Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng bảy âm lịch là tháng cô hồn, là thời gian hồn người chết về quê thăm người thân, chợ quỷ được mở trước để quỷ hồn đi ngang qua ở lại vài ngày rồi đổi những thứ họ cần mà người sống gửi đến.




Trên người Phó Vân Thâm có dương khí rất nặng, sự xuất diện của cậu sẽ quấy nhiễu quỷ hồn, Thời Mộ lo lắng lấy ra một con dao từ trong ba lô của Chu Thực, cắt ngón tay mình, lau máu lên trên mặt Phó Vân Thâm. Cô lớn lên vốn mang âm khí, nếu chỉ đi đứng bình thường trước mặt người chết thì cũng sẽ không khiến đối phương nghi ngờ vì vậy máu của cô có thể che dấu hơi thở của Phó Vân Thâm.




Hạ Hàng Nhất lui vào trong góc , lấy tờ giấy bùa mang theo đưa cho Thời Mộ, sợ giọng nói của cậu ta sẽ để cho Quỷ Hồn nghe thấy nên cậu ta hạ giọng nói nhỏ : "Thời Mộ, dùng máu của cậu vẽ một cái bùa đi. "




Thời Mộ gật đầu,vẽ máu lên từng chiếc bùa rồi lần lượt chia cho ba người.




Hai bên đường đèn lồng đỏ càng sáng hơn, có cỗ kiệu đi xa, có cỗ kiệu dừng lại, quỷ hồn xuống kiệu mà hai chân vẫn còn cách mặt đất một khoảng, bốn phía phiêu tán, Thời Mộ thò đầu ra, nhìn thấy ven đường bày nhiều quầy hàng, bán đều là những đồ vật quý hiếm . . .




Dù đã ăn quỷ nhưng khi nhìn thấy những thứ này cô vẫn bị sốc.




Sau khi cẩn thận rụt đầu lại, Thời Mộ run rẩy hỏi: "Làm sao bây giờ?"




Hạ Hàng Nhất nhìn quanh rồi nói, "Chu Thực, cậu đang đi bộ đấy à?"




"Đúng, đang đi bộ, nhưng rất chậm."




Hạ Hàng Nhất gật đầu, "Một giờ ở quỷ giới là một ngày trên trái đất, chợ quỷ chỉ mở trong một ngày, nên chúng ta phải tìm lối ra trước khi chợ quỷ đóng cửa, nếu không ... chúng ta sẽ trở thành cống phẩm của chúng."




Chu Thực rùng mình, "Tôi, tôi, tôi ... tôi không dám, tôi không dám đi."




Phó Vân Thâm vỗ về phía sau cậu ta : "Không đi vẫn phải đi. Chúng ta đi theo chiếc kiệu phía trước. Vì bọn họ đi thăm người thân trên trần nên hướng bọn họ đi chính là lối ra."




Hạ Hàng Nhất gật đầu đồng ý: "Nhớ đừng nói, đừng nhìn xung quanh, Chu Thực, hiểu không?"




Chu Thực rũ mặt xuống:" Tôi hiểu nhưng mà sao cậu lại chỉ điểm danh mình tôi?"




Không có thời gian để nói nhiều như vậy, họ đứng dậy và đi theo chiếc kiệu trước mặt.




Khi đến gần hơn, họ mới nhận ra rằng người giấy đang nâng kiệu thực sự đáng sợ, đôi mắt và lông mày đều cong cong, khuôn mặt tròn đỏ ửng, chúng cười rất kỳ lạ, bước chân run rẩy, thỉnh thoảng có vài tiếng cười quỷ dị...




Chu Thực gần như sợ hãi, cậu ta nhớ khi còn nhỏ, những người chết ở quê đều là những hình vẽ trên giấy, lúc đó cậu ta không nghĩ là đáng sợ còn cảm thấy có chút dễ thương. Bây giờ nhìn mấy người giấy này , một chút dễ thương đều mất sạch!




Thời Mộ cũng rất sợ hãi tệ hơn nữa là cô vừa đói vừa mềm chân, trên chiếc kiệu màu đỏ trước mặt không biết là quỷ nơi nào, mùi vị bánh nếp thơm dẻo khiến cô thèm ăn vô cùng .




Thời Mộ không nhịn được nuốt nước miếng, kéo ống tay áo của Phó Vân Thâm : "Tôi có thể..."




"Không." Phó Vân Thâm đoán được Thời Mộ đang nghĩ gì, lập tức từ chối mà không thèm nghĩ tới, đây là chợ quỉ , khu thương mại dành cho quỷ , lá gan cô lớn đến đâu mà đến địa bàn của quỷ đòi ăn quỷ sống?




Thời Mộ bĩu bĩu môi, không nói lời nào.




Sau khi cô im lặng, Chu Thực không nhịn được nói: " Các cậu có nhớ câu chuyện chợ quỷ mà tôi đã kể trước đây không?"




Thời Mộ gật đầu.




Chu Thực thì thào: "Tên côn đồ sau khi tiêu hết tiền tiết kiệm, gã muốn tiếp tục đi đến chợ kia để đổi tiền. Người bán hàng kia lại nói: ' Trên người mi không còn gì để bán'. Sau khi nói xong , tên côn đồ lập tức thấy ánh sáng của bầu trời thay đổi. Khu chợ sôi động bỗng chốc biến thành nghĩa trang, các gian hàng biến thành quan tài bằng gỗ son. Người bán hàng trước mặt đầy giòi sống. Tên côn đồ quay đầu định bỏ chạy thì lập tức bị đè xuống đất ... "




Mặt Chu Thực tái xanh : "Tên côn đồ đó ... bị quỷ ăn sống. Người bán hàng đó ăn hai lạng thịt trước đây mà gã ta đã bán còn người cho gã ta đất đai đã ăn gan và phổi của gã, người cho vàng ăn mắt và phần còn lại của gã, thậm chí cả lạng thịt giữa háng của gã cũng không bỏ qua. Sau khi tên côn đồ chết, vàng thỏi của gã biến thành tiền dùng cho người chết. "Chu Thực run rẩy hỏi:" Các cậu nói xem, chúng ta có phải cũng sẽ bị ăn hay không?"




Đúng lúc này, tiếng hát vang lên từ chiếc kiệu phía trước, một cô gái nhỏ cất giọng hát cao vút . Trong Tử Tịch Chi Địa này, giọng hát này chắc chắn là một giai điệu đòi mạng.




Mượn ánh sao, trụ trên đường.




Cắt một chùm ánh trăng khoác nó làm quần áo.




Hướng gió thổi là hướng quê hương tôi đang ngủ yên.




Hướng tôi đang đi là hướng về quê nhà thân yêu




Hướng tôi đang đi là hướng về quê nhà ...





"Fuck, có thể đừng hát nữa không ....."




Đám các cậu đều đang sợ hãi trước câu chuyện ma quái, vậy mà con ma trước mặt họ vẫn tiếp tục ca hát , Chu Thực tức giận bùng nổ, vừa chửi xong, rèm của chiếc kiệu phía trước đột nhiên mở ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp có một không hai. Khuôn mặt dịu dàng , đôi mắt ngấn nước của người phụ nữ nhìn họ, đột nhiên Chu Thực dừng lại, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.




"Cháu trai ?"




Thời Mộ thì thào nói, cậu ta không có đáp lại, hoàn toàn không động đậy giống như bị mắc kẹt.




Chiếc kiệu màu đỏ đột nhiên dừng lại ven đường, Hạ Hàng Nhất cảm thấy không ổn, nín thở kéo Phó Vân Thâm và Thời Mộ trốn trong bóng tối, Chu Thực không nhúc nhích, vẫn ngây người nhìn.




Người phụ nữ từ trong kiệu bước xuống, theo sau là một bé trai và một bé gái.




Cô ấy rất xinh đẹp, mặc chiếc áo choàng Hoa Kì màu đỏ, mái tóc đen buộc lại, làn da trắng hơn tuyết, đôi môi đỏ mọng, Hai đứa bé đi cạnh cũng rất xinh đẹp, bé gái buộc tóc hai bím , mắt to đen lúng liếng, bé trai nhỏ hơn một chút, ngoan ngoãn lôi kéo tay bé gái.




Thời Mộ nhận ra chân của hai đứa bé kia đang ở trên mặt đất, chúng là ... người sống?




Lúc này, nữ quỷ đã đến gần Chu Thực.




Sắc mặt Phó Vân Thâm u ám, lôi kéo người trở về , vừa định kéo Chu Thực thì nghe thấy cậu ta nhỏ giọng nói: "Mẹ..."




Phó Vân Thâm lập tức sững sờ.




Mẹ...




Mẹ?




Hạ Hàng Nhất và Thời Mộ cũng cực kì bối rối.




Thời Mộ nhớ tới những gì Chu Thực đã kể về tình hình ở nhà cậu ta, lúc đó cô tưởng cậu ta đã miêu tả mẹ của mình lên trời rồi quá khoa trương, nhưng bây giờ xem ra vốn từ vựng của cậu ta thật sự rất khan hiếm.




Mẹ cậu ta vừa có nét nữ tính, tao nhã của một người phụ nữ Giang Nam, vừa có khí chất văn chương của một gia đình gia giáo, thực sự rất đẹp.




"Tiểu Thực, tại sao con lại ở đây?" Mẹ Chu có chút kinh ngạc, " Tuổi thọ của con còn chưa kết thúc, tới đây định tìm chết đấy hả ?




Chu Thực đã khóc rối tinh rối mù, không cách nào nói được.




Mẹ Chu mất khi Chu Thực vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện đau buồn, sau đó dần trưởng thành mới nhớ thương đến người mẹ hiền , mỗi lần cậu ta bị cha đánh mắng thì lại càng nhớ mẹ nhiều hơn.




Mẹ Chu sinh ra trong một gia đình gia giáo, dạy dỗ con cái ăn nói nhẹ nhàng, cho dù cha Chu có tính xấu , mẹ Chu cũng chưa bao giờ đỏ mặt giận dữ , mặc dù bà tốt như vậy nhưng vẫn bị cha cậu ta lãng quên, ruồng bỏ.




Chu Thực luôn nghĩ rằng mẹ mình đầu thai chuyển thế từ rất lâu rồi, chuyển thế cũng tốt, chuyển thế rồi sẽ không nhìn thấy những hành động của cha cậu ta , sẽ không đau lòng , nhưng hôm nay thấy, cậu ta lập tức cảm thấy khổ sở nói không nên lời.




Thiếu niên khóc lóc thảm thiết, đôi mắt ngậm nước như một đứa trẻ năm sáu tuổi.




Mẹ Chu vừa buồn cười vừa đau lòng , muốn ôm nhưng hai mẹ con âm dương cách biệt, nếu đụng vào, một trong hai người sẽ bị tổn thương.




" Con đã lớn vậy rồi mà còn khóc lóc như thế."




Chu Thực càng khóc to hơn.




Thời Mộ sợ tiếng khóc của cậu ta sẽ thu hút sự chú ý của hàng trăm con quỷ kia nên vội vàng vươn tay chặn lại, Hạ Hàng Nhất bên cạnh nhìn thấy cũng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cậu ta.




Mẹ Chu cười tủm tỉm, "Đây là bạn bè của con?"




Thời Mộ lễ phép giới thiệu: "Xin chào bác gái, cháu là Thời Mộ, đây là Phó Vân Thâm và Hạ Hàng Nhất."




"Quỷ Môn Quan nửa giờ nữa sẽ đóng cửa. Nếu không rời đi, các con sẽ bị mắc kẹt ở đây không thể ra ngoài. Tình cờ là bác đang tiễn hai đứa bé này trở về, các con đi cùng bác luôn cũng được."




Bọn họ đang lo lắng không biết làm thế nào để thoát ra, thật may mẹ Chu đã giải quyết giúp họ một rắc rối lớn.




Chiếc kiệu rất nhỏ, nhiều người ngồi trên đó có chút chật chội, đặc biệt là người sống, không thể lại gần người chết, nhất là Phó Vân Thâm dương khí đầy người, một khi đụng phải vong linh, chắc chắn sẽ khiến hồn phi phách tán.




Phó Vân Thâm cũng nghĩ như vậy, nhìn Thời Mộ, trong mắt lóe lên: "Thời Mộ, hay là..."




"Sao cậu không ngồi vào lòng Hạ Hàng Nhất???" Thời Mộ cười nhìn cậu nhóc.




Sắc mặt Phó Vân Thâm tối sầm, ảm đạm ngồi lên đùi Hạ Hàng Nhất.




Nhờ vậy, không gian trong kiệu cũng rộng hơn một chút.




Chu Thực ở bên cạnh mẹ Chu, khóc một hồi lâu tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại, ánh mắt đỏ hoe nhìn mẹ, trong mắt ẩn chứa ngàn vạn lời nói.




Mẹ Chu nở nụ cười: "Con hỏi mẹ tại sao không trở về gặp con?"




Chu Thực gật đầu.




Mẹ Chu nói: "Linh hồn người chết muốn đi thăm người thân, nhưng chỉ trở về được quê hương nơi mộ tổ tiên mình được chôn cất , con còn nhớ mẹ được chôn ở đâu không?"




Chu Thực sững sờ.




Mẹ Chu cười: " Hàng năm mẹ đều trở về, không thấy con ..."




Nghĩa trang của bà là ở quê nhà, Chu gia chuyển đến thành phố từ sớm, trừ tảo mộ hàng năm vào ngày Thanh minh và ngày mất, thường không có ai tới đó.




Nghĩ đến việc mẹ luôn ở một mình, Chu Thực càng cảm thấy khó chịu.




"À đúng rồi, chị con tết năm ngoái có đi thăm mẹ . Con bé nói là con chưa bao giờ tổ chức sinh nhật kể từ khi mẹ đi đúng không?"




Chu Thực quay đầu ra chỗ khác : "Không có gì tốt."




Mẹ Chu nhìn cậu ta: "Mỗi năm chỉ sinh nhật một lần, tại sao không tốt?"




Chu Thực bướng bỉnh mím môi không nói gì.




Ánh mắt mẹ Chu nhiễm vài phần đau thương "Vì cái chết của mẹ, phải không?"




Sinh nhật Chu Thực chính là ngày mất của mẹ Chu, vì muốn về gấp để mừng sinh nhật cậu ta nên bà mới bị tai nạn xe cộ, dù chuyện này không liên quan gì đến Chu Thực nhưng trong lòng cậu ta vẫn là một rào cản khó mà bước qua.




Mẹ Chu hít sâu một hơi: "Thật ra khi sinh con, mẹ rất khó sinh, hai ngày hai đêm hầu như không được . Mẹ luôn cảm thấy ngày đó sinh mệnh của mẹ phải dừng lại, nhưng Bồ tát muốn nhờ mẹ mang con đến trần gian nên đã để mẹ sống lại. Vì vậy, vào ngày sinh nhật của con, mẹ phải đi vào con đường mà vốn đã phải đi từ lâu. "




Mẹ Chu muốn đưa tay chạm vào mặt con trai mình, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống: "Tiểu Thực , mẹ đã chết rồi, nhưng con vẫn còn sống, đời của con còn dài. Con không thể tiếp tục nghĩ đến chuyện này. . "




Chu Thực lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe: "Con nhớ mẹ lắm , bố không lo cho con đâu." Cậu ấy lại khóc, "Con... con sẽ tốt nghiệp trở thành một người lính, và con sẽ thi vào trường quân đội , không phải mẹ thích con trở thành một người lính sao ? Khi nào con mặc được bộ quân phục, con sẽ cho mẹ xem tận mắt được không?"




Cậu ta thật khó chịu, chỉ hận chính mình mấy năm này đều không biết suy nghĩ, cậu ta muốn để mẹ nhìn xem cho tới bây giờ cậu ta cũng không để bà thất vọng.




"Sắp tới Quỷ Môn Quan rồi."




Trong bóng tối, ánh đèn làm chói mắt.




Cỗ kiệu dừng lại, đôi mắt mẹ Chu nhìn Chu Thực: " Lúc đầu mẹ nghĩ năm nay sẽ về thăm nhà lần cuối cùng sau đó chuẩn bị đi đầu thai , có điều. . . vẫn là muốn chờ nhìn con trai mẹ mặc quân phục đi."




Bà vươn tay sờ sờ đầu bé gái bên cạnh: "Cuối cùng có chuyện muốn nhờ các con, Nguyệt Nguyệt cùng Khang Khang đi nhầm vào Quỷ giới , hi vọng các con có thể dẫn bọn họ bình an về nhà."




Nguyệt nguyệt nháy mắt, rụt rè nhìn Thời Mộ.




"Được rồi, nhanh đi xuống đi."




Mấy người theo thứ tự xuống kiệu, mẹ Chu vén rèm nhìn Chu Thực, bờ môi giật giật, cuối cùng chỉ nói ra mấy lời: " Mặc thêm quần áo vào, đừng để bị cảm lạnh."




Cuối cùng nhìn Chu Thực một chút rồi buông rèm xuống.




Cỗ kiệu hướng phía phương hướng ngược lại mà rời đi , Chu Thực sững sờ nhìn rồi cuối cùng quỳ xuống đất, dập đầu, khóc không thành tiếng.




Cây muốn lặng mà gió mãi, con trai muốn nâng đỡ nhưng nụ hôn chẳng đợi.*




(* Người ta thường dùng câu này để than thở rằng khi Con cái còn chưa kịp làm tròn đạo hiếu của mình thì cha mẹ đã qua đời..... Đọc khúc này tui khóc lun á )




Nếu có đời sau , tốt biết bao ...




Ngay lúc Chu Thực đang đắm chìm trong bi thương không kìm được, đột nhiên nghe thấy tiếng Thời Mộ và Phó Vân Thâm thì thào: "Mẹ Chu Thực là mùi vị của bánh nếp á ~"




"..."




Lời editor: Nay hai chương luôn nhá tặng cho các bạn iu ủng hộ mình nè. Bonus thêm là nội dung mấy chương tiếp theo cực kì hấp dẫn, mình sẽ cố gắng edit nhanh để đăng sớm nhất có thể. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK