Hôn lễ này của Kim nương tử rất rình rang, Thẩm Ly nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt Kim nương tử, nàng cũng vui vẻ cười theo.
Trên đường về nhà, Hành Chỉ im lặng một cách hiếm thấy, đắn đo xong bèn lên tiếng hỏi: “Nàng có muốn tổ chức hôn lễ không?”
“Hả?” Thẩm Ly nghệch ra.
“Nghĩ kĩ lại hình như chúng ta vẫn chưa tổ chức hôn lễ, trước đây ta cảm thấy không cần thiết nhưng mấy ngày nay xem lễ xong, ta bỗng cảm thấy chiếu cáo thiên hạ thân phận người mình yêu có khi cũng là một chuyện rất hay ho.”
Thẩm Ly tiếp tục nghệch ra.
Hành Chỉ xoa đầu nàng nói: “A Ly, nàng lấy ta đi. Ta sẽ tổ chức cho nàng một hôn lễ có mười vạn thiên thần chúc phúc.”
Thẩm Ly suy nghĩ: “Cũng được, nhưng mà phải nhanh lên, nếu không bụng to rồi mặc lễ phục sẽ không đẹp đâu.”
“…..”
“Có thể nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác này của Hành Chỉ thần quân thật hiếm thấy nha!”
“Ha ha…” Hành Chỉ không kìm được cong khóe môi cười, bàn tay thon dài khẽ khàng áp lên bụng Thẩm Ly, hơi khom người kề vào tai Thẩm Ly nỉ non: “Còn mong gì hơn nữa.”
Năm sau…
Trong tiểu viện nhỏ vang lên tiếng khóc oa oa của hai đứa trẻ…
Năm sau nữa…
Kim nương tử ẵm theo bé con cùng Mộ Tử Thuần đến thăm Thẩm Ly đang mang thai…