• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn chớp mắt vài cái rồi nhìn qua Mộc Như Thu, nhíu mày hỏi:

- Vô duyên quá thể. Bạn ngươi à?

Mộc Như Thu nhảy dựng lên như đứa trẻ bị vu oan:

- Bậy bạ!Gã đó gọi tên ngươi mà!

- Hừm…

Hắn vận kình đẩy Mộc Như Thu ra sau đó chầm chậm ngồi dậy, cười nhạt nói:

- Vậy…Ngươi là thằng nào mà dám đứng trước mặt ta nói luyên thuyên về Thanh Dương, hử?

Thiếu niên ngẩn ra một thoáng giống như không thể tin nổi rằng đối phương lại không nhận ra mình. Gã chỉ vào mũi mình rồi ngơ ngác hỏi lại:

- Ngươi không nhận ra ta?Ngươi dám không nhận ra ta?

- Ầyzzzz…Ta từng nợ tiền ngươi à?Mà theo ta thì con người nên không ngừng tiến về phía trước, vì vậy sao ngươi không mang theo tâm sự vào sau một gốc cây nào đó rồi tự thẩm đi. Và tuyệt đối đừng bao giờ nhắc tới sư phụ ta với thái độ như vừa rồi một lần nào nữa.

Ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo khiến tất cả thoáng rùng mình. Tiểu tử áo lục sợ sệt lùi một bước chạm vào thiếu nữ đứng đằng sau, lập tức khuôn mặt gã sáng bừng khi nhớ ra tổ đội của mình có tận bốn người trong khi hắn chỉ có một mình (kèm theo đứa con gái nhìn không có vẻ gì là nguy hiểm):

- Khua môi múa mép nữa đi!Rồi ngươi cũng sẽ thành chiến công đầu của bọn ta thôi!

- Khoan đã!

Mộc Như Thu thấy tình thế không ổn vội lên tiếng:

- Bọn này rời nhóm rồi!Cho dù ngươi đánh bại chúng ta thì cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu!

Một đội chơi chỉ bị loại khi ngọc bài của đội đó bị phá hủy. Nếu như một người có thể giữ ngọc bài cho đến khi hoàn thành khảo nghiệm thì những thành viên còn lại dù bị loại hay lạc đường cũng sẽ được tính là đạt tiêu chuẩn. Ngược lại, nếu ngọc bài vỡ nát thì toàn bộ thành viên sẽ lập tức bị loại.

Vì lẽ đó đội hai người của hắn có thể coi là đội hình an toàn nhất tính đến thời điểm này, bởi lẽ bình thường chẳng ai lại đi tấn công một nhóm nếu như không đạt được thành tựu gì. Những cuộc chiến của tu sĩ Trúc Cơ trở xuống thường khá hên xui và mang đầy rủi ro nếu chênh lệch đẳng cấp không cao, vậy nên nếu trong danh sách nhiệm vụ không có mục “loại những nhóm khác” thì cuộc khảo nghiệm nhất định sẽ chẳng khác gì một buổi dã ngoại mùa hè.

Tuy nhiên trong cuộc sống vẫn luôn có những trường hợp bất thường, hay đúng hơn chính những bất thường đó mới làm nên cuộc sống. Luôn có những thứ vượt ngoài tầm kiểm soát, và trong trường hợp này thì đó là quyết tâm đập vào mặt hắn của thiếu niên áo lục kia.

Gã vung tay một cách hùng hồn sau đó gằn từng tiếng:

- Ngu ngục!Ngươi nghĩ rằng ta quan tâm đến ngọc bài ư?

Thiếu nữ nãy giờ vẫn bảo trì im lặng đột nhiên đặt tay lên vai nam tử áo lục, cười nhạt nói:

- Vương sư đệ nói đúng lắm. Chúng ta mang theo nhiều đan dược như này thì ngại cái quái gì mà không đánh vài trận chứ!

Mộc Như Thu nhận ra nữ nhân phía sau nam tử áo lục. Đó là Tiểu Thiến, nữ đệ tử lớn tuổi nhất ở Dược Phong, một ả tham lam trong đầu chỉ biết đến tiền. Chính bởi ả lừa mua lượng lớn đan dược của các sư đệ khác với giá rẻ sau đó đem kinh doanh nên trong giải đấu Tứ Sơn Tỷ Võ tên Ngạo Long mới có thể cắn thuốc liên tục như vậy. Bây giờ nghĩ lại Mộc Như Thu vẫn còn thấy nóng hết cả mặt lên đây!

Gã áo lục được cổ vũ thì càng thêm hăng hái chỉ thẳng vào mặt hắn mà lải nhải:

- Ngươi!Tên chó mượn oai hùm cặn bã chết tiệt!Và cả tên khốn Ngạo Nam nữa!Hai đứa khốn khiếp các ngươi luôn trốn việc khiến ta phải dọn vệ sinh một mình!Mẹ khiếp, các ngươi nghĩ các ngươi là ai chứ!?

Sau khi ôm đầu rùng mình vài cái như thể chỉ nhớ lại những kí ức đó cũng đủ làm gã sởn gai ốc, gã nói tiếp:

- Vương Lôi ta đã thề sẽ khiến các ngươi phải nếm mùi đau khổ gấp trăm ngàn lần. Và ngươi, Tinh Vũ, hôm nay ta sẽ xử lý tên mặt thộn nhà ngươi trước!

Ngữ khí của Vương Lôi vừa bi phẫn vừa hùng hồn khiến không ai còn để ý tới câu chuyện có phần nhảm nhí của gã. Thời điểm làm đệ tử ngoại môn các đệ tử sẽ được xếp chung vào một phòng và chỉ cần làm việc đầy đủ thì sẽ chẳng ai thèm quản, thế nên hiển nhiên thằng nào to nhất thằng đó làm bố.

Ngạo Nam không chỉ có tiềm lực mà còn được giáo dục cẩn thận từ nhỏ, ở cùng với đám trẻ con loát nhoát đương nhiên trở thành hạc giữa bầy gà, mà hắn nhờ quen biết nên cũng được thơm lây. Mặc dù tên Ngạo Nam này tính cách bốc đồng lại hay phát khùng đột xuất, bất quá tâm địa gã không xấu, một vài trò chơi khăm tuy làm phiền những đệ tử khác nhưng tuyệt đối không quá đáng tới mức khiến người khác mang thù ôm hận.

Tuy hắn luôn cảm thấy thằng nhãi Ngạo Nam rất không biết điều, bất quá lần này phải nói tên Vương Lôi thực sự là diễn hơi quá rồi. Chỉ là lau một dãy hành lang, gấp trăm gấp ngàn lên thì cũng chỉ là lau trăm ngàn dãy hành lang thôi, ngươi đao to búa lớn thế làm gì?Tính dọa người đọc sao?

Hắn nhún vai thể hiện rõ quan điểm ngay từ đầu:

- Ta đếch rảnh chơi với ngươi đâu. Dạo này tên Ngạo Nam có vẻ dư hơi lắm, sao ngươi không qua mà kể lể với gã đi?

- Thối lắm!Tìm tên đó để mà ăn đòn tuốt xác à?Vương Lôi ta không ngu, ta đương nhiên phải bắt đầu từ thằng phế nhất trước!

Vương Lôi chậm rãi lắc đầu, cười gằn nói:

- Nhàn thoại đủ rồi!A Nam, A Bắc, lên xử đẹp hai đứa xui xẻo kia đi!Mạnh tay vào!

A Nam và A Bắc là cặp song sinh khá nổi danh ở Tài Phong. Hai người nổi danh không phải bởi tốc độ tu luyện, cũng không vì kĩ năng cá nhân thượng thừa mà là nhờ tuyệt chiêu “song kiếm hợp bích” vô cùng ăn ý.

Qua nhiều nghiên cứu về các cặp song sinh thì phần lớn kết quả đã chứng minh giữa các thể song sinh thường có mối liên kết cực kì đặc biệt. Tuy chưa thể khẳng định mối liên kết này mạnh yếu ở điều kiện gì, do nhân tố nào quyết định nhưng không khó để thấy những năng lực tâm linh lạ thường phát triển giữa các cặp song sinh, thường gặp nhất là năng lực thần giao cách cảm.

Vì đây là tiểu thuyết mì ăn liền chứ không phải sách khoa học triết học hack não nên xin phép giải thích luôn cho những ai đang so sánh giữa thần giao cách cảm và khả năng ngoại cảm rồi cảm thấy nó phế vãi cả beep và chẳng được tác dụng gì ngoại trừ chat chit không cần câu wifi.

Thử tưởng tượng bản thân đang phải căng trợn mắt lên nhìn xe để sang đường thì giẫm trúng bãi thải của đứa trời đánh nào bĩnh ra từ đêm qua. Tình huống này mặc dù rất nhảm nhí nhưng tỉ lệ dính phải là cực cao bởi phạm vi chưa đến 180 độ của mắt người không thể vừa bao quát xe cộ vừa quan sát mặt đất được, chưa kể đến nguy cơ bị thằng ất ơ nào đấy tông một cú trực diện từ điểm mù (giao thông ở Việt Nam thì khả năng này cao lắm).

Vậy giờ nếu thay bãi cức bằng bẫy sập và thay thằng ất ơ bằng một mũi tên hay thanh đao thì sao?Hiển nhiên là nạn nhân sẽ chết một cách tức tưởi trong khi mấy ngón võ công Giáng Long Thập Bát hay Như Lai Thần Chưởng gì gì đó vẫn còn đang xếp xó chưa kịp xài. Đừng nghĩ võ công cao là không sợ trời không sợ đất, nếu mấy ngón bẫy rập cùng đánh lén không có tác dụng thì đám người Đường Môn với lũ Ninja đã kéo nhau đi ăn mày rồi.

Trở lại với vấn đề thần giao cách cảm. Thử tưởng tượng nếu cũng trong hoàn cảnh như trên nhưng có được tầm nhìn bao quát hơn thì có còn “dính chưởng” không?

Có chứ!Thời nào mà chẳng có mấy thằng ngu không biết nhìn đường. Cơ mà yên tâm, chọn lọc tự nhiên không để sót mấy thể loại ấy đâu.

Vậy ngoại trừ khả năng mở rộng tầm nhìn để canh chừng cho nhau thì thần giao cách cảm còn có tác dụng gì?Đương nhiên là bù đắp sơ hở cho nhau trong chiến đấu. Chiêu thức khi đánh ra luôn sẽ có sơ hở, thế nhưng nếu có người ngay lập tức che chắn sơ hở đó thì dù kiếm thuật vụng về đến mấy cũng có thể bù đắp lẫn nhau khiến đối thủ rơi vào khổ chiến. Loại chiến thuật này tuy bẩn thỉu nhưng hiệu quả thì khỏi bàn, thậm chí ngay cả khi đối phương có tu vi cao hơn nếu không cẩn thận thì cũng dễ dàng bị dồn vào thế hạ phong.

Tất nhiên là với điều kiện đẳng cấp đôi bên không chênh lệch, chứ Luyện Khí mà đánh với Kết Đan thì có nghìn kiếm hợp bích cũng vô dụng.

Bàn về song sinh thế là đủ. Trở lại chiến trường chính, lúc này A Nam và A Bắc đang chĩa hai mũi kiếm vào mặt bọn hắn bằng một cái thủ thế đầy nguy hiểm. Hắn chưa đoán được hai đứa này có ý định làm gì, tuy nhiên Vương Lôi dường như rất quen thuộc và có vẻ rất không hài lòng với thủ thế của hai người:

- Mẹ nó!Chỉ là một tên vô dụng mà các ngươi cũng thủ thế?Hai ngươi đếm linh thạch đếm đến ngu não rồi à?

A Nam là một cô gái cao gầy trông rất ra dáng con nhà võ. Cô ngoái lại nhìn Vương Lôi bằng ánh mắt lạnh lùng, coi bộ quan hệ giữa các thành có vẻ không được thân ái cho lắm:

- Dù đối thủ là ai thì cũng phải cẩn trọng!

- Thối lắm!Lão tử cần các ngươi đánh chết hắn, còn nếu thích giao hợp thì về nhà mà thể hiện!

A Bắc cũng rời mắt khỏi bọn hắn mà quay lại gầm gừ đe dọa Vương Lôi:

- Cẩn thận lời nói của ngươi!

Vương Lôi không bận tâm tới vẻ mặt hầm hầm của A Bắc, cười lạnh nói:

- Đánh với một tên phế vật cũng lôi tuyệt chiêu ra. Ấy vậy mà ngươi còn bênh cho được?Không lẽ tâm ý tương thông rồi các ngươi ngu như nhau luôn?

Lời này tuy thô tục nhưng cũng không phải không có ý đúng. Bản lĩnh của hắn đến đâu thì cả cái môn phái này ai cũng đã biết, nếu đối phó với một kẻ như hắn mà đem tuyệt kĩ ra thì không phải là cẩn trọng nữa mà thành ra coi thường bản thân rồi.

Vương Lôi thấy đối phương chần chừ bèn được nước làm tới:

- Bây giờ hoặc là các ngươi thôi màu mè và lên đập thằng đó sư phụ nhận không ra, hoặc là các ngươi cút khỏi nhóm rồi tha hồ mà giao hợp!

- …

A Bắc nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng chẳng thể làm được gì, cuối cùng đành quay sang trút giận vào hắn:

- Hôm nay gặp lão tử là ngươi xui xẻo rồi!

Hắn nhún vai nói:

- Sao xui xẻo bằng bắt cặp với một thằng ngu.

- Hừ!Tỷ tỷ lo con nhóc kia, ta sẽ xử lý thằng nhãi này!

A Bắc dồn lực vào mũi chân lao vụt đến vừa đâm kiếm về phía hắn vừa quát lớn:

- Tuyết Diệt!

Một kiếm bạo phát nhanh như sao băng, mũi kiếm tỏa ra hàn khí lạnh băng tổn hại kinh mạch kẻ địch, là một trong những chiêu thực dụng nhất trong bộ kiếm pháp Thiên Kiếm Môn. A Bắc tuổi tác xấp xỉ mười lăm mười bảy tuổi, mới bắt đầu đã nôn nóng muốn hạ đối phương âu cũng là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên chiêu thức dù có mạnh đến mấy mà không đánh trúng mục tiêu thì cũng vô dụng. Cơ thể hắn giống như con sâu mềm dẻo không xương lắc qua lắc lại khiến cho kiếm chiêu tung ra giống như nước đổ lá khoai, toàn bộ đều trượt ra khỏi người một cách vi diệu.

So với hắn thì Mộc Như Thu có vẻ nguy khốn hơn. A Nam rõ ràng chỉ đang thăm dò bằng vài đường kiếm cơ bản, ấy thế nhưng Mộc Như Thu chống đỡ còn vụng về hơn mấy đứa trẻ con tập dùng kiếm. Thậm chí ngay đến cách cầm kiếm cũng chẳng đâu vào đâu, hoàn toàn chẳng có chút tương đồng nào với cái nhân vật “Yasuo Ma Kiếm” vừa rồi.

Ban đầu hắn tưởng là bởi vết thương ở chân, thế nhưng sau một hồi quan sát thì hắn phát hiện vấn đề không phải chân cẳng mà căn bản là vì con nhỏ này không dám đánh. Nhìn cái cách nó nâng thanh kiếm lên vung vẩy xem có thấy chút đấu chí nào không?

- Ngu xuẩn. Đỡ dưới chân.

- Ngươi câm…

Mộc Như Thu còn chưa nói hết thì chân phải đã trúng một kiếm. Đối phương chỉ có ý định thăm dò nên vết cắt không sâu, tuy nhiên bị thương bất ngờ khiến Mộc Như Thu loạng choạng ngã lăn ra đất.

(Là may mắn sao?)

A Nam nhìn về phía hắn. Rõ ràng bản thân đang bị công kích tới tấp mà vẫn rảnh rang theo dõi trận đấu của người khác, đã vậy còn nhìn thấu được kiếm chiêu. Nếu là thiên tài như Minh Thần thì không nói, đằng này…

Hắn cúi đầu hiểm hiểm né một cú chém ngang của A Bắc đồng thời nhướn mày lạnh lùng nạt:

- Nhắc không thèm nghe? Ngươi bị thương ở chân hay ở đầu thế?

- …

Mộc Như Thu lảo đảo đứng dậy, vẻ mặt buồn bực giống như người câm ăn hoàng liên (một loại thảo dược rất đắng) nói:

- Ngươi không biết gì thì im cái mồm vào!

- Ý ngươi là ta phải thấu cảm trong trường hợp ngươi hành động kiểu nhược trí như vừa rồi?

A Bắc thấy hắn cứ thảnh thơi vừa tránh né vừa nói chuyện thì tức giận gầm lên:

- Vô Biên Lạc Mộc!

Gã bất ngờ dùng khinh công bật một cú cao gần ba mét sau đó xoay tít trên không, trường kiếm xé gió phát ra những tiếng rợn người. Kiếm pháp này mặc dù tinh xảo nhưng không thuộc về Thiên Kiếm Môn, thằng này mang kiếm chiêu ở nơi khác ra đây khoe là có ý gì?

(Chạy đi!Ngay khi mày di chuyển thì tao sẽ bổ thẳng vào đầu mày, thằng khốn!)

A Bắc hung ác nghĩ. Nhờ những bài huấn luyện khắc nghiệt từ nhỏ mà ngay cả khi xoay trên không với vận tốc cực nhanh thì gã vẫn có thể sử dụng năng lực cảm nhận không gian nhạy bén và nhãn lực tinh tường để khóa chặt mục tiêu.

Nói thêm, tinh túy của chiêu Vô Biên Lạc Mộc này không phải là quay thật tít rồi thích vung kiếm vào đâu thì vung, mà là đánh phủ đầu ngay khi kẻ địch chỉ vừa mới di chuyển. Với một chiêu thức đòi hỏi khả năng phán đoán cũng như điều khiển bản thân cực tốt thế này thì thật khó tin là A Bắc có thể vận dụng thành thạo khi chỉ mới chưa đầy hai mươi tuổi.

(Di chuyển đi!Mẹ khiếp, chẳng lẽ sợ đến ngu luôn rồi?)

Trái với dự đoán của A Bắc, đối phương chẳng những không tìm cách tránh né mà ngược lại còn đứng đờ ra ngẩng đầu nhìn kiếm chiêu của gã như đang chờ chết. Dưới ảnh hưởng của trọng lực thân thể A Bắc rơi xuống nhanh như cái cách gã quay mòng mòng trên không. Lúc này A Bắc chỉ có thể đưa ra hai lựa chọn:hoặc là tung ra một đòn trực diện, hoặc là ngã đập mặt xuống đất như một thằng đần.

(Đành vậy!Là ngươi ép ta!)

- Dừng lại!Không thể giết…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK