Hồng y trung niên tu sĩ mặt mày âm u này không rõ thi triển phi độn pháp quyết gì mà tốc độ tuy không bằng Phong trúc diên của tu sĩ họ Trần và bạch ngọc hạc của Ngụy Tác đích nhưng hơn xa Phong vân lý.
"Hình như y có ý xấu.” Giọng lục bào lão đầu vang lên trong tai gã.
"Ta tưởng ngươi nửa đêm còn ra đây làm gì, hóa ra là gặp tiểu tình nhân.” Nhìn rõ Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi, tu sĩ mặt mũi cau có này cũng ngẩn người, rồi cười lạnh, "Thế nào, ngươi thấy ở Linh Nhạc thành mây mưa ân ái không đủ phong vị nên ra chỗ có yêu thú qua lại này để kích thích hả?"
Hàn Vi Vi thoáng ngẩn người nhìn y, Ngụy Tác hơi nhíu mày: "Vị huynh đài này hình như nhận lầm người, tại hạ xưa nay chưa từng biết huynh đài.”
"Ngươi biết ta hay không không quan trọng, chỉ cần ta biết ngươi là đủ.” Hồng sam trung niên tu sĩ cười lạnh: "Ngươi tên Ngụy Tác hả?"
Ngụy Tác lạnh buốt trong lòng, ngầm lấy cái chuông đồng xanh của Lưu Tam Pháo ra, "Thế nào, các hạ biết tên tại hạ, chúng ta có xích mích gì chăng?"
Hồng y trung niên tu sĩ thong thả nói, "Chúng ta không có xích mích gì, chỉ là ta có một bằng hữu muốn giết ngươi, lại trả một món linh thạch, ta đành ra tay thôi.”
"Chả trách ánh mắt hắn hung hãn như vậy, lúc nào trông cũng như nuốt chửng người ta, khác hẳn tu sĩ thông thường, xem ra là sát thủ chuyên nhận linh thạch giết người.”
Ngụy Tác lạnh buốt trong lòng, hỏi hồng y trung niên tu sĩ, "Ai sai các hạ đến giết ta? Hắn cho các hạ bao nhiêu linh thạch?"
"Thế nào, ngươi định cho ta nhiều linh thạch hơn, để ta giết y hả?" Hồng y trung niên tu sĩ cười ha hả: "Ngươi nên bỏ ý định đó đi, ta giết ngươi xong thì linh thạch của ngươi còn không thuộc về ta? Bất quá ngươi muốn biết ai định giết ngươi thì ta cho ngươi cơ hội, ta sẽ phải thông tri cho vị bằng hữu đó đến nhận hàng, ta sẽ nghĩ cách giữ lại một ngụm khí cho ngươi, để ngươi trông rõ ai định giết mình, chết được rõ ràng.”
Bốp một tiếng, Ngụy Tác trực tiếp kích phát cái chuông màu xanh, hình thành một quang tráo bao quang gã và Hàn Vi Vi.
Đạn gã lấy Xuyên vân cốt thuẫn ra.
Hồng y tu sĩ cũng không vội xuất thủ, lấy ra một tấm thuẫn màu đen, đang đêm nên không thấy rõ là pháp thuẫn loại gì.
"Bất quá ta cũng phải bội phục ngươi.” Hồng y trung niên tu sĩ lấy ra tấm thuẫn, lại nhìn lên mình Hàn Vi Vi đã đổi sang mặc ngân sắc pháp y một cách không e dè, sắc tâm đại khởi, "Ngươi chỉ là phổ thông tiểu tán tu, tu vi không đạt cả Chu thiên cảnh mà lại câu dẫn được đại tiểu thư Trân Bảo các, hơn nữa còn cùng nàng ta và Nam Cung Vũ Tinh vui vầy một lượt, thật sự lợi hại. Nên biết nữ tu như Hàn đại tiểu thư đây, bình thường cả ta cũng đừng mơ chạm vào. Chà chà, Nam Cung Vũ Tinh và Hàn đại tiểu thư đều là tuyệt sắc giai nhân, ta chỉ nghĩ đến cảnh nàng ta và Nam Cung Vũ Tinh trần trụi sung sướng bên dưới ngươi thôi là ta không chịu nổi nữa rồi.”
"Im ngay!" Hàn Vi Vi thiếu chút nữa giận ngất đi, đưa ngón tay trắng nõn chỉ vào Ngụy Tác với vẻ không tin được, "Ngươi biết hắn? Ngươi nói những lời vô sỉ gì với hắn mà hắn lại nói thế.”
"Liên can gì đến ta?" Ngụy Tác cũng hơi sững người.
"Thôi đi, Hàn đại tiểu thư, không cần giả bộ thanh thuần ngọc nữ trước mặt ta, việc chính tai ta nghe thấy còn giả chắc? Bất quá cũng may là tiểu tử này nửa đêm đến gặp ngươi, không thì thân phận như ngươi tất có mấy cao thủ đi theo, ta không có cơ hội.” Hồng y trung niên tu sĩ đắc ý nhìn Hàn Vi Vi: "Hàn đại tiểu thư, đằng nào ngươi cũng đã bị tiểu tử này khai khẩn nhiều lần rồi, nếu chịu ngoan ngoãn nghe lời, để ta được sảng khoái một lần thì ta sẽ tha mạng cho, ta cũng không cần phải cao bay xa chạy làm gì, thế nào?"
"Chà, kẻ này sao giống Lưu Tam Pháo thế, có phải cũng biến thái như hắn?" Ngụy Tác rủa thầm.
"Chết đi! Trông cái bộ dạng ngươi, dù phải lấy lợn mập ở Bắc Hàn thành thì ta cũng không để ngươi chạm một ngón tay vào, ghê tởm!" Hàn Vi Vi không như Hoàng Y Y, giận đến mức run người: "Ngươi có giỏi cứ giết ta, ta thoát được thì Trân Bảo các sẽ bất chấp mọi giá bắt sống ngươi, phế hết tu vi, bán vào Liễu hạ hạng để các nam tu có thú vui đặc biệt ghé thăm.”
"Ngươi... " Hồng y trung niên tu sĩ xanh lét mặt mày, định phát tác.
"Không phải chứ?" Ngụy Tác quay phắt lại nhìn nàng ta với vẻ không dám tin, "Cả Liễu hạ hạng mà ngươi cũng biết?"
"Thế nào, ta lại không nghe qua chắc, chỉ có hạng thường đến đó như ngươi mới biết hay sao?" Hàn Vi Vi nhìn Ngụy Tác nói đầy giận dữ: "Nếu không phải ngươi nói nhăng cuội gì thì sao ban nãy hắn lại nói thế.”
Ngụy Tác ré lên: "Hàn đại tiểu thư ngươi có hiểu lý lẽ không, ta nói với người khác là có quan hệ với ngươi lúc nào, ta cần người thì bất kỳ ai tốn bảy trăm hạ phẩm linh thạch cũng hơn ngươi nhiều.”
"Đánh rắm, loại vô sỉ đó thì có gì ghê gớm, không phải chỉ có vài bộ phận lớn một chút hả? Không rõ bị bao nhiêu nam nhân sờ mó... "
"Các ngươi..." Hồng y trung niên tu sĩ nuốt nước bọt ừng ực, cơ hồ thốt lên hai vị đại ca đại thư, ta mình đầy sát khí đến giết hai vị, hai vị đừng có ném ta qua một bên, coi như không khí thế này.
"Câm mồm!"
Hồng y trung niên tu sĩ mới gầm lên hai tiếng thì bị Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi chỉ ngón tay, cắt ngang.
Cả hai ngó lơ y, tiếp tục tranh cã, “Còn không phải tại ngươi kết thù oán loạn xạ, khiến kẻ này đến đây, liên lụy cả ta.”
"Chà, không vì ngươi thì ta đến đây làm gì? Còn nói ta liên lụy ngươi?"
“...”
Được rồi, được rồi, ai bảo các ngươi đến đây đây hẹn hò, định vừa làm chuyện đó vừa giết yêu thú? Hồng y tu sĩ không nén được ý nghĩ này, nhưng cả hai vốn đang cãi nhau đổ lửa chợt dừng lại, cùng vung tay lên.
"Vù!"
Một dải quang hoa vàng đậm cùng một con bạch sắc băng long đồng thời lao vào y.
"Quả nhiên là một đôi cẩu nam nữ! Diễn trò gạt lão tử!"
Hồng y trung niên tu sĩ không sao ngờ cả hai vốn đag cãi cọ lại đột nhiên tấn công. Y không lịp phát ra thuật pháp và pháp bảo, nhảy vọt sang bên, đồng thời vung ta. Choang một tiếng, hoa lửa lóe lên, một tấm tiểu thuẫn không có quang hoa chặn đứng hỗn kim sắc đoản mâu của Ngụy Tác lại.
"Chát!"
Băng long của Hàn Vi Vi giáng xuống cạnh y, hàn khí phát ra khiến y cứng người.
"Nhìn ngươi không thuận mắt tí nào, con bà nó chứ, còn định giết ta nữa chứ!" Ngụy Tác ré vang, Ngũ hành đồng hoàn chụp xuống hồng y trung niên tu sĩ.
"Con nhóc, ngươi chọc giận đại gia rồi. Chốc nữa ta sẽ giết tiểu gian phu trước rồi sẽ xử lý ngươi. Có chỗ của ngươi còn chưa bị khai khẩn, lúc đó đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc.” Ánh mắt hồng y tu sĩ mục quang bị phủ một lớp sương dày cực kỳ âm lạnh quét qua mông Hàn Vi Vi, quang hoa đen nhánh lóe lên, chém vào Ngũ hành đồng hoàn đang chụp xuống.
Ngũ hành đồng hoàn vốn bị đại đao của Lưu Tam Pháo chém nứt, lần này đứt làm đôi, thu nhỏ lại rơi xuống.
"Phi kiếm!"
Việc Ngụy Tác và lục bào lão đầu không muốn thấy nhất đã xảy ra, hồng y tu sĩ âm độc này lại là kiếm tu luyện thành phi kiếm.
"Châu chấu đá xe, không biết lượng sức!" Điều khiến phi kiếm xanh biếc còn ánh lên vằn đen chém tan Ngũ hành đồng xong, hồng y tu sĩ cười khinh thị.
"Chỉ là hạ phẩm phi kiếm hạng bét có cho thêm chút Ngân cương tinh và Thiên huyền ô kim, thậm chí còn chưa tôi luyện đến nơi đến chốn, đắc ý cái gì!" Lục bào lão đầu tức giận.
Ngụy Tác nghe vậy thì chỉ tay, hỗn kim sắc đoản mâu lại lao vào hồng y tu sĩ.
Đồng thời, Hàn Vi Vi cũng sử dụng Thanh trúc kiếm uy lực còn trên cả bán linh khí lần trước đem ra đối phó Ngụy Tác, cũng nhắm vào hồng y tu sĩ.
"Choang choang!"
Lục sắc phi kiếm của hồng y tu sĩ uốn một vòng trên không, cũng như một con rắn xanh, liên tục cắn vào hai pháp khí.
Hỗn kim sắc đoản mâu của Ngụy Tác bị chém mẻ một vệt, Thanh trúc kiếm của Hàn Vi Vi bị cắt làm đôi.
"Lão đầu! Chẳng phải ngươi bảo là phi kiếm đẳng cấp tệ nhất sao?" Ngụy Tác xót ruột kêu lên, cũng may hỗn kim đoản mâu tổn hại không nhẹ, linh khí không tan đi.
"Hừ! ta chưa nói xong, phi kiếm tệ nhất cũng có chất liệu hơn hẳn pháp khí của các ngươi, ngạnh tiếp thì pháp khí sao chống nổi phi kiếm!" Lục bào lão đầu kêu lên, "Cẩn thận! Y chưa đạt Phân niệm kỳ, không thể chân chính phát huy uy lực của kiếm tu nhưng y có luyện thuật pháp nhiếp vật, cự ly khống chế phi kiếm rất xa, lại thập phần linh hoạt. Pháp khí bình thường không thể sánh được.”
Chát! Lục bào lão đầu chưa kêu xong, phi kiếm của hồng y tu sĩ đã bay tới chém vào thanh sắc quang tráo bao quanh Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi, hơi giằng co một chút thì quang táo bị đâm thủng dễ dàng như chọc đèn lồng.
Thông Thiên Chi Lộ
Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----