Trong bụng mình có chút không vui, đây là chuyện riêng gia đình, hai bà chị mình biết cũng được đi, nhưng mấy ông anh rể liên quan gì đâu mà cũng đến đây. Chuyện chưa giải quyết xong mà đông người biết khiến mình thấy rất không thoải mái.
Trong lòng không vui nhưng ngoài mặt mình chẳng biểu lộ cảm xúc gì, lặng lẽ đi vào nhà. Ngay bộ salon lớn đặt giữa phòng khách, ba mẹ mình ngồi đó, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, trông thái độ ông bà không có chút gì giống như chị Ngà nói lúc nãy rằng chuẩn bị ly dị. Mình bị gạt rồi!
Từ lúc mình bước vào, không khí trong nhà lắng hẳn xuống, ngột ngạt khó thở. Mình đánh mắt qua chỗ chị Ngà đang ngồi cạnh mẹ, chị ấy như không dám đối diện cái nhìn của mình, vội nhìn đi nơi khác.
- Ngồi xuống đi! Đừng trách chị con, nó chỉ làm theo lệnh ba! Bữa họp gia đình này không thể vắng mặt con được! - Ba chỉ cái ghế còn trống đặt đối diện ông, bảo mình.
Mình gật đầu, im lặng ngồi xuống, chịu đựng hàng loạt ánh mắt nhìn vào, cảm giác thật sự nhột nhạt, giống như tội phạm đang chờ xét xử vậy.
Mẹ như thấy bất nhẫn, mấp máy môi toan lên tiếng thì ba mình giơ tay ngăn lại:
- Đã bàn trước rồi, cuộc họp này do tôi chủ trì. Bà tạm thời đừng nói gì hết, cứ để tôi trò chuyện với nó!
Lúc này, mấy đứa cháu đùa giỡn với nhau thế nào lại khóc la ỏm tỏi, ba kêu hai ông anh rể dắt bọn chúng ra ngoài chơi, có lẽ đây cũng là cái cớ để ông giải tỏa sự khó chịu trong lòng mình. Thực ra mà nói, nhiều lúc ba tinh tế hơn mẹ, chính vì vậy mà thái độ tức giận tới mức không kiềm chế được của ông hôm trước khiến mình rất khó hiểu và có chút gì đó hụt hẫng, khác hẳn với ba thường ngày luôn bình tĩnh giải quyết mọi chuyện.
Chờ khi bọn nhóc khuất sau góc sân, trả lại sự yên ắng, ba bắt đầu hỏi:
- Tụi con quen nhau được bao lâu rồi?
- Dạ, sau khi chị Diễm lên đây vài tháng. - Mình khẽ đáp, đầu cúi xuống không dám nhìn ba.
- Không được nói dối!
- Con không nói dối.
Mình ngẩng lên, vừa chạm ánh mắt như điện của ba thì nội tâm thoáng run rẩy, vội cúi mặt. Sâu trong lòng, mình vẫn rất kính sợ ba như một phản xạ vô điều kiện.
Ba gật gù:
- Vậy là cũng được gần hai năm rồi, hai đứa giấu diếm giỏi lắm! Có gì chưa?
- Dạ chưa. Hôm trước mẹ cũng hỏi con vấn đề này rồi, tụi con biết gì nên, gì không nên mà! - Mình cố gắng giữ bình tĩnh, không tỏ ra sợ hãi, vì sợ chứng tỏ mình đang làm sai. Nếu mình còn cảm thấy bản thân sai trái thì liệu có ai chấp nhận được hành vi của mình đây.
- Nói thật ba nghe, tụi con tới với nhau vì điều gì? Vì thích cảm giác lén lút, gia đình ngăn cấm, hay...
- Không. Không phải như vậy. - Ba chưa nói xong, mình liền lên tiếng - Tụi con thương nhau thật lòng, và cũng đã tính tới chuyện tìm cơ hội thuận tiện thưa chuyện với người lớn, không giống như ba nghĩ.
Ba nhìn mình thật sâu, như muốn dò xét liệu mình nói thật hay không. Ông nâng tách trà nóng lên miệng tợp một ngụm nhỏ, chậm rãi nói:
- Giấu kín được hai năm rồi, con định khi nào mới cho ba mẹ hay?
- Con tính chờ ra trường, có việc làm ổn định rồi sẽ nói với ba mẹ ngay. Nhưng mà chưa gì...
Mình vẫn hối hận vì đêm trước đã quá mất cảnh giác, đáng lẽ khi mẹ nói ra mối nghi ngờ, mình phải đề phòng hơn mới phải, đúng là người tính không bằng trời tính. Chỉ cần chuyện này chậm lại được vài tháng, khi đó mình đi làm rồi, sẽ đủ điều kiện lo lắng cho chị Diễm, không đến nỗi phải rơi vào tình cảnh khó khăn như bây giờ.
Ba mình bật cười vài tiếng, chẳng rõ có ý gì, chợt bảo:
- Tại sao không tâm sự thật với ba mẹ ngay từ đầu, mà phải chờ tới lúc con đi làm? Con định nếu ba mẹ không đồng ý thì cũng dọn ra riêng, tự làm theo ý mình phải không? Lúc đó không còn phụ thuộc kinh tế vào cái nhà này nữa, đúng chứ hả?
Ngữ khí ba dần gay gắt. Mẹ mình khều ba, khẽ nhắc:
- Kìa ông, ông đã hứa với tôi sao khi gọi con về?
- Bà yên tâm, tôi đang rất bình tĩnh! - Ba xua tay, mắt vẫn nhìn mình chờ đợi lời đáp.
Sinh con ra, không ai hiểu con bằng cha mẹ. Mình chỉ mới nói một câu mà ba đã đọc được suy nghĩ của mình, thế nhưng mình lại không dám thừa nhận, chỉ nói:
- Con không dám...
- Con dám rồi, còn gì nữa mà không dám? Không phải hai đứa đã dọn ra ngoài từ hôm qua rồi sao, mặc kệ ba mẹ lo lắng cả đêm không ngủ được, gọi điện tìm kiếm khắp nơi.
Ba thình lình đập mạnh tay xuống mặt bàn khiến mình giật bắn, im lặng chịu trận. Ngoài mặt nói không dám, nhưng mình muốn ba mẹ hiểu mình sẵn sàng làm vậy để bảo vệ hạnh phúc cá nhân.
Đến lượt chị Ngà lên tiếng khuyên nhủ:
- T à, không được đâu em! Tụi em là bà con, sao có thể yêu nhau được? Chuyện này mà đồn ra ngoài, gia đình mình có nước bỏ xứ đi thôi!
- Chị Ngà nói đúng đó, trong chuyện này chị cũng không ủng hộ em. Suy nghĩ lại đi, rồi mọi chuyện cũng qua, đây chỉ là chút tình cảm nam nữ bồng bột trẻ con thôi! - Chị Ba mình cũng nói.
Hai bà chị bình thường rất thân và thương mình, toàn xưng hô mày tao, lúc này lại chị với em, rõ ràng là đang rất nghiêm túc. Thậm chí bọn họ còn lén nhìn mình, háy háy mắt, ra hiệu mình mau xin lỗi ba mẹ.
Mình không có lỗi gì cả, mình không sai.
Nãy giờ nhịn nhục nhiều rồi, nghe vậy mình bức xúc nói:
- Ai nói với mấy chị chuyện em và Diễm là tình yêu trẻ con? Em lớn rồi, không còn là con nít để nghe mấy lời đó! Tụi em cũng không phải bà con họ hàng gì hết, đã cách nhau bốn đời rồi, pháp luật cũng cho phép kết hôn, vậy thì tại sao phải xấu hổ mất mặt với hàng xóm vì chuyện đó? Nếu làm như vậy là sai, không lẽ cả nước này sai sao? Luật pháp sai sao?
Rầm!
Hai bà chị còn đang tái mặt trước phản ứng quyết liệt từ mình, ba bỗng đập mạnh lên bàn lần nữa, mạnh tới mức làm cái tách trà rung lên rồi lăn xuống đất, vỡ tan tành. Dường như chứng kiến thái độ cứng đầu của mình, ba không còn kiên nhẫn được nữa. Ông chỉ thẳng tay vào mặt mình, mắt trừng trừng tóe lửa:
- Mày biết tự nói mày lớn rồi, mà ngay cả chuyện cấm kỵ như vậy mày cũng không hiểu sao? Mày tự hào gì với mối quan hệ loạn luân đó hả? Pháp luật cho phép cái gì, mày vác mặt đi hỏi hết quanh đây coi có ai ủng hộ chuyện loạn luân như vậy không? Ngu xuẩn, ấu trĩ...
Cứ ngỡ tối nay về đây sẽ có chút kết quả tốt đẹp, nào ngờ...
Tới nước này rồi, tức nước vỡ bờ. Mình chẳng còn sợ gì nữa, cùng lắm lại bị ba đánh như lần trước thôi, thà là đau.
Mình lắc đầu, chán chường cười nói:
- Con chẳng biết mình sống vì ai hay vì cái gì nữa? Chuyện quan trọng nhất là hạnh phúc của tụi con thì ba không quan tâm, lại chỉ quan tâm bà con, họ hàng nói gì. Mấy người đó cho gia đình mình được gì vậy ba? Không có ai nuôi sống hay cho tiền gia đình mình, tại sao cứ phải quan tâm chứ?
- Đứa ích kỷ chỉ biết tới lợi ích của bản thân như mày nghĩ vậy cũng phải, nhưng tao và cả nhà này không giống mày, sống phải ngay thẳng, giữ thể diện gia tộc, không thể để người ta cười vào mặt ông cố, ông sơ mày. - Mặt ba mình đỏ phừng phừng như Trương Phi, máu nóng dồn lên hết cả, hai tay nắm chặt nổi gân xanh. Mình đoán thời khắc ba đánh mình không còn xa nữa, cũng mặc, ba đánh thì mình chịu chứ biết sao.
Hình như mẹ có cùng suy nghĩ giống mình, kéo ba ngồi xuống ghế, rối rít nói:
- Ông bình tĩnh! Đã hứa với tôi là phải bình tĩnh, phân tích nặng nhẹ cho con nó hiểu mà, sao cứ vậy hoài?
Ba ngồi tựa mạnh lưng vào ghế, thở phì phò vì tức giận:
- Trước mặt tôi mà nó còn dám nói vậy, bà kêu tôi không tức sao được? Phản rồi, nuôi con mấy chục năm giờ nó phản rồi!
Mẹ quay lại, nhẹ nhàng nói với mình:
- Mẹ biết tụi con thương nhau, cũng giống như ba mẹ và hai chị thương con thôi. Nhưng mà T à, mình sống đôi khi không phải vì bản thân, mà cũng nên vì gia đình nữa con! Khoan hãy nói tới chuyện con và con Diễm sâu đậm ra sao, nhưng đâu phải con không thấy qua nay ba mẹ khổ sở vì chuyện này biết bao nhiêu. Tự dưng đang yên đang lành, đùng cái lộ ra chuyện hai đứa lén lút yêu nhau, làm sao ba mẹ chấp nhận được? Đồng ý là về pháp luật thì tụi con được phép, nhưng trên danh nghĩa hai đứa vẫn là chị em họ hàng, khó lắm con ơi...
Nói tới đây, mẹ bật khóc, nước mắt ràn rụa khó nhọc. Chị Ngà đưