Bạch Trường nhìn tên nam tử trước mặt chàng mặc dù rất bất mãn với thái độ của hắn nhưng chẳng nói gì. Chàng có việc cần phải thỉnh giáo hắn đành phải nuốt trở lại sự khó chịu của bản thân, dẫu sao thì bọn họ hai người từ trước giờ chỉ là đối thủ chưa bao giờ chân chính là đối tác.
- Vương công tử hẹn tại hạ ra đây có gì chỉ giáo?
- Không dám, ta muốn hỏi huynh tung tích của nữ tử trong tranh này, huynh biết nàng ở đâu sao?
Bách Chiến nhíu mày hờ hững nhìn người trong bức họa nhưng khi nhận thức đó là nàng liền tập trung tinh thần. Chàng ngước mặt nhìn họ Vương có ý hỏi hắn thực ra có dụng ý quái quỉ gì, hắn không phải lãng quên Như Ý rồi sao?
- Cựu Thánh nữ của Huyền Băng cung, nàng nếu giấu mặt chúng tôi cũng không thể tìm ra!
- Nàng từng là Thánh nữ của các vị?
Bạch Trường nghe được tin này vừa ngạc nhiên tột độ vừa mừng rỡ gấp bội, nếu họ Phi nói vậy chàng bây giờ hoàn toàn chắc chắn nữ tử này thật sự có tồn tại trên thế gian. Thật quá tốt, chỉ cần nàng là thật chàng sẽ tìm ra.
- Coi bộ công tử quên hết rồi!
- Ta cũng biết là ta đã quên điều gì đó!
- Công tử quên nàng, nữ tử trong tranh đó tên Chiêu Văn Như Ý cô nương đó
yêu huynh.
- Nàng yêu ta?
Nhìn người đối diện vì thông tin này mà mắt rực sáng ánh lên nét hạnh phúc, Bách Chiến âm thâm cười khổ. Nếu có thể chàng mong muốn nói khác đi rằng cô nương đó yêu chàng chứ không phải yêu hắn. Đáng tiếc Như Ý chọn hắn!
- Vương công tử quên nàng thật sao? Ta thật muốn biết phản ứng của nàng!
Bách Chiến cười cười thái độ có chút giảo hoạt, chàng thật sự tò mò Như Ý sẽ ứng xử ra làm sao nếu biết được tên này đem nàng quên sạch. Hắn có lẽ không cố tình, hoàn toàn chẳng muốn thế nhưng có hề chi “quên có nghĩa là quên”, bào chữa vô hiệu … trừ phi bọn họ hai người có tính toán riêng mà ngoại nhân không biết.
Biểu hiện bên ngoài của họ Vương nhìn sơ qua thì giống hắn đã quên nàng có điều bằng linh cảm chàng nhận thấy có gì đó không ổn lắm. Buổi tối hôm bị tập kích vì sao Như Ý lại biến mất, sau khi bình tĩnh suy xét mọi sự chàng nghi ngờ nàng cố tình ẩn nấp chứ không phải bị hãm hại. Phải biết rằng Thánh nữ đời thứ chín của Huyền Băng cung là một nữ tử mang gương mặt của thiên thần nhưng tính cách thì… khỏi nói. Trong thời khắc lạc quan nhất, thiên vị nhất chàng mới có thể ngước mặt nhìn trần nhà, gắng sức dối lòng Thánh nữ hiền lương thục đức không thua các Thánh nữ tiền nhiệm.
Nàng đời nào lép vế chịu đựng để kẻ khác đạp qua một bên, bỏ mặc thờ ơ người tình bị kẻ khác “quay như quay dế” còn mặc xác hắn phong lưu hưởng thụ mỹ nữ ở bên ngoài được chứ. Cộng thêm tên Bạch Trường này hắn cũng đâu phải tay vừa, theo tin tình báo chàng biết được hắn ngày đêm lởn vởn không tửu quán thì đến thanh lâu nhưng chưa một nữ tử nào được hắn ưu ái trên giường. Hoa hoa công tử có mỹ nữ dâng tận miệng lại chẳng thèm đụng vào hắn hoặc có bệnh bất lực hoặc có âm mưu ẩn giấu.
- Thực ra hai người đang diễn cái tuồng gì vậy?
- Diễn tuồng?
Bạch Trường chớp mi ra chiều khó hiểu họ Phi có ẩn ý gì đây? Hắn biết gì rồi sao? Bản thân chàng còn mơ mơ hồ hồ chuyện rõ chuyện không, hắn lại làm như mọi sự nắm chắc trong tay vài phần rồi vậy, thật ngứa mắt.
- Phi mỗ chỉ đoán thôi cũng không chắc chắn!
- Mời huynh cứ nói, ta cũng muốn nghe kiến giải của huynh một chút!
Hai người đều cầm trong tay ly rượu kẻ nhấp nhấp thưởng thức, kẻ xoay xoay trong tay ngắm nghía. Người nào cũng có ý cười nhàn nhạt trên môi ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta âm thầm tán thưởng “ngươi thật đáng gờm ta ngàn vạn lần vẫn nên đề phòng ngươi”.
- Nàng ở đâu rồi?
- Cung chủ đùa sao? Ta mới là người tới hỏi thăm tin tức mà!
- Huyền Băng Cung tra không ra tin tức của nàng nhưng đường đi nước bước của ngài thì…
Bách Chiến bỏ lấp lửng giữa câu nói, chàng liếc họ Vương một cái rồi tiếp tục chăm chú nghiên cứu hoa văn cỏ lá chim thú trên ly rượu. Nàng láu lỉnh tâm cơ, hắn lại nham hiểm thủ đoạn, hai người bọn họ kết hợp thật là xứng lứa vừa đôi. Màn diễn này kín kẽ từ trong ra ngoài bản thân chàng còn xém bị gạt huống hồ người khác, Thánh nữ xem ra chàng vẫn là đánh giá chưa đúng năng lực của nàng rồi.
- Ta vẫn lắng nghe!
- Thái tử nghe đồn sau khi bị thương nặng tỉnh dậy liền mất một phần trí nhớ!
- Chuyện đó đâu phải là bí mật những người xung quanh đều nói ta đã quên mất một nữ tử. Họ đều cố gắng giúp ta nhớ lại chỉ là càng nhắc lại càng gợi nhớ thì có vẻ ta càng quên mau chóng triệt để hơn!
- Thái tử biết nguyên do chăng?
- Không biết!
Bạch Trường chắc nịch khẳng định câu hỏi đó, chàng có thể biết tại sao ư? Làm gì có!
- Vậy sao? Nếu ta nói cho công tử lý do, huynh có hứng thú nghe chứ?
- Điều đó ta cầu còn không được, cung chủ xin chỉ điểm cho!
Chàng nhìn Phi Bách Chiến dáng vẻ thành tâm xin lãnh giáo chân lý vô giá, người không rõ tình huống còn tưởng chàng sắp được nghe lời sấm truyền từ nhà tiên tri huyền thoại nào đó.
- Thế gian có một loại dược tên gọi “ Đoạn tình giới ái” người uống dược này nếu trong lòng có tình liền quên mất người mình yêu khi tỉnh lại.
- Ý công tử là…
Chàng lâm vào trầm tư suy nghĩ trong chốc lát khi ngẩng đầu lên ánh mắt đã hiển hiện sự sáng tỏ.
- Ta quên mất một người nữ tử, thân tín bên cạnh đều nói ta rất yêu nàng như vậy ta đã bị trúng loại dược đó!
- Ta nghĩ thế!
- Công tử biết cách giải độc sao?
Bách Chiến bật cười khẽ, trò chơi “mèo vờn chuột” này sao bọn họ hai người sao đều có nhã hứng mang ra dùng cùng lúc thế nhỉ? Nhàm chán! Dù biết rõ như thế nhưng họ vẫn tiếp tục chưa ai muốn buông sớm tại sao vậy? Có yếu tố kích thích chăng?
- Không hẳn! Nhưng nói chẳng biết gì là sai sự thật.
- Vẫn thỉnh công tử tiếp tục chỉ giáo!
- Chẳng có gì quan trọng chỉ là ngày đó khi thái tử trọng thương nằm một mình trong phòng có một nữ tử và đồng bọn của nàng xuất hiện tại phòng của huynh. Nàng ta cho huynh uống một lọ dược và biến mất rất nhanh không để lại dấu tích.
- Nàng là ai?
Bạch Trường nhấn giọng lạnh lẽo biểu tình của sự giận dữ cố nén, đôi mày chàng nhíu lại tia sáng phát ra từ trong mắt đã có mấy phần sát khí u ám.
- Khoan đã, vấn đề là sau khi nàng đi khỏi, nam nhân nằm trên giường bỗng ngồi dậy nhìn theo hướng cửa sổ nàng vừa lẻn đi mất. Hắn nhếch môi cười rồi lấy từ trong người ra một lọ dược khác uống cạn.
Bách Chiến nói xong liền uống cạn ly rượu trong tay nãy giờ vẫn chưa vơi đi chút nào, chàng gõ gõ tay lên mặt bàn thả ánh mắt lơ đãng ngoài cửa sổ. Bạch Trường lúc này cũng không khách khí tự rót cho mình rồi châm đầy vào chén của Bách Chiến, hai người chén tiếp nối chén trong yên lặng một hồi thật lâu.
- Nàng rất khỏe Phi huynh không cần lo lắng!
- Ta biết, nhân gian có mấy ai đủ sức tổn hại nàng!
- Mặc dù biết thế nhưng cả hai chúng ta đều chẳng có cách nào khuyên nhủ chính mình an tâm chỉ cần là nàng không ở trong tầm mắt liền nơm nớp bất an mãi không dứt.
Bạch Trường ném bình rượu đã cạn xuống dưới gầm bàn, chàng chưa bao giờ ngờ tới sẽ có một ngày mình lại ngồi xuống uống rượu với tên nam nhân này và nói về bảo bối Như Ý của chàng. Họ Phi thực ra rất đáng để kết bạn, bọn họ cùng hoạt động trong lĩnh vực sát thủ đều nắm chức “trùm sò” lãnh đạo cao cấp, xuất thân từ hoàng thất, xét võ công hay tài mạo cũng chưa biết ai hơn ai … chỉ là… bảo bối, đúng chính nàng tạo nên sự khác biệt.
- Lần đầu tiên khi nàng bước chân qua ngưỡng cửa bước vào phòng ta đã bị nàng thu hút, ánh mắt trong veo nhìn thẳng như xuyên thấu vào tận sâu trong tâm hồn ta.
- Ta nhìn thấy bảo bôi lần đầu khi ngồi tại vị trí này nhìn xuống bên kia đường lúc ấy ta đã biết nàng là nữ tử định mệnh cuộc đời mình. Thời điểm đó ta chưa biết nàng chính là hôn thê định sẵn cho ta từ lâu cũng cực kỳ đáng tiếc là ta đã hành động chậm trễ không giữ lại nàng kịp thời. Nếu ta đoán đúng thì lúc đó người của huynh đã thỉnh nàng đi, chỉ chậm trễ một chút thôi nhưng sau đó là sự xa cách cả hai năm trời.
Bạch Trường hồi tưởng lại khoảnh khắc đó, chàng lúc này chẳng cần phải giả vờ mình đã lãng quên Tiểu Ý Nhi dù sao thì hắn cũng biết vài điều rồi. Bây giờ ngẫm lại chàng công nhận chỉ một khoảng khắc chậm trễ ngày đó thôi cũng khiến cuộc đời vài người diễn ra theo nhưng đường hướng khác biệt đến chừng nào.
- Nàng khi đó là chủ nhân của Lục Ngọc Vô Độc, chúng tôi thỉnh nàng đến là điều đương nhiên thôi!
- Huyền Băng cung chấp nhận nữ tử thành thân làm Thánh nữ sao? Nếu bảo bối gả cho ta xong rồi các người mới tìm tới, huynh nghĩ sẽ tạo ra cục diện ngày hôm nay sao?
- Không có!
- Ta vẫn nghĩ nếu nàng không đến Khang San thì sẽ chẳng có chuyện mất tích hai năm trời, nàng hẳn là thê tử của ta từ lâu rồi!
- Trừ phi huynh cưới nàng trước khi Tiên ngọc nhận chủ nhân. Ta chỉ biết lúc đó hai người thành thân thì nàng có chuyện xấu rồi!
- Nếu biết trước ta nên cưới nàng ngay lúc thánh chỉ tứ hôn ban ra! Ta từng nghĩ nàng yêu huynh, huynh không tưởng tượng được lúc ấy ta thật điên cuồng muốn lấy mạng huynh như thế nào đâu?
Họ Phi nhướng mày trước sự tiết lộ này hắn nhìn từ phương diện nào mà suy ra Như Ý yêu chàng thế nhỉ? Nàng ấy biết bản thân bị khắc chế nên có bao giờ thả lỏng tâm tư đâu, chàng cũng giữ kẽ rất cẩn trọng cơ mà.
- Có chuyện như vậy thật ư? Tại sao ngươi không ra tay?
- Nàng sẽ đau lòng, ta sao có thể khiến nàng chịu tổn thương chứ?
- Dù sao ta cũng có thể tưởng tượng được sự điên cuồng khi huynh nghĩ nàng yêu ta.
Bách Chiến tự nhủ “ta hiểu rất rõ là đằng khác”, nó hẳn là tương tự như khi chàng biết Như Ý thật sự đã yêu Bạch Trường và phải chịu đựng Tiên ngọc hành hạ. Họ Vương không biết bản thân chàng cũng từng muốn kết liễu hắn bao nhiêu lần đâu. Chàng hận hắn dây dưa không dứt khiến Như Ý động tâm rơi vào bể khổ, nếu giết tên ấy có thể giải thoát cho nàng, nếu giết hắn mà nàng không đau lòng hắn đã lấy mạng họ Vương từ lâu.
- Xem ra huynh cũng từng muốn khử ta mà chẳng thể xuống tay, huynh cũng không thể nhìn cảnh nàng rơi lệ đau khổ.
- Vương huynh thật nhanh nhạy! Ta thực ra chưa từ bỏ ý định giành nàng cho mình đâu!
- Huynh không có cơ hội đâu! Ta đảm bảo với huynh lần này nàng xuất hiện ta sẽ cưới nàng về phủ bằng mọi giá, mặc cho nàng thoải mái thong dong như thế thật là đêm dài lắm mộng mà!
Hai người cùng cười chỉ là không phải sắc thái tình cảm giống nhau, một người cười chua xót một kẻ cười vui vẻ. Ít nhất người buồn lòng kia còn chút bù đắp là biết chắc nàng sẽ hạnh phúc tên nam nhân nàng chọn yêu nàng như vậy, hắn sẽ không bạc đãi nàng. Chàng chỉ cần chứng kiến nàng hài lòng bản thân sẽ được an ủi.