc cũng dọn dẹp về nhà, vì hôm sau cô sẽ quay lại Lục Xuân. Lận Vũ Châu ngồi xếp bằng trong phòng khách giúp cô thu xếp đồ đạc, buổi tối trải nệm ngủ dưới sàn phòng khách.

Hai người trò chuyện trong bóng đêm.

“Chị, dạ dày đỡ hơn chưa?”

“Khỏe rồi.”

“Sao chị lại bệnh thế?”

“Có lẽ do chị giận một trận quá dữ dội.”

Lận Vũ Lạc đáp:

“Giờ thì không quan trọng nữa, chị ổn rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK