Mục lục
Thông Thiên Chi Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thông Thiên đại đế mà không sợ?”.

Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt, móc cổ hương Thông Thiên đại đế để lại ra nhưng cổ thi không nhìn đến, mắt ánh lên hắc quang nhìn vào mảnh vô thượng tiên binh gã vừa cho vào nạp bảo thủ trạc.

Tựa hồ nó có thể nhìn xuyên hư không, nhìn mảnh vỡ hàm chứa vô thượng Toái hư đại đạo.

“Bất Hủ đại đế cũng không sợ? Cương nha muội, lần này bị ngươi hại chết rồi!” Ngụy Tác méo xệch, lấy ra Bất hủ đế mộc nhưng bất tử cổ thi tựa hồ không biết.

“Trách ta gì hả! Không ngờ Linh Lung Thiên này lại chết cùng tên gian thương này, còn chết trong tay cổ thi.” Linh Lung Thiên thò tay kéo viên tinh hạch trước ngực Ngụy Tác vốn do thanh sắc thạch cầu để lại ra lắc lắc nhưng cổ đế thi coi như không thấy.

“A! Nhét ngươi vào!”.

Bất tử cổ thi cách Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không đầy ba dặm, áp lực khiến Ngụy Tác như đang ở trong Nguyên Từ sơn, không thể phát động Động Hư bộ pháp. Gào lên thảm thiết đoạn gã lấy ra hôi sắc cốt quan thu được tại chỗ Âm Thi tông tàng kinh, đến nay vẫn chưa rõ công dụng, tựa hồ được dùng chân tiên khí huyết tế luyện, có chân tiên khí tức.

“Chuyện gì hả? Chuyện đó...”.

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thậm chí muốn cả tự sát, Ngụy Tác ném hôi sắc cốt quan ra rồi kêu to “nhét ngươi vào” chỉ là kêu bừa, không ngờ hôi sắc cốt quan rung lên, phát ra khí tức kinh thiên động địa.

“Y?”.

Cổ đế thi đột nhiên sững lại, thập phần kinh nghi, cảm giác thấy nguy hiểm, hắc quang trong mắt lóe lên, nhưng không nhìn thấu hôi sắc cốt quan.

“Chát”.

Một bức ảnh đột nhiên từ hôi sắc cốt quan bắn lên, cốt quan lơ lửng trên không, phát ra khí tức hơn xa thần huyền. Đây là chân tiên khí tức!

Hôi sắc cốt quan như một chân tiên đang phục sinh!

Hôi sắc cốt quan biến thành trong veo, hình ảnh phía trên cũng là hình quan tài nhưng mỗi đường vân đều hàm chứa đại đạo khôn tả, như không chỉ một thần văn ngưng tụ lại.

“Keng!”.

Hình ảnh to không kém hôi sắc cốt quan vừa hóa ra, hắc quang trong mắt bất tử cổ thi hóa thành thực chất, bắn ra lưỡng đạo hắc sắc thần quang, giáng tới.

Hôi sắc đạo đồ lóe lên vô số quang hoa, chặn đứng hắc sắc thần quang có thể đánh tan cả, tiếp tục ép xuống cổ đế thi.

Từng khe nứt không gian liệt văn không ngừng dấy lên quanh hôi sắc đạo đồ, uy năng kinh nhân trút vào hư không.

Linh Lung Thiên còn đỡ, chỉ chấn kinh vì hiện tại lại còn cổ thi cõ này, vì hôi sắc cốt quan tự động phát ra uy năng cỡ đó. Nhưng đối với Ngụy Tác thì là màn đối quyết khó tưởng tượng nổi.

Đối quyết này hơn xa cảnh giới gã biết.

Hôi sắc đạo đồ trong tích tắc lóe lên không biết bao nhiêu quang hoa, cửu tiêu thần lôi, thái dương chân hỏa, thái âm chân hỏa... Mỗi tầng quang hoa đều là nguyên khí cực trí, hôi sắc đạo đồ lại có thể dẫn động bao nhiêu loại thiên địa nguyên khí kinh nhân, liên tục biến hóa, tựa hồ có thể liên tục suy đoán ra nguyên khí uy năng nào đủ áp chế cổ đế thi.

“Cách!”

Bất tử cổ thi bắn ra lưỡng đạo hắc sắc thần quang nhưng đột nhiên tan vỡ, thân thể nó lập lờ trên hư không, lùi lại hơn nghìn trượng.

Cùng lúc, cánh tay nguyên lành còn lại của bất tử cổ thi vung lên, liên tục phát ra ba hôi sắc trường hà, vô số hôi sắc quang phù ngưng tụ lại, hình thành bảo tháp quang hoa cỡ hai thước, sắc lấp lánh như tinh thạch, bên trong có vô số hôi sắc quang hoa và hắc sắc thần văn chuyển động.

“A!”.

Bảo tháp quang hoa bắn ra, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đều thấy thân thể và thần hồn cơ hồ bị ép nát, cả hai kinh hãi cực độ lùi lại.

“Oành!”.

Bảo tháp quang hoa chỉ cỡ hai thước giáng vào hôi sắc đạo đồ, cả hai chững lại trên hư không, vô số hắc sắc thần văn từ bảo tháp bắn ra, tỏa khắp hình ảnh.

Đây là kiểu đối quyết khôn tả, như hai chân tiên giao thủ.

Hôi sắc đạo đồ rung lên, như thể sắp nát nhưng quang hoa không ngừng biến hóa, đột nhiên tìm ra uy năng khắc chế cổ đế thi nên bừng lên xích kim sắc quang hoa, hôi sắc đạo đồ cũng hoàn toàn biến thành xích kim sắc.

Cổ đế thi phát ra hắc sắc thần văn, tất cả cháy lên, hóa thành làn khói, bảo tháp thành tro.

“Keng!”.

Cổ đế thi lại bắn ra hắc sắc thần quang, trực tiếp hình thành hai con hắc sắc tiểu long. Cùng lúc, cổ đế thi với tốc độ kinh nhân lùi lại, cơ hồ vượt mấy trăm dặm trong tích tắc, về đến Âm dương phần.

“Hôi sắc cốt quan có uy năng này?” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên tròn mắt.

Có vẻ cổ đế thi không địch nổi nên định trốn xuống Âm dương phần. Nhưng hai làn hắc sắc thần quang bị xích kim sắc đạo đồ đánh tan, không để cổ đế thi trốn xuống đất thì xích kim sắc đạo đồ đã ép ên cổ đế thi, chát một tiếng, thu nó vào hôi sắc cốt quan.

“Trấn áp được rồi?” Ngụy Tác không nén được nuốt nước bọt.

“Vật này chắc là chân tiên pháp bảo do tiền bối đại năng của Âm Thi tông lấy về để chuyên môn trấn tà!” Linh Lung Thiên lau mồ hôi lạnh, nói.

“Chắc là vậy, xem ra pháp bảo của Huyết Linh lão tổ bị hút vào đó.” Ngụy Tác gật đầu. Âm Thi tông thiên về âm lệ chi pháp, chưa biết chừng sẽ luyện được bất tử chi vật kinh nhân, hoặc có đại năng tu luyện vào đường rẽ, biến thành âm tà chi vật nào đó. Vật này rất có khả năng là tiền bối đại năng của Âm Thi tông tốn công đưa về trấn áp tông môn. Vạn nhất xuất hiện âm tà chi vật có thể hủy diệt Âm Thi tông thì dùng vật này trấn áp.

Vật này không thể do Âm Thi tông luyện chế được, chắc do tiền bối đại năng phái này lấy được. Âm Thi tông chưa từng có chân tiên cấp tu sĩ, không tài nào luyện chế được pháp bảo đủ trấn áp cổ thi.

“Lần trước chúng ta lấy được Tử hà huyết linh tán trong đó, hôi sắc cốt quan chắc chỉ phong ấn chứ không hủy diệt. Chúng ta trấn áp được cổ đế thi, có nên mang theo để khi không địch nổi thì thả ra, viên tiên dược đó cũng phi phàm...” Ngụy Tác không nén được bảoLinh Lung Thiên.

“Keng!” Vừa nói thế thì trong hôi sắc cốt quan đột nhiên phát ra tiếng xung kích thần thiết.

Tiếng xung kích không ngừng vang lên, hôi sắc cốt quan rung động kịch liệt, biến thành xích kim sắc.

“A! Cổ đế thi định thoát ra!” Linh Lung Thiên giật mình.

“Ta...” Ngụy Tác dựng tóc gáy, hôi sắc cốt quan gần như có tiếng nứt vỡ, đừng nói thu lại, cả đến gần thì gã cũng không dám.

“Chát”.

Gã và Linh Lung Thiên càng nhợt nhạt mặt mày vì nắp cốt quan bị đánh nảy lên, hôi quang rải ra, mười mấy hôi sắc quang phù đánh hụt, hủy luôn quá nửa hai gò đất cách nghìn dặm.

Nắp cốt quan hé ra, nhưng lại khép lại, không ngừng kêu cách cách.

Từng dải khí tức không ngừng sôi trào, cốt quan tựa hồ vỡ ra bất cứ lúc nào, không lơ lửng được trên không mà hơi rơi dần xuống Âm dương phần.

“Ngươi muốn thu thì cứ việc, đừng bảo ta.” Linh Lung Thiên kêu lên.

“Thu cái đầu ngươi!”.

Ngụy Tác nhợt nhạt mặt mày, thi triển Động Hư bộ pháp. Gã nhìn thấy lúc cốt quan rơi xuống thì nắp hơi hé ra, hắc sắc thần quang bắn ra, đồng thời trong cốt quan như có tiếng nứt. Như thế mà gã còn dám ở lại thì đầu óc có vấn đề.

“Đừng đi về phía Thiên Huyền đại lục, không thì toán của Chân Võ chưa biết chừng cũng khó đối phó!” Linh Lung Thiên bảo Ngụy Tác chú ý phương vị.

“Minh Đức?!” Ngụy Tác cắm cổ chạy một lúc, thấy một đạo độn quang lắc lư ở mé trái, hình như là Minh Đức. Những tu sĩ khác của Công Đức tông và Đăng Tiên tông đã bỏ chạy, nửa thân dưới của Minh Đức đã hóa ra nhưng nguyên khí tổn thương khá nặng, bị rớt lại.

“Lúc nào rồi còn không chạy khỏi thứ quỷ quái đó càng xa càng tốt, sao còn đuổi theo Minh Đức? Chưa biết chừng nó đến bây giờ!” Linh Lung Thiên kêu ầm lên vì phát hiện Ngụy Tác nhắm hướng Minh Đức mà đuổi.

“Phải làm rõ xem sao chúng cứ đuổi kịp chúng ta đã, không thì không ổn.” Ngụy Tác nghiến răng nghiến lợi,“Y dám lừa ta, suýt nữa độ hóa chúng ta, còn gọi tới ngần này người bức chúng ta suýt nữa chết ở đây. Cục tức nào sao nuốt trôi. Mẹ nó chứ, cổ thi đó mà thoát ra, thêm một nghìn dặm với bớt một nghìn dặm không khác gì, xử lý y đã rồi tính!”.

“A!” Ngụy Tác đuổi sát Minh Đức, rất nhanh, y nhận ra Ngụy Tác đang vượt hư không đuổi theo thì kêu lên hãi hùng.

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK