Vừa ngồi xuống, Uyên đã hăm hở mở hai hộp sầu riêng rồi tích cực chiến đấu, không quên cầm một múi to đưa chị Diễm, chả thèm đếm xỉa gì tới mình.
Chả cần, mình có tay cơ mà, đâu dại gì chịu thua thiệt, lập tức nhào vô nhập tiệc. Sầu riêng ngon thật, nghe ông chủ dễ thương khi nãy bảo là sầu riêng vườn, ráo, có vị ngọt thanh và hơi nhẫn nhẫn chút đắng, nhưng sầu riêng phải vậy mới ngon.
Chị Diễm ăn vài múi rồi thôi, chỉ còn lại mình và Uyên tiếp tục "cuộc chiến một mất một còn". Kết quả là hai hộp sầu riêng hết sạch chỉ sau vài phút. Uyên lừ mắt ngó mình:
- Ăn dữ vậy? Không biết nhường nhịn con gái gì hết!
- Chời, nhường lỗ sao? Ngu gì! - Mình cười lớn.
Mình ớn rồi mà Uyên coi bộ chưa đã, giờ mới phát hiện ra đây là món khoái khẩu của cô nàng. Tốn kém dữ!
Trông cô nàng xịu mặt, mình nói:
- Muốn ăn nữa hả? Vậy lại chỗ hồi nãy mua thêm trái nữa, có gì đâu!
- Thôi, không thèm! Kiếm nước cho Uyên với chị Diễm rửa tay đi! Rít rít khó chịu quá! - Cô nàng khua khoắng hai bàn tay dính đầy sầu riêng.
Mình ngó quanh quất, biết kiếm đâu ra nước ngọt đây trời. Mình chỉ xuống biển:
- Xuống đó rửa đi!
- Nghĩ sao kêu rửa nước biển vậy? - Uyên giật mình.
- Có sao? Cũng là nước mà.
- Dơ lắm! Kiếm nước ngọt thôi.
- Nhiều chuyện quá!
Mình làu bàu nhưng vẫn đứng lên đi lòng vòng tìm kiếm, may sao gặp được xe bán nước mía, mua luôn ba bọc nước mía hí hửng chạy về, còn chưa kịp khoe đã nghe Uyên la trời:
- Kêu T đi kiếm nước rửa tay, tự dưng mua nước mía làm gì?
Cụt hứng thiệt. Mình ấn bọc nước mía vô tay Uyên, gầm gừ:
- Hút hết đi rồi hiểu!
Sau đó mặc kệ cô nàng đang ngơ ngơ, mình quay sang chị Diễm ân cần:
- Chị uống nước mía nè!
- Cảm ơn T! - Chị nhoẻn miệng cười tươi rói tựa thiên thần làm bao bực dọc trong mình tan biến sạch. Ai như Uyên chỉ biết hạch sách đòi hỏi.
Âm thanh rột rột vang lên sau lưng mình, Uyên ráng hút cho hết thật nhanh để tra khảo mình đây mà. Quả nhiên, tiếng cô nàng cất lên:
- Hết rồi nè, giờ sao?
Chỉ chờ có vậy, mình thản nhiên đáp mà không hề quay mặt lại:
- Lấy nước đá rửa tay. Dốt!
- Gì? Nước đá toàn nước mía không à, rửa sao sạch được? - Cô nàng chưng hửng.
- Rửa một tí nó trôi hết lớp nước mía bên ngoài là sạch thôi.
Tiếp theo là âm thanh sột soạt rồi lạch cà lạch cạch của nước đá liên hồi nổi lên. Uyên xuýt xoa:
- Ui, lạnh quá! A, sạch rồi nè! Vụ này lạ ghê, nào giờ mới thử đó!
Mình ngó lại, phát hiện cô nàng đang thích thú nghịch nước đá, mặt mày hí ha hí hửng như vừa tìm được trò chơi thú vị lắm. Lúa thiệt, lấy nước đá rửa tay mình xài từ hồi học cấp một cơ.
Chị Diễm uống không hết bọc nước mía, mình tranh thủ uống phụ sau đó đổ nước đá cho chị rửa tay. Mình hỏi:
- Nào giờ chị rửa kiểu này chưa?
Chị gật đầu:
- Rồi, hồi nhỏ làm hoài à!
- Ờ, đâu lúa như ai kia!
Mình nói mát nhưng Uyên không nghe, cô nàng vẫn mải mê với "phát minh" mới. Nghịch tới khi nước đá tan còn nhỏ xíu mới nuối tiếc vứt bỏ.
- Sạch chưa? - Chị hỏi Uyên.
- Sạch… à không, cũng tạm!
Chắc sợ mình kể công, cô nàng trớ rất nhanh.
Ngồi thêm một lát, mình rủ đi ăn tối nhưng hai cô gái đều bảo ăn sầu riêng no rồi, nên cả bọn quyết định ngồi lại ngắm biển đêm, không đi đâu nữa.
Càng về khuya, sóng biển và gió càng mạnh. Những cơn gió liên tục thốc vào bờ, cuốn theo vô số con sóng bạc đầu thổi tung biển trắng xóa, trông vừa đẹp vừa sợ.
Không khí vô cùng mát mẻ, thậm chí hơi lạnh.
Uyên tóc ngắn còn đỡ, chị Diễm tóc dài cứ bị gió đùa nghịch thổi tung lên, phải liên tục vén tóc, mà chị ngày thường ít cột tóc thành ra không có đem đồ cột theo. Mình bèn chạy lại xe nước mía khi nãy xin vài sợi dây thun đưa chị:
- Nè, chị cột tóc lên đi, để bay hoài!
Chị thoáng ngần ngừ. Mình biết chị ít khi cột tóc vì sợ hư nếp, mới nói:
- Cột có xíu à, lát về tháo ra không sao đâu.
- Ừm.
Chị nhón tay lấy dây thun rồi nhẹ nhàng vén mái tóc đen mượt lên. Trong chốc lát, cô gái với kiểu tóc đuôi ngựa hiện ra khiến mình ngây ngẩn. Chị Diễm cứ như biến thành người khác vậy, tóc vén cao giúp chị khoe được hết đường nét thanh tú trên khuôn mặt lúc thường vốn đã rất đáng yêu rồi.
Đêm nay trăng sáng, ánh trắng hòa cùng ánh đèn soi lờ mờ xuống càng khiến chị hiện lên xinh xắn như nữ thần ánh trăng vậy. Mình vô tình ngắm chị mãi không nói nên lời, quên cả thời gian.
Bị mình soi chằm chằm, mặt chị ửng hồng nói khẽ:
- Gì nhìn chị dữ vậy?
Mình bừng tỉnh, thì thầm:
- Chị cột tóc lên nhìn đẹp lắm! Mốt đừng xõa hoài nữa…
- Ý T chê chị xõa tóc xấu hả?
- Không phải, kiểu nào cũng đẹp. Nhưng cũng phải thay đổi chứ, để kiểu kia hoài nhìn hơi nhàm.
- Ừm.
Mình và chị thì thầm qua lại cứ như chỗ không người, quên béng Uyên đang ngồi sát cạnh. Tới khi cô nàng đằng hắng vài tiếng mới giật mình nhớ ra.
- Tình cảm như chỗ không người rồi nhen! Thôi, Uyên về trước cho hai anh chị tự nhiên.
Nói đoạn cô nàng đột nhiên đứng lên, nhảy xuống khỏi bờ kè. Tưởng Uyên giận, chị Diễm bật kêu:
- Uyên, đi đâu vậy?
Cô nàng đi xăm xăm xuống biển, đáp trong khi vẫn quay lưng lại:
- Em ra đây hóng gió tí, hai người thoải mái đi!
Chị ngơ ngác hỏi mình:
- Bé Uyên giận hả? Vừa rồi chị có làm gì quá đáng không?
- Không đâu. Chắc Uyên muốn ngắm biển cho khuây khỏa!
Mình biết Uyên cố tình tránh mặt để mình và chị có thời gian riêng tư. Chỉ tiếc là giờ này ở đây vẫn còn khá đông người, lại là chỗ công cộng nên mình đâu thể ôm hay thân mật gì với chị được, chỉ có thể trò chuyện thôi.
Nhưng mình còn chưa kịp nói gì thì chị đã đuổi mình:
- T xuống dưới với bé Uyên đi!
- Chi?
- Chị thấy giờ là thời điểm thích hợp để T kể chuyện lúc trưa cho bé Uyên nghe.
Ngẫm lời chị cũng có lý, tuy nhiên mình không thể để chị lại một mình được nên từ chối, song chị cứ ép mãi.
- T xuống đi, chị ngồi một mình được mà! Có sao đâu, làm như chị là con nít vậy!
- Trai chọc thì sao nè? - Mình ngần ngừ.
- Tới đó tính. Hi hi, nói chứ có ai chọc thì chị xuống chỗ T. Được chưa?
- Ừ, e sẽ quay lại nhanh thôi! Mà sao chị không xuống luôn, việc gì phải tránh mặt?
- Thôi, không có chị bé Uyên sẽ tự nhiên hơn. T đi nhanh đi!
Không để chị thúc giục thêm, mình nhảy khỏi bờ kè, trước khi đi tranh thủ bóp bàn tay nhỏ nhắn của chị một cái, ấm áp ghê.
Khi mình xuống tới nơi, Uyên đang hướng mặt về khơi xa, có lẽ đang ngắm mấy con tàu ngoài kia cứ nhấp nháy ánh đèn đủ màu trong vùng biển tối mịt mùng.
Còn cách cô nàng vài bước chân, mình định hù dọa một phen song Uyên đã bất ngờ lên tiếng:
- Sao không ở trên đó với chị Diễm, xuống đây làm gì?
Mệt thật, ai cũng đuổi mình như đuổi tà. Mình bực dọc nói:
- Chị Diễm đuổi T xuống đây, giờ tới lượt Uyên đuổi lên. Biết làm sao cho vừa lòng hai người đây?
Uyên bật cười vài tiếng rồi nói:
- Lên hay xuống tùy thuộc vào T chứ. Uyên tạo cơ hội cho hai người làm lành với nhau, T không tận dụng còn nghe lời chị Diễm chạy xuống đây. Thật là…
Mình bước tới đứng cạnh Uyên, cũng nhìn ra biển, im lặng một lúc mới bảo:
- Thật ra, có chuyện này muốn nói với Uyên.
- Chuyện gì nghe có vẻ nghiêm trọng quá vậy?
- Chuyện… Nhung.
Mình thoáng dừng lại để dọ ý. Vừa nghe đến tên Nhung, nụ cười mỉm trên môi Uyên tắt ngấm, cặp mắt nâu mang theo chút tức giận nhìn mình:
- Sao? Tự nhiên T nhắc cái tên đó làm gì?
Mình hít sâu một hơi, biết là nhắc tới Nhung sẽ có chuyện ngay, nhưng mình không thể không nói.
- Hồi trưa này, T mới đi gặp Nhung.
- T…
Uyên nhìn mình trân trối.
Mình cũng nhìn sâu vào mắt cô nàng, bắt gặp sự thất vọng và nhiều cảm xúc phức tạp ẩn chứa trong đó, chưa kịp nói gì thêm thì cô nàng đã bất ngờ chạy vụt đi.
- Uyên, chờ đã…
Mình vội đuổi theo. Uyên không chạy lên trên mà lại chạy dọc theo bãi biển, hơn nữa còn giống như muốn lao luôn xuống biển sâu vậy, mình đuổi theo mà thoáng chốc nước đã ngập gần đến ống chân. Đừng đùa chứ, không lẽ chỉ vậy mà cô nàng định tự tử sao trời.
Uyên từng học võ nên thể chất rất tốt, chạy rất nhanh. Mình cố gắng lắm mới bắt kịp khi nước biển đã ngập tới đầu gối, chạy bì bõm khiến nước văng lên ướt luôn quần áo loang lổ.
Vừa bắt kịp, hai tay mình vội ôm ngang eo Uyên nhấc mạnh lên không cho chạy nữa, mặc kệ cô nàng vùng vẫy dữ dội.
- Uyên bình tĩnh coi, làm gì vậy? - Mình quát lớn.
- Buông ra! Đừng chạm vào người Uyên!
