Khả Lạc rảo bước dọc trên cái lề đường, mắt cô nhìn xung quanh, Tiểu Cửu thắc mắc hỏi Khả Lạc:
- Ngươi định làm thêm ở đâu?
Dường như Khả Lạc đã tìm thấy nơi cần tìm, ánh mắt cô sáng rỡ, cô chỉ tay về phía tiệm bánh ngọt ở phía trước, đáp:
- Tìm thấy rồi, tiệm bánh Hy Vọng.
Hôm trước, ta thấy nơi này đang tuyển nhân viên.
Tiểu Cửu gật gù, Khả Lạc băng qua đường, tiến đến tiệm bánh ngọt đó, cô vừa định nắm tay cầm cửa thì cửa tự mở hướng vào trong, Khả Lạc ngơ ngác nhìn nam nhân mặc vest đen phẳng phiu trước mắt, Lâm Chính Thần cũng có chút bất ngờ khi gặp Khả Lạc, anh gật đầu chào hỏi.
Lúc này, chủ tiệm bánh tiến đến vỗ vai Lâm Chính Thần, cười đùa dặn dò:
- Bánh này nhớ về là ăn liền đấy, để lâu thì không ngon đâu, biết chưa Tiểu Thần.
Lâm Chính Thần gật đầu, vị chủ tiệm hướng mắt nhìn Khả Lạc, cười tươi:
- Chào mừng quý khách, tiểu cô nương muốn mua bánh gì?
Khả Lạc xua xua tay, lễ phép lên tiếng:
- Cháu nghe nói ở đây đang tuyển nhân viên, nên đến để xin thử việc ạ.
Lâm Chính Thần nheo mắt, anh nhìn sang chủ tiệm bánh, nói:
- Chú Khúc, chú nhận cô ấy vào làm đi.
Chủ tiệm Khúc và Khả Lạc đồng thời nhìn sang Lâm Chính Thần, thấy vậy, anh nói tiếp:
- Cô ấy là học sinh của con.
Chú Khúc cười, vỗ vỗ lưng Lâm Chính Thần, nói nhỏ vào tai anh:
- Ta cứ ngỡ cô bé này là bạn gái của con.
Con mà lại để bạn gái mình đi làm thêm là tệ lắm đấy.
Lâm Chính Thần không đáp lời, anh chỉ nhẹ cúi đầu chào rồi rời đi.
Khả Lạc đưa mặt nhìn chủ tiệm bánh, là một ông lão ngoài 50 tuổi, trông ông còn khá minh mẫn, gương mặt hiền từ.
Vị chủ tiệm lau tay mình vô áo, rồi đưa ra phía trước, nói:
- Chú là Khúc Lâm, cháu cứ gọi là chú Khúc đi cho chú có cảm giác mình vẫn còn trẻ, rất vui được gặp cháu.
Khả Lạc nhanh chóng đưa tay ra bắt tay với chủ tiệm, cô cười đáp:
- Cháu là Vũ Lạc Nguyệt, rất vui được gặp chú.
Cô và chú Khúc trò chuyện về công việc trong tiệm một hồi thì cô bắt tay vào làm việc ngay.
Khả Lạc thường sẽ đứng ở quầy bánh, lâu lâu thì sẽ phụ các nhân viên khác chạy bàn, lúc bếp trưởng quá bận thì cô sẽ vào bếp phụ họ một tay.
Kết thúc một ngày làm việc bận rộn, tối đó, chú Khúc mang lên một đĩa bánh ngọt lớn cho các nhân viên trong tiệm ăn, Khả Lạc đưa mắt nhìn chú Khúc, lên tiếng hỏi:
- Chú Khúc, chú quen biết với Lâm lão sư sao?
Chú Khúc nghe cô hỏi thì gật đầu, chú ấy kéo ghế ra, ngồi vào bàn mà Khả Lạc đang ngồi, cười nói:
- Cha Tiểu Thần là bạn thân chú, tiếc thay cha mẹ thằng bé mất sớm, để thằng bé thiếu thốn tình cảm quá mức.
Khả Lạc thở dài, cô nhìn sang chú Khúc, thắc mắc:
- Chú gặp vợ con của Lâm lão sư chưa ạ? Sao cháu chưa thấy vợ thầy ấy bao giờ cả.
Chú Khúc bật cười, đáp:
- Tiểu Thần trông già như vậy chứ chưa có vợ con đâu, thằng nhóc đấy cứ bảo là còn sớm mà, 27 tuổi đời rồi mà vẫn chưa chịu kết hôn.
Chả biết đến bao giờ lão già này mới thay anh chị Lâm ẵm cháu nữa.
Khả Lạc nhìn miếng bánh trên bàn, cô thỏ thẻ:
- Lâm lão sư trông soái như vậy, thật sự là chưa hề có bạn gái sao?
Chú Khúc cười hiền nhìn Khả Lạc:
- Chưa hề, chẳng lẽ lão già này lại lừa đứa nhỏ như cháu sao.
Khả Lạc cười ngại, cô nhanh chóng ăn xong miếng bánh của mình, nói lời chào mọi người rồi chạy về nhà, chú Khúc nhìn theo bóng lưng Khả Lạc, cười nói:
- Tiểu cô nương này e là va vào lưới tình với tên Lâm não tàn rồi.
Cây đại thụ 27 năm tuổi ơi, khi nào ngươi mới chịu nở bông đây?
.......................
Sáng hôm sau, Khả Lạc đi đến trường học.
Thời gian nhẹ trôi, chốc lát cũng đã đến tiết cuối trong ngày, Lâm Chính Thần bước vào lớp, anh nhìn toàn thể học sinh trong lớp, hỏi:
- Bài tập ở tiết trước, ai sẽ lên bảng giải?
Cao Minh Viễn nhanh chóng giơ tay, anh nói:
- Lâm lão sư, để tôi giải thử.
Lâm Chính Thần gật đầu, thấy Cao Minh Viễn cầm phấn giải từng bước trên bảng, chân mày anh hơi nhíu lại, lát sau, Cao Minh Viễn đặt viên phấn trên bàn giáo viên, nói:
- Tôi giải xong rồi, thầy xem coi có chính xác chưa?
Lâm Chính Thần cầm viên phấn trên tay, anh lên tiếng hỏi:
- Có ai muốn ý kiến gì không?
Cả phòng im lặng, Lâm Chính Thần nhìn xuống phía Khả Lạc, thấy cô đang chăm chú ghi chép, anh nói:
- Bạn học Vũ, đã giải được bài tập về nhà chưa?
Khả Lạc ngước mắt nhìn lên bảng, cô đáp:
- Giải xong rồi.
- Lên bảng.
- Lâm Chính Thần nói.
Cô đi lên bảng, thấy anh đưa viên phấn hướng về phía mình, Khả Lạc nhận viên phấn, sửa lại một vài chi tiết trên bài của Cao Minh Viễn.
Lâm Chính Thần nhìn theo từng cử chỉ của Khả Lạc, thấy cô đã giải xong, anh cầm lại viên phấn của cô, nói:
- Bài của bạn học Cao sai ở bước thứ tư, nhưng cậu ấy vẫn ra đáp án đúng khiến tôi hơi bất ngờ đấy.
Cao Minh Viễn đưa tay gãi cái ót, ngại ngùng.
Lâm Chính Thần cho mọi người thời gian chép bài tập, sau đó lau bảng đi rồi giảng bài mới.
Khả Lạc dõi mắt nhìn Lâm Chính Thần, thầm thắc mắc:
- Nam nhân vừa soái khí lại thông minh, thật sự là chưa từng có bạn gái sao?.
Danh Sách Chương: