Nguyên nhân không gì khác ngoài việc trong Tu La Tràng danh lợi tàn khốc nhất này, Khương Minh Chi đột nhiên xuất hiện hồi đầu năm nay, cầm trong tay kịch bản ăn khách, lăng xê tình nhân ngoài đời thật đầy tính thương mại với Tô Ngạn tung trời, sắp cất cánh bay đến nơi, mà gần đây vì lăng xê cp giả lật xe bị cắn trả, ngay trong tiệc tối bị mấy chục nghìn người dưới sân khấu hô to cút xuống khỏi sân khấu, cuối cùng đã biến mất một cách thần bí.
Weibo dừng đăng bài, thông cáo bị hủy, đại ngôn bị cắt, có vẻ định rút khỏi giới giải trí. Giống như những người mới đột ngột xuất hiện thuở trước, trông nhan sắc, kỹ năng diễn xuất, tài nguyên, thậm chí có thể chất hút fan thì đều không kém cỏi, nhưng vì vừa vào nghề đã nổi tiếng quá mức thuận lợi, người như thế cuối cùng thường không vươn lên được.
Vì thứ bọn họ thiếu nhất, cũng là thứ bắt buộc phải có để thực sự vươn lên được trong giới giải trí, một trái tim mạnh mẽ.
...
Las Vegas là một thành phố sừng sững giữa sa mạc, nó không có bất cứ nguồn gốc văn hóa gì, chỉ mất mười năm để từ một thôn xóm lụi bại trở thành thành phố du lịch quốc tế nổi tiếng thế giới. Hằng năm có hàng ngàn hàng vạn du khách đến từ khắp các quốc gia trên thế giới lựa chọn đến đây nghỉ phép, mua sắm, cũng là vùng đất du lịch được nhiều cặp vợ chồng mới cưới trên toàn cầu đến hưởng tuần trăng mật nhất, nơi này có khách sạn xa xỉ, nhà hàng Michelin cao cấp được đánh giá tốt nhất nhiều không đếm xuể và có cả sòng bạc nổi tiếng nhất, náo nhiệt quanh năm suốt tháng khiến người đến chơi đánh bạc quên cả thời gian.
Ở Las Vegas, bạn vĩnh viễn không cần lo không tìm được nơi đánh bạc, ở sân bay, cửa nhà hàng chỗ nào cũng có thể nhìn thấy máy đánh bạc, thậm chí tất cả khách sạn ở Las Vegas đều là sòng bạc, du khách muốn check in ở sảnh khách sạn để lên phòng mình, không có lối nào không phải đi ngang qua sòng bạc, ở nơi này, bạn muốn tìm đường tới sòng bạc quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng khi bạn bước được vào đó rồi muốn đi ra thì xin lỗi nhé, lối ra như mê cung.
Hai mươi mốt điểm* là một trong số những trò chơi thường thấy trong sòng bạc ở Las Vegas, cũng là một trong những trò chơi mà khách du lịch bình thường tới đây hay trải nghiệm nhất, đối diện với phía nhà cái mỗi một động tác chia bài đều cực kỳ trôi chảy, tao nhã, trên môi là nụ cười thân thiện, nhưng khi anh ta lật mở lá bài lên, Khương Minh Chi biết mình lại thua rồi.
*Hai mươi mốt điểm: trò chơi bài Blackjack, bài Xì dách.
Không chán nản như cô, anh giai người da đen cùng bàn kích động nắm chặt tay: “Yes!”
Khương Minh Chi thua sạch con chip cuối cùng trong tay.
Một chip một trăm đô la là mức cực nhỏ ở Las Vegas, nhưng chưa tới nửa tiếng, chip sáu nghìn đô la đã bay khỏi tay vị khách nữ người châu Á xinh đẹp này.
Nhưng chẳng sao hết, ATM trải khắp mỗi một ngóc ngách trong sòng bạc, cái gần bàn đánh bạc này nhất chỉ cách có một bước, ở ngay phía sau.
Khương Minh Chi đứng dậy, trước mặt anh giai da đen cùng bàn chất đầy chip anh ta đã thắng, anh ta cười hở hàm răng trắng tinh, vẫy tay với Khương Minh Chi ra hiệu cô đi lấy tiền đi rồi chơi tiếp.
Đương nhiên đánh bạc thắng tiền là chuyện vui, đồng thời khi bạn thắng tiền không ngừng, khách bên cạnh cứ thua hoài thua mãi mất cả khoản lớn, niềm vui sướng thắng được tiền ấy cao hơn gấp bội.
Khương Minh Chi mặt không cảm xúc: “No.”
Cô biết bây giờ mình là nỗi buồn trong câu dùng cái buồn tôn lên cảnh vui.
“Come on.” Biểu cảm của anh giai người da đen vừa phong phú vừa khoa trương, có vẻ rất thất vọng vì sự nhát gan và cẩn thận của Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi mặc kệ người ta có thất vọng hay không, cô quay người đi khỏi đó.
Cô nhận ra nếu muốn thả lỏng và nghỉ ngơi mà chạy đến thành phố này thì dường như đây là một quyết định sai lầm.
Vốn dĩ chỉ là hứng thú đi du lịch không đắt đỏ, sau khi thua liên tục ở sòng bạc chỉ trong một buổi sáng, cô hết sạch sành sanh từ lâu rồi.
Khương Minh Chi hít một hơi thật dài, nhớ lại Tô Ngạn im lặng trước cánh truyền thông, đám người ở dưới sân khấu nói “Khương Minh Chi xuống đi”, trên mạng xã hội ngập tràn chửi rủa, và cả sự phản đối mãnh liệt của bác cả và ông nội.
Mỗi một thứ đều ép bức khiến cô không thở nổi, cô không thể chờ thêm nữa muốn chạy trốn, trốn tới một nơi không ai nhận ra cô.
Đáng tiếc là sự thật chứng minh, dù bạn thực sự trốn được đến một nơi không ai quen biết bạn, vận may hỏng hét của bạn vẫn như hình với bóng, trốn kiểu gì cũng không thoát được.
Khương Minh Chi ôm dạ dày rỗng tuếch từ sáng, muốn tìm nhà hàng nào đó ăn cơm.
Toàn bộ sòng bạc như không tìm thấy điểm cuối, mỗi một máy móc bàn đánh cược đều giống y hệt nhau, cô ngẩng đầu lên tìm xem lối ở đâu lại phát hiện biển mũi tên chỉ dẫn trên đầu “Sportsbook, Starbucks, Rhumbar” cái gì cũng có, chỉ không có “Exit”.
Đây là mánh khóe thường thấy ở tất thảy sòng bạc trên thế giới, bình thường cực kỳ khó tìm cửa ra của sòng bạc, đồng thời thiết kế còn phức tạp như mê cung, vì khách đã vào rồi là bọn họ không muốn để người ta đi ra ngoài, mãi đến khi khách ở bên trong thua hết sạch rồi mới thôi.
Khương Minh Chi: Chết tiệt!
Cô như con ruồi không đầu vòng tới vòng lui trong sòng bạc, hỏi mấy nhân viên phục vụ rồi cũng không tìm thấy lối đi đúng, thậm chí còn quay lại bàn cô chơi trò hai mươi mốt điểm ban nãy.
Trông có vẻ chip trước mặt anh giai da đen nhiều hơn rồi, thấy Khương Minh Chi lại tưởng cô hối hận muốn thắng lại đống tiền vừa mất bèn vui vẻ vẫy tay với cô.
Đương nhiên Khương Minh Chi chẳng có suy nghĩ ấy.
Sáu nghìn đô đó là học phí và báo ứng khi cô không chịu thua, cô biết rõ nếu mình cứ chơi tiếp có khi sẽ trở thành một trong số nhiều kẻ lang thang, ngày nào cũng nhận bánh mì cứu trợ của chính phủ ở khắp rìa đường Las Vegas.
Khương Minh Chi cách xa anh giai da đen lần thứ hai, càng chạy đầu óc càng choáng váng, cô bèn đi thẳng về một hướng, cứ nhắm cái lối ấy mà đi.
Hôm nay dù cô có chết, sòng bạc tư bản chủ nghĩa này cũng đừng hòng chiếm thêm một cắc tiền nào của cô!
Khương Minh Chi cứ đi thẳng về phía trước, vòng quẹo mấy lần thì cuối cùng cũng tìm thấy lối ra.
Nhưng dường như cánh cửa đi ra này không giống lối ra bình thường ở sòng bạc, mà giống cửa sau hơn, có lẽ là lối đi riêng, cô có thể nhìn thấy xe cộ yên tĩnh chờ bên ngoài qua cửa kính.
Nhưng mong mỏi của Khương Minh Chi lúc này là ra ngoài được là tốt rồi, sau khi xoay vòng hơn nửa tiếng như con ruồi không đầu rồi nhìn thấy lối ra, bước chân cô vô thức nhanh hơn.
Khương Minh Chi vừa đi vừa quay đầu nhìn sòng bạc như mê cung phía sau, sau đó trong nháy mắt cô quay đầu lại, cả người đụng ầm vào gì đó, mắt tối sầm lại.
Cô ngửi thấy mùi hương mát lạnh, như lá cây sắc bén vừa được cắt tỉa sau cơn mưa.
Trong nháy mắt ấy, trong đầu Khương Minh Chi tìm tòi xem đây là nước hoa thương hiệu nào, hàm lượng tinh dầu khá tốt, cô tìm một vòng cũng không tìm thấy mới nhận ra đây không phải nước hoa, đây là mùi cơ thể của người bạn bị cô đụng vào.
Người đụng nhau với Khương Minh Chi là một người đàn ông bước ra từ lối đi chếch bên cạnh, mặt cô đập lên bả vai người đàn ông, cơ thể chạm vào cánh tay anh.
Nhưng lần va chạm này không nặng lắm, Khương Minh Chi không cảm thấy đau đớn gì, chắc chắn người bị cô đụng vào cũng không đau đâu.
Một bất ngờ nhỏ mà thôi.
Khương Minh Chi nói một tiếng “Sorry” theo phản xạ có điều kiện, lùi về sau một bước rồi nhìn người đàn ông bị cô va vào.
Người đàn ông này mắt đen, tóc đen, rõ ràng là một người châu Á hoặc người gốc châu Á, đối với cú va chạm bất thình lình này, anh hơi nhíu mày, môi mỏng hơi mím lại, có thể thấy anh không cho rằng đây chỉ là một sự cố nhỏ không ảnh hưởng gì mấy.
Lúc Khương Minh Chi nhìn thấy trong mắt người đàn ông lộ rõ vẻ không vui, dằn lại đánh giá ngoại hình người này không tệ trong lòng xuống.
Mặc dù vẻ mặt của người đàn ông này không khiến cô thoải mái nhưng lỗi ở bản thân, Khương Minh Chi cố gắng hết sức cười một cái, dùng tiếng Anh chân thành xin lỗi lần nữa.
Người đàn ông này không đi một mình, phía sau anh có mấy vệ sĩ nam mặc đồ đen, còn có một người đàn ông da trắng tầm bốn mươi, năm mươi tuổi mặc áo đuôi tôm trang trọng, trên mặt có nếp nhăn trông chẳng hiền lành chút nào.
Charlie là một trong số người có quan hệ giao tiếp trong sòng bạc xuất sắc nhất ở Las Vegas, được anh ta tiếp đón chỉ có thể là khách hàng giàu có nghìn tỉ, ông ta phụ trách toàn bộ hành trình cho khách ở đây, chỉ cần cung cấp cho những vị Billionaires này sự phục vụ chu đáo nhất, lớn như nơi nghỉ chân, ẩm thực, nhỏ như một cái cốc hay nước khoáng của những thương hiệu khác nhau.
Bây giờ nhìn lại thì thấy phục vụ chu đáo này không bao gồm vị khách nữ không biết chui từ đâu ra rồi bị đụng phải này.
Thấy vẻ mặt ngài Herbert tỏ rõ không vui, Charlie bước lên trước, ngoài cười nhưng trong không cười nhận lời xin lỗi thay khách của mình.
Khương Minh Chi nhìn thấy người đàn ông phủi bên vai vừa bị cô đụng vào, trông cứ như kháng cự ở gần cô thêm một giây, cũng không phản ứng gì với lời xin lỗi của cô, mặt lạnh tanh đi ra ngoài.
Thêm một lần nữa Khương Minh Chi xác định được mình xui nhường nào.
Người qua đường đụng vào một cái, có người cứ thế trưng ra dáng vẻ mượn đề tài đang nói để thể hiện ý kiến của mình rằng cô là nguồn gốc của bệnh truyền nhiễm gì đó.
Cô thầm mắng chửi trong lòng, lặng lẽ lườm nguýt một cái, đang định đi ra ngoài theo.
Ai ngờ lối đi bị đàn ông da trắng chặn lại.
Khương Minh Chi nhìn người đàn ông trước mặt vươn tay cản mình lại.
Charlie: “Quý cô này, đây là lối đi dành riêng cho khách của bọn tôi.”
Ông ta viết rõ nửa câu dưới “Vì thế cô không thể đi ra từ đây” trên mỗi một nếp nhăn sinh động của mình.
Khương Minh Chi: “?”
Trước kia cô từng nghe nói khách sạn Las Vegas tiếp đón một số khách hàng đặc biệt thì phục vụ sẽ bi3n thái nhường nào, căn phòng villa bậc nhất chỉ được mở ra cho khách hàng đặc biệt, khách bình thường muốn vào đó ở thì tiền phòng mỗi đêm có thể lên tới hai trăm nghìn đô la, đối với những vị khách giàu có này, sòng bạc cử máy bay tư nhân đưa đón toàn bộ hành trình, người bên quan hệ công chúng của sòng bạc bay đến chỗ của khách hàng để nói chuyện về kế hoạch hành trình lần này từ sớm.
Khương Minh Chi nhếch môi khẽ cười.
Hóa ra là đụng phải khách sộp.
Chẳng trách người đàn ông kia lại toát ra phong thái tinh tướng của tư bản “Ta đây cao quý, mi không xứng” nồng đậm như thế.
Cô nói với Charlie: “Nhưng tôi lạc đường ở sòng bạc rồi, tôi muốn ra ngoài.”
Charlie: “Cô có thể hỏi lối ra từ nhân viên phục vụ, du khách khác.”
Ông ta nói xong thì lùi lại hai bước, sau đó quay người, kính thủy tinh tự động mở ra sau đó Khương Minh Chi nhìn thấy người đàn ông già đó quẹt thẻ trên khung cửa kính một lần.
Hiển nhiên là cánh cửa này đã bị ông ta khóa lại.
Khương Minh Chi nhận ra hôm nay cô như viết chữ xui xẻo vào tận xương luôn rồi.
Trong sòng bạc không thể nào có đồng hồ, cô cúi đầu nhìn điện thoại, mới mười giờ sáng.
Fine. Cô chỉ có thể cảm thán một tiếng, sau đó tìm lối ra cho bản thân một lần nữa.
Lần này cô lại tìm đường ra mất gần nửa tiếng, có lẽ một điều may mắn duy nhất chính là cô không quay về chỗ thua sáu nghìn đô lần thứ ba.
Khương Minh Chi có linh cảm anh giai da đen vẫn đang chơi đánh bài ở đó.
Cô ra khỏi sòng bạc thì tìm nhà hàng, trong thời gian này chỉ có thể ngồi ở ghế cạnh cửa sổ ăn một phần brunch có hình thức không tệ mà mùi vị chẳng ra làm sao.
Trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ.
Khương Minh Chi nhìn qua rồi im lặng chốc lát, gửi tin nhắn cho bác cả bảo cô đi giải sầu rồi.
Cô gửi tin nhắn xong thì để điện thoại xuống, không muốn ấn vào bất cứ phần mềm giải trí xã hội nào có khả năng xuất hiện cái tên Khương Minh Chi.
Trước kia có một tài khoản Weibo luôn nhắn tin riêng cổ vũ cô, tin tưởng cô rồi mắng chửi Tô Ngạn, cô cảm động mở ra, ai ngờ lại phát hiện đó là tài khoản phụ của Tống Tinh.
Khương Minh Chi cúi đầu chăm chú ăn cơm, cắt miếng lạp xưởng trên bàn ăn.
Sự chăm chú của Khương Minh Chi chấm dứt đến khi cô nhận ra ánh sáng trước mặt mình bị che mất.
Cô cảm nhận được có người tới gần, quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên thì cô thấy có ba người, đứng ngay ngắn chỉnh tề trước mặt cô.
Trong đó có hai người mặc đồng phục bảo vệ ở sòng bạc, còn có một...
Khương Minh Chi nhận ra đây là người bên quan hệ công chúng của sòng bạc, một tiếng trước chặn trước mặt cô nói với cô rằng cô không xứng đi lối này.
Nếu vừa nãy tuy người bên quan hệ công chúng của sòng bạc không thân thiện với cô cho lắm nhưng vẫn khá là lịch sự, lúc này, Khương Minh Chi đã nhìn thấy sự cay nghiệt và xem thường trên gương mặt của người đàn ông da trắng hơn bốn mươi tuổi này.
Thuộc cùng một kiểu mắt cao hơn đầu với vị khách giàu có của ông ta.
Khương Minh Chi không khỏi nhíu mày: “Có chuyện gì không?”
May là thái độ của bảo vệ sòng bạc vẫn khá là ổn, dù sao bọn họ được huấn luyện là chỉ cần khách hàng đi vào đều là thượng đế, anh ta đánh giá từ trên xuống dưới vị khách nữ đang ngồi cắt lạp xưởng một lượt rồi nói: “Xin chào, thưa quý cô, chúng tôi có một vị khách bị mất ít đồ hồi sáng nay, thông qua camera giám sát, chúng tôi cho rằng cô có thể trợ giúp chúng tôi tìm lại vật bị đánh mất.”
Một bảo vệ mỉm cười nói với Khương Minh Chi, bảo vệ còn lại mặt không biểu cảm đứng cạnh, ngăn chặn đường đi duy nhất nếu cô muốn chạy trốn.
Khương Minh Chi nhìn lướt qua điệu bộ trước mặt, hít một hơi thật sâu.
Nếu cô đoán không sai thì suy nghĩ thực sự sau khuôn mặt tươi cười của anh bảo vệ này là: Ngại quá, chúng tôi nghi ngờ cô trộm đồ của vị khách kia.
Khương Minh Chi vốn mơ hồ chẳng hiểu ra sao, bây giờ biết được lai lịch của mấy người này thì tức giận bật cười, cô lùi về sau dựa vào ghế, vẫn ngồi yên ở vị trí của mình: “Tôi có thể biết trước thứ bị mất là gì không?”
Sau đó người bên quan hệ công chúng của sòng bạc chỉ chịu trách nhiệm tiếp đón tỷ phú đứng đối diện nói cứ như bản thân ông ta cũng là một trong số tỷ phú cao quý: “Một khuy măng sét đồ nam bằng kim cương vàng của hãng Jacob & Co, ở giữa là một viên kim cương vàng 21 cara chói mắt óng ánh, quanh thân được khảm nạm từ kim cương trắng dạng hình thang tổng cộng 9.36 cara mà thành.”
“Nói dễ hiểu hơn là...” Ánh mắt sắc bén của Charlie bên quan hệ công chúng của sòng bạc nhìn chằm chằm mặt Khương Minh Chi: “Khuy măng sét cổ tay áo này trị bốn triệu năm trăm nghìn đô la, đủ khiến bất cứ tên trộm hèn hạ nào sống nốt quãng đời còn lại trong tù.”