Cô nàng không nhịn mà quát ngược lại vào mặt mình. Hết cách, mình buộc phải buông tay ra, vừa thở hổn hển vừa giải thích:
- Nghe T nói hết đã, rồi Uyên muốn sao cũng được. Đừng chạy loạn giùm cái!
Lúc này có thời gian ngó lại mới thấy tụi mình đã chạy tới ghềnh đá, chỗ có con đường dẫn ra ngôi chùa nhỏ ngoài biển. Bình thường con đường bằng đá này lộ ra, song hiện giờ nước lên đã phủ ngập.
Chỗ này rất tối và vắng, phần lớn du khách đều đi dạo ngoài kia, ít ai vào tới đây. Ngó qua ngó lại chỉ có mỗi hai đứa mình và lác đác vài người đi bắt còng bắt tôm xa xa.
Mắt Uyên đang trừng lên đầy giận dữ, cô nàng mím chặt môi gằn từng tiếng:
- T biết Uyên không thích còn lén đi gặp nó làm gì? Hay là… T thấy nó đẹp thích rồi đúng không? Giống như thằng Khang…
Oan quá mà, ông trời ngó xuống mà coi. Mình vội vã xua tay:
- Nói điên gì vậy? T gặp Nhung vì chuyện của Uyên, thích gì mà thích! T là người dễ thích một đứa con gái nào lắm à? Đâu phải Uyên không hiểu rõ chuyện này?
Mình giải thích thôi, chứ không hề trách Uyên. Vì mình hiểu sau những gì đã xảy ra, trong lòng Uyên luôn bị bóng ma quá khứ ám ảnh dằn vặt chuyện cô bạn thân kém sắc hơn lại chiếm đoạt người yêu. Và lần này, mình đã vô tình khơi dậy chuyện đó khiến Uyên sợ hãi, lo lắng lại bị Nhung giành lấy mình một lần nữa.
Nghe mình giải thích xong, ánh mắt ráo hoảnh của Uyên tiếp tục xoáy sâu vào mình, như muốn moi sạch tim gan mình ra nhìn cho thấu, sau đó mắt cô nàng chớp nhẹ rồi đột nhiên dâng lên những giọt nước trong suốt, nước mắt ầng ậng bỗng chốc trào ra như lũ tràn đê, cuốn phăng hồn mình vào trong đó.
Cô nàng không nói gì, cũng không bật khóc, chỉ mím môi đứng đó nhìn mình, mặc kệ nước mắt tuôn rơi lã chã.
Tâm trạng mình chùng xuống, cảm thấy chua xót vô kể. Uyên ít khi khóc trước mặt mình, một khi điều này xảy ra có nghĩa cô nàng đang rất đau lòng.
Mình thở dài, bước tới ôm cô nàng vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng Uyên:
- T nói thật! Nhung nói có chuyện cần giải thích với Uyên mà không tiện nên mới hẹn T ra. Nghĩ sao T thích Nhung? Nhung từng là bạn Uyên sao T thích được, hơn nữa Nhung có điểm nào bằng Uyên đâu.
Có lẽ ấm lòng vì những lời mình nói, Uyên càng thêm thổn thức, mặt vùi sâu trong ngực mình, cả người mềm nhũn như không xương tựa hẳn vào người mình. Mình yên lặng siết chặt vòng tay, cảm giác khi ôm Uyên thật khó tả, không muốn buông ra.
Sóng vẫn ì oạp xô bờ, lặng lẽ vờn quanh đôi trai gái ôm nhau cạnh ghềnh đá.
Qua một lúc, Uyên dần ổn định tâm tình, buông mình ra, lót dép ngồi xuống bãi biển. Chỉ vào chỗ kế bên, cô nàng bảo:
- Ngồi xuống!
Chờ mình ngoan ngoãn làm theo, cô nàng tiếp tục ra lệnh:
- Kể đi! Liệu hồn kể cho đúng sự thật, giấu diếm chuyện gì đừng trách!
Mới vừa khóc ầm ĩ như con mèo ướt đó, vừa nín là biến thành người khác ngay. Mình thầm mỉa mai, ngoài mặt tươi cười gục gặt lia lịa:
- Ờ, kể nè. Chuyện cũng không có gì nhiều…
Mình tranh thủ kể nhanh còn quay lại với chị, đi nãy giờ cũng khá lâu rồi.