Cô gái trước mặt cậu vô cùng xinh đẹp với vòng eo thon thả, xương cánh bướm thanh thoát như một con thiên nga kiêu kỳ. Đôi chân cô dài thẳng tắp, mái tóc đen ngắn mềm mại gắn trên cổ thẳng kết hợp với chiếc váy đỏ lộng lẫy lại càng tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Khi Thời Mộ xuất hiện, mọi thứ trong mắt Phó Vân Thâm đều mất đi màu sắc, như thể trên thế giới này chỉ còn lại một mảng màu đỏ và ánh sao lấp lánh.
Nhân viên bán hàng khen ngợi cô hết lời: "Bộ váy này rất hợp với cô ấy, bạn gái của anh rất xinh đẹp!"
Bạn gái... ?
Hai chữ này khiến Thời Mộ cảm thấy có chút ngượng ngùng mà xoa xoa lỗ tai. Từ lúc bước vào thế giới này đến nay, cô đều bị coi là con trai, bây giờ đột nhiên bị gọi như vậy nên có hơi không quen.
Phó Vân Thâm ngẩn người không nói câu gì, đôi mắt nóng rực của cậu nhìn chằm chằm Thời Mộ như muốn lập tức thiêu cháy cô.
Thời Mộ bị ánh mắt ấy làm cho càng xấu hổ hơn, cả người nhanh chóng đỏ ửng.
Thời Mộ khẽ cắn môi, nói nhỏ: "Phó Vân Thâm, nhìn được không?"
Phó Vân Thâm lấy lại tinh thần, giọng nói cứng ngắc như người máy: "Trông tạm được."
Thời Mộ không đoán được ý tứ trong câu nói này của cậu nên quay đầu lại: "Tôi nghĩ tốt hơn là nên đổi lại, mặc váy đi giày thể thao thật là kỳ quái."
Cô đang định trở lại phòng thay đồ thì bàn tay nóng bỏng của Phó Vân Thâm đã nắm lấy cô.
Quay sang nhân viên bán hàng, Phó Vân Thâm hỏi: "Ở đây có giày không?"
Nhân viên bán hàng lập tức nói: "Vị tiểu thư này đã có dáng người rất cao cùng đôi chân dài thẳng tắp nên tôi nghĩ chị không cần phải đi giày cao gót nữa. Bên chúng tôi có một đôi xăng đan trắng là loại mới rất được ưa chuộng, khá hợp với váy này. Chị có muốn thử một chút không ạ? "
Phó Vân Thâm gật đầu.
Rất nhanh, nhân viên bán hàng đã mang đôi giày đến.
Đôi xăng đan đó nhìn rất đẹp, có chút hoạt bát lại có chút thục nữ, có thể phối với trang phục trên người cô.
Sau khi cô đổi giày xong, Phó Vân Thâm dứt khoát thanh toán cả hai thứ này luôn.
Hai người đi ra ngoài. Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của mọi người xung quanh, Thời Mộ không tự nhiên mà rụt cổ lại, cẩn thận núp ở bên cạnh Phó Vân Thâm. Ánh mắt cô tràn đầy vẻ không tự tin: "Tôi mặc vậy xấu lắm hả?"
Mặc dù ở kiếp trước Thời Mộ cũng là một người nổi tiếng trên mạng. Cô cao 1m64, tự đánh giá ngoại hình mình cũng khá đẹp, thân hình cô ở thế giới này vốn dĩ đẹp hơn so với trước đây rất nhiều, nhưng ... vẫn cảm thấy có chút là lạ.
Vốn đã quen với phong cách phóng khoáng, bây giờ lại phục hồi thân phận con gái, cô ngược lại cảm thấy có chút không quen lắm.
Phó Vân Thâm liếc cô một cái, dừng lại, kéo ba lô trên vai Thời Mộ rồi cầm lấy. Lòng bàn tay rộng của cậu áp vào cổ tay Thời Mộ, kéo cônhìn về phía trước: "Ưỡn ngực thẳng lưng lên mà nhìn thẳng bọn họ."
Thời Mộ lấy hết can đảm nhìn người qua đường.
Không có sự ghê tởm hay quái đản, tất cả chỉ là ngưỡng mộ và khó nén nổi nét kinh diễm.
Cô mím môi, đột nhiên cảm thấy mình thật giả dối.
Thời Mộ nghiêng đầu nhìn Phó Vân Thâm, cô vốn là một cô gái nhỏ đáng yêu mà nên chẳng có gì phải xấu hổ hết.
"Phó Vân Thâm, tôi rất thích bộ váy này."
"Ừm."
"Có cơ hội tôi sẽ mặc nó để đi mua sắm với cậu."
Dưới ánh nắng buổi chiều dịu nhẹ, Thời Mộ chậm rãi cầm lấy ngón tay của cậu.
Trái tim cậu đập nhanh hơn chỉ vì câu nói này của cô, ánh mắt cũng tràn ngập sự dịu dàng.
"Thời Mộ."
"Hửm?"
Phó Vân Thâm ghé sát vào lỗ tai của cô nói nhỏ: "Tôi vẫn luôn tò mò một chuyện."
Thời Mộ ra hiệu cho cậu nói tiếp.
Phó Vân Thâm: "Khi có kinh nguyệt thì cậu làm thế nào?"
Ngay đến cả một thẳng nam cũng biết rằng con gái hàng tháng sẽ đến kỳ kinh nguyệt và cần phải dùng băng vệ sinh. Làm thế nào mà cô ấy có thể quanh quẩn được trong ký túc xá nam sinh vào những ngày đó mà không bị phát hiện? Vấn đề này đã ám ảnh Phó Vân Thâm mấy ngày nay mà tự cậu không thể trả lời được, chỉ có thể hỏi thẳng cô.
Thời Mộ không né tránh, trực tiếp nói: "Dùng băng vệ sinh."
???
Dùng thứ đó kiểu gì?
Phó Vân Thâm vẫn chưa giải đáp được nghi vấn trong lòng, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Tôi đói bụng, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Ánh mắt của Phó Vân Thâm bỗng lóe lên, xoay người ôm lấy eo của cô: "Thời Mộ, chúng ta hẹn hò đi?"
Nhắc đến hai chữ hẹn hò, Thời Mộ lại nhớ đến chuyện ở nghĩa trang lần trước, lập tức có chút ngạt thở. Không nghĩ ngợi nhiều, cô lập tức lắc đầu từ chối. Khóe miệng cậu hơi chùng xuống, mang theo một chút thất vọng.
Ăn xong rồi đi dạo phố nên cũng không có việc gì làm, Thời Mộ đang định đi qua siêu thị mua gì đó về nhà thì Phó Vân Thâm đột nhiên dừng lại trước cửa rạp chiếu phim.
Thấy cậu đứng yên mà không chịu rời đi, Thời Mộ cũng theo hướng đó nhìn sang.
"Cô bé lọ lem trong ngôi nhà quỷ ám" đang chuẩn bị được chiếu .
"Cậu muốn xem phim à?"
Phó Vân Thâm nhìn cô không lên tiếng.
Trong bí kíp tình yêu có nói rằng xem một bộ phim kinh dị với bạn gái của bạn là điều cần phải làm.
Thời Mộ nhíu mày, cắn môi, vẻ mặt cạn lời: "Mỗi ngày chúng ta đều nhìn thấy quỷ, cậu xác định muốn xem?"
Ngoài đời thật họ nhìn thấy quỷ thật rồi mà còn không sợ nữa là xem quỷ giả trên màn hình.
Thời Mộ chuẩn bị rời đi để mặc Phó Vân Thâm đứng đó thì phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của thiếu niên: "Để tôi tính một chút. Từ lúc quen biết với cậu đến nay, anh đây không tính số lẻ, cậu đã lừa dối tôi sáu tháng mười ngày. "
"..."
"..."
Phó Vân Thâm so với cáo già còn hơn một bậc.
Thời Mộ ngây người quay lại, mua vé, cùng thiếu niên đang đắc thắng tiến vào.
Nghe tên "Cô bé lọ lem trong ngôi nhà quỷ ám” liền biết đây là một bộ phim kinh dị Mary Sue. Bởi vì trong nước nghiêm cấm chiếu phim mê tín phong kiến nên cô có thể kết luận đây là một bộ phim treo đầu dê bán thịt chó, lừa tiền người xem.
Thời Mộ mua được vị trí thứ 5 ở dãy giữa. Rạp chiếu phim lớn như vậy mà ⅓ chỗ ngồi phía trước đều không có người ngồi. Hầu hết những người đến xem phim này là các cặp đôi, họ đều chọn ngồi ở hàng ghế sau, lí do vì sao thì không cần nói cũng biết.
Sau khi ngồi vào chỗ, Thời Mộ đặt bỏng ngô lên đùi và yên lặng chờ bộ phim bắt đầu.
Đèn trong rạp dần dần mờ đi, màn hình lớn bật sáng, bộ phim chính thức bắt đầu.
Như Thời Mộ đã suy đoán, đây là một bộ phim cực kì tệ.
Nữ chính sống trong một gia đình nghèo khó, mẹ mất sớm, cha lấy vợ khác, mẹ kế còn có hai đứa con riêng một trai một gái. Người anh kế không tốt với nữ chủ, bắt nạt đủ kiểu nhưng chị kế lại rất quan tâm nữ chủ, sau đó ...
Chị kế thực sự tỏ tình với nữ chủ. Người anh kế tình cờ nghe được nên đã rất tức giận và bắt đầu … với chị kế ngay trước mặt nữ chủ.
Thời Mộ nhìn màn hình mà muốn chửi thề ... WTF?
Ban đầu cô chỉ nghĩ đây là một bộ phim dở tệ bình thường, nhưng không ngờ đó lại là cái loại phim AV dở tệ! Ồ không, đó là một bộ phim dở tệ với cốt truyện AV máu chó !! Mối quan hệ giữa các nhân vật cực kì phức tạp, còn tiêu chuẩn thì lại quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức khiến người ta chấn kinh. Chính sách quản lý nghiêm ngặt của chính phủ đâu rồi? Sao cái thứ này cũng có thể được chiếu trong rạp chiếu phim này hả trời?
Trên màn ảnh lớn, nữ chủ bị trói trên màn ảnh khóc rống lên, chị kế bị ức hiếp cũng không ngừng ậm ừ. Một bức tranh khó tả khiến không khí trong rạp dần trở nên nóng bỏng.
Lúc Thời Mộ đang ăn bỏng ngô tập trung vào cốt truyện, đột nhiên từ phía sau nghe thấy đủ loại âm thanh ái muội cùng tiếng rên rỉ, đồng thời cô cảm thấy bên tai mình nóng như thiêu đốt, giống như có người đang nhìn chằm chằm khiến cô càng không thoải mái. Thời Mộ chớp mắt, quay sang thì bắt gặp khuôn mặt phóng đại cùng ánh mắt rực lửa của Phó Vân Thâm.
Thời Mộ run lên, kinh ngạc lui về phía sau, tầm mắt tràn đầy cảnh giác: "Cậu làm sao vậy?"
Phó Vân Thâm chuẩn bị hôn Thời Mộ: "..." Cậu yên lặng ngồi trở về.
Thời Mộ thở dài một hơi rồi chỉ chỉ lên đỉnh đầu: "Phó Vân Thâm, bốn phương tám hướng ở đây đều có camera giám sát. Cậu nghĩ rằng trong không gian tối đen như mực này không có ai nhìn thấy gì sao? Cậu đừng có mà học theo mấy người ở đằng sau, khẳng định bây giờ hình ảnh của họ đang ở trên màn hình giám sát của mấy kẻ ăn không ngồi rồi, còn có thể bị mấy tên vô lương tâm bán lên mấy trang web đồi trụy mà trở thành nam nữ chính trong phim điện ảnh mà cũng chẳng biết đâu. Đến lúc đó có hối cũng chẳng kịp nữa."
Phó Vân Thâm nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh: "Ý thức an toàn của cậu cũng rất cao."
Thời Mộ giả bộ không nghe ra sự bất mãn cùng chế nhạo trong lời nói của cậu, đắc ý gật đầu: "Hàng ngàn con đường, an toàn là trên hết, lái xe bất thường, nước mắt của những người thân yêu*."
(*một từ thông dụng trên internet , xuất phát từ khẩu hiệu ma thuật của "Ủy ban giao thông quận ba Bắc Kinh" trong "Trái đất lang thang" , đó là một ngôn ngữ tuyên truyền an toàn giao thông - Baidu.)
Phó Vân Thâm bày ra khuôn mặt lạnh, cướp lấy bắp rang bơ, cũng không làm hành vi thân mật gì với cô nữa.
Sau khi bị chính người anh của mình xâm phạm, người chị kế bị giết chết vì người anh kia sợ bị lộ. Sau cái chết của người chị yêu thương mình nhất, nữ chủ lọ lem ngày ngày ra gốc cây chôn xác mẹ mình mà khóc lóc thảm thiết. Không nghĩ tới lại triệu hồi quỷ hồn của người mẹ, bà ta nguyện ý vì nữ chủ mà báo thù...
Đi kèm với cốt truyện "rùng rợn" này là ánh sáng nhấp nháy và hiệu ứng âm thanh mờ ảo. Cả rạp phim tràn ngập tiếng la hét cảm thán tại hiện trường.
"A! Em sợ quá!"
“A ——! Quỷ tới kìa, em sợ quá nha.”
“Em yêu, không phải sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Không khí trong rạp chiếu phim đã nôn nóng tới cực điểm.
Thời Mộ không nhịn được trợn tròn mắt, những cặp đôi này thật đạo đức giả làm sao. Trong phim tối om, nhìn cái là có thể thấy bộ ngực trắng nõn của nữ chủ, chẳng những thế còn nhìn thấy cả bóng của con quỷ kia nữa. Ai! Hoàn toàn lộ tẩy! Đến đứa trẻ ba tuổi cũng còn chả thèm sợ nữa là mấy con người to xác mà não chỉ bằng quả nho này.
Cũng may, Phó Vân Thâm không khoa trương như vậy.
Cô vừa nghĩ xong thì giọng nói của hệ thống đã hiện ra:
[Đinh! Người yêu của bạn có một điều ước mới —— Tôi hy vọng Thời Mộ sẽ sợ hãi mà lao vào vòng tay của tôi. Hệ thống nhắc nhở: Giúp người yêu hoàn thành điều ước sẽ giúp mối quan hệ của hai người phát triển một bước mới.]
... Người yêu là cái quái gì?
Bọn họ trở thành người yêu của nhau từ khi nào vậy?
Thời Mộ lén lút liếc về phía Phó Vân Thâm.
Rạp chiếu phim tối om, không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của thiếu niên, nhưng cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt sáng của cậu là một mảng sạch sẽ, không chút tạp chất.
Sau khi suy nghĩ vẩn vơ, Thời Mộ nhấp một ngụm soda làm ẩm cổ họng.
Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh-!... (lược bỏ cả ngàn chữ, tui là tui nghi bả tác giả lười viết nên cho thêm vào cho dài á, cười )
Thời Mộ bóp giọng nói thành nũng nịu rồi kêu lên, nhắm mắt lại rồi bổ nhào vào trong lòng ngực thiếu niên. Đôi tay cô gắt gao ôm chặt vòng eo của Phó Vân Thâm, cô dùng lực rất mạnh, thiếu chút nữa thì bóp gãy xương sườn của cậu.
Thời Mộ nói nhỏ: " Vân Thâm ca ca, người ta sợ quá, anh ôm người ta đi, sợ chết khiếp rồi!"
Cô nhắm chặt mắt lại, nhưng Phó Vân Thâm vẫn im lặng hồi lâu.
Lạch cạch.
Đèn trong rạp sáng lên.
Thời Mộ sững sờ ngước mắt lên, thấy bộ phim đã kết thúc từ lâu, hai ba vị khách đã rời khỏi.
Mắt cậu rủ xuống hàng mi dài, đôi mắt đen láy nhìn Thời Mộ.
Thời Mộ khẽ cười hai lần, sờ sờ mũi, khó xử tránh khỏi tầm mắt của cậu: "Ồ, hóa ra phim kết thúc rồi."
"Ừ." Cậu nói, "Đúng lúc cậu hét lên."
Thời Mộ đảo mắt, cúi đầu đầy tội lỗi: "Thật ra cũng khá đáng sợ. Bộ não đó làm bộ ngực của tôi sợ, à không phải, bộ ngực đó làm bộ não của tôi sợ hãi."
"..." Cô đang nói nhảm cái quái gì vậy! Thời Mộ thật sự muốn bóp chết chính mình.
Rạp chiếu phim trống không, Phó Vân Thâm dựa vào lưng ghế không nhúc nhích nhưng một đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Đột nhiên, tiếng cười trầm thấp của thiếu niên vang lên bên tai.
Thời Mộ siết chặt ngón tay, cẩn thận ngẩng đầu nhìn cậu.
Lông mày cậu cong cong, mắt nhuốm sự vui vẻ, mềm mại như xuân trên núi. Trong rạp chiếu phim yên lặng, nhẹ nhàng vang lên giọng nói của cậu:
"Thời Mộ, tôi hôn cậu được không?"