- Ninh tỷ tỷ, nàng ấy vì muội mà phát bệnh nếu bị phạt thì có phải muội thành tội đồ rồi không?
Câu nói dường như không phải chỉ cho mình Giai Ninh nghe, ánh mắt còn lạnh lùng quét qua người Du Phi khiến cô ta đột nhiên cảm nhận được luồng không khí lạnh vây quay mình. Du Phi quỳ rạp run nhẹ một cái rồi mới cất tiếng:
- Thần thiếp đâu dám trách tội công chúa xin công chúa lượng thứ.
“Tại sao cô ta lại tới đây, dù nghe nói rằng ả đã cứu công chúa một màn nhưng không ngờ cô ta lại đích thân tới bao che cho ả”. Du Phi cúi đầu mà mím môi đến xém nữa bật máu, điều này không nằm trong dự liệu của ả. Nhưng cũng nhanh chóng mà bình tĩnh lại, liếc nhìn về phía một quý nhân gần đó.
Ả ta như hiểu ý mà quỳ xuống, bình tĩnh mà tấu bẩm:
- Vậy xin Giai Hoàng Quý Phi và công chúa suy xét, buổi tối 2 hôm sau khi Yến Quý nhân nhập cung lúc thần thiếp đi dạo có thấy bóng dáng của một thị vệ lướt qua. Nếu như không có gì mờ ám thì có thể đi đường chính nhưng thị vệ đó là dùng khinh công nhảy từ tường ra ngoài khiến thần thiếp vô cùng hoảng sợ. Linh Trúc cung chỉ có 2 người là Linh Tần và Yến quý nhân, từ khi Yến quý nhân tới thì thị vệ đó cũng mới lẻn vào. Thần thiếp không dám nói sai xin Giai Hoàng Quý Phi và công chúa thứ tội.
“Là đêm đó sao, quả thực lúc đi có thấy dáng vẻ của 2 người nhìn qua nhưng không nghĩ lại mang phiền phức đến cho nàng ấy” Ninh An suy nghĩ một hồi vẫn chưa biết nên giải thích ra sao thì cô đã lên tiếng:
- Làm sao tỷ tỷ có thể chắc chắn rằng thị vệ đó nhảy ra từ cũng của muội chứ không phải cung của người khác.
- Cạnh viện của ta là qua cung của cô, há có thể nhận nhầm sang cung khác. Vả lại, tiếng tỷ tỷ này ta cũng không dám nhận.
Lan quý nhân này mồm mép cũng thật xảo, nói câu nào là đâm chọt câu đấy nhưng cô lại chẳng có dáng vẻ gì tức giận hay hoảng hốt. Ngược lại chỉ che vạt áo, ánh mắt toát ý cười nhẹ nhàng:
- Chỉ vì cung của ta và viện của cô ở cạnh nhau nên cô suy đoán rằng người thị vệ đó là từ chỗ ta. Vậy cô dám khẳng định ta tư thông với thị vệ đó không?
Nghe đến đây khóe miệng Ninh An giật giật " Cô ấy gài bẫy cũng không cần phải nói ra như thế chứ. Ta với cô ấy thì có thể tư thông được gì chứ, bằng niềm tin và hi vọng sao?"
Lan quý nhân khinh khỉnh, ha một tiếng rồi chọc ngoáy:
- Ai mà biết được Yến quý nhân có tư thông hay không, hay sợ tội nên chỉ dám gặp mặt định thân. Ta không tin soát phòng cô lại không tra ra vật gì đáng nghi của nam nhân a.
“Cuối cùng cũng tới, lần này thì cô phải ăn trái đắng đầu tiên của tôi rồi, Du Tự Nhiên” Cô suy nghĩ trong đầu, hai tay chắp về phía trước cung kính:
- Vậy xin Giai Hoàng Quý Phi cùng công chúa và các vị tỷ tỷ dời bước ngọc đến phòng muội. Nếu tra được thứ gọi là thư tình hay ước định thân muội sẵn sàng lĩnh phạt.
Mọi người nhanh chóng tiến về viện của cô, 2 người 2 phe cánh đối mặt, kẻ nào cũng có tâm tư của riêng mình. Riêng chỉ Linh Tần lúc này vẫn đang lo lắng, không biết nên làm gì cho phải “đến lúc đó nếu có thì chỉ có thể xin tha cho muội ấy thôi, đến đâu thì đến vậy”
Sau khi lục lọi một hồi quả thực tìn ra được một chiếc hộp nhỏ trong góc hộc để bàn. Chiếc hộp được trang trí không mấy bắt mắt nhưng vật trong đó khiến cho Du Phi và Lan quý nhân nhếch mệnh vui mừng. Lan quý nhân còn nhanh chóng bước lên mà giật lấy miếng ngọc cung nữ còn đang cầm trên tay đưa tới quỳ xuống trước mặt Giai Ninh:
- Hoàng Quý Phi người xem đi, thần thiếp đâu dám nói sai chứ, cô ta dám lén lút tư thông thị vệ, miếng ngọc bội này có thể chứng minh điều đó.
Ninh An nhìn miếng ngọc bội vừa lạ vừa quen mà khuôn mặt biến sắc " Nàng ấy biến ta thành nam nhân tư thông với nàng ấy luôn rồi".
Trông khuôn mặt lệch đi đen xám xịt của công chúa thì Du Phi và Lan quý nhân mừng thầm trong bụng. Còn cô nhìn một màn đó thì xém tý phì cười nhưng cũng nhanh chóng nén lại. Nhìn khuôn mặt không có chút hoảng sợ của cô mà Lan quý nhân tức giận vô cùng.
- Yến quý nhân sốc quá nên không có lời nào muốn bao biện sao?
Cô không trả lời tảng lờ cô ta, chỉ nhã nhặn từ tốn mà nhìn thẳng Giai Ninh hỏi:
- Xin cho thần thiếp được hỏi, phòng đã khám xét xong chưa? Nếu xong thì thần thiếp sẽ thỉnh tội.
Giai Ninh không nói gì chỉ gật đầu, cô quỳ xuống nhặt lấy chiếc hộp dưới đất đặt nhẹ lên bàn:
- Xin hoàng quý phi nhìn kỹ lại miếng ngọc xem có nhận ra không?
Giai Ninh nhìn kỹ lại miếng ngọc, thấy khá quen mắt còn đang ngơ ngợ thì chữ Bình đã đập ngay vào mắt cô ấy. Cô ấy xém tý nữ bật cười thành tiếng nhưng may mắn vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh:
- Lan quý nhân, muội chắc chắn muội nhìn thấy 2 người thị vệ từ cung của Yến quý nhân đi ra.
- Thần thiếp chắc chắn.
Giai Ninh quay qua, đưa miếng ngọc bội về phía Ninh An lúc này vẫn đang nhìn cô trong tình trạng nhịn cười:
- Muội lại lẻn vào cung còn đưa ngọc bội tùy thân cho nàng ấy nữa sao. Việc này tự muội giải quyết nhé?
Ninh An dù đang rất bực bội nhưng vẫn giữ được chút trang nghiêm cuối cùng của bản thân, ánh mắt sắc bén như dao găm nhìn về phía cô:
- Nãy giờ sao cô còn không giải thích, ta sắp trở thành tội nhân thiên cổ cắm sừng hoàng huynh của ta rồi đấy.
Cô lúc này cũng thở ra một hơi, hai tay nhẹ nhàng cầm miếng ngọc bội bỏ vào hộp:
- Còn không phải đồ vật của người quá quý giá hay sao, vả lại nó cũng khá giống của nam nhân nên ta phải cất kỹ chút, ai mà ngờ vẫn bị bắt gặp chứ. Vả lại, Lan quý nhân còn khẳng định chắc nịch nữa cơ mà, ta không biết Lan quý nhân còn có thể biết được cả chuyện này nữa cơ đấy.
Lời nói bóng gió của cô khiến Ninh An để ý " Thường thì thị vệ trong cung nếu theo lệnh vẫn có thể theo dõi các cung. Điều đó rất bình thường nếu như có phát hiện có địch xâm nhập hoặc có kẻ ám sát. Tại sao Lan quý nhân này lại có thể chắc nịch rằng nàng tư thông với nam nhân, còn tìm được vật ấy nhanh như vậy. Không lẽ…"
Giai Ninh cũng hiểu những gì cô nói nhưng cô ấy không trực tiếp vạch trần dù sao kẻ chủ mưu phía sau tạm thời vẫn không thể động tới. Ninh An cũng hiểu điều ấy, cô chỉ có thể vo nắm tay thành nắm đấm tức giận mà vỗ mạnh xuống bàn. Giai Ninh suy cho cùng cũng nắm được thóp một lần, giết gà mà dọa khỉ:
- Lan quý nhân hãm hại phi tần, phạt 3 tháng bổng lộc, giáng xuống tiệp dự đến Phật đường chép 1000 lần Kinh thư xám hối.
- Thần thiếp tạ Hoàng Quý Phi lưu tình.
Lan quý nhân co được duỗi được, dù không cam tâm nhưng cũng không thể liên lụy đến người nhà. Ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội.
“Chết tiệt, lại để cô ta thoát một lần, còn tổn thất một con tốt thí, đúng như đường muội nói. Không thể không loại bỏ ả ta” Du Phi nhìn cô với ánh mắt nanh ác chỉ hận không thể giết cô ngay lập tức.
Mọi người cũng được xem một màn kịch hay nhanh chóng trở lại cung của Hoàng Quý Phi làn nốt những điều cần làm. Trên đường trở về cô cùng Linh Tần gặp tọa giá của hoàng thượng đi ngang, liền nhanh chóng quỳ sang một bên hành lễ:
Tọa giá dừng lại, một giọng nói trầm ổn vừa quen vừa lạ đập ngay vào tai cô:
- Ngẩng đầu lên đi.
Hai người cùng ngồi thẳng lên, khuôn mặt hốt hoảng pha sự bất ngờ của cô khiến Quang Đăng thích thú. “Nàng ấy có vẻ mập lên không ít chứng tỏ thuốc của tên đó khá tốt đó chứ”.
Quang Đăng không nói gì thêm đưa tay phất lên ra hiệu cho Tô tổng quản, hắn liền hiểu ý mà phất cây phất trần lên tiếng:
- Đi thôi.
Đi được một quãng thì Quang Đăng mới lên tiếng:
- Tối nay lật thẻ của Yến quý nhân đi.
Tô tổng quản như hiểu được ý của câu này là gì, chỉ cười mà khẽ dạ một tiếng, sau vị công công bên cạnh đi làm việc.
Ban chiều khi sắc trời đã chuyển, cô đang nhàn nhã ngồi nói chuyện với Linh Tần thì một vị công công nhanh chóng chạy vào báo tin, khuôn mặt còn rất vui vẻ:
- Chúc mừng nương nương chúc mừng nương nương, ngày đầu gặp đã được hoàng thượng ân sủng rồi.
Hai người nhìn nhau, khuôn mặt cô biến sắc ngay lập tức. Thấy khuôn mặt sợ sệt của cô cũng khiến Linh Tần lo lắng theo:
- Muội đừng sợ, đừng sợ để ta nghĩ cách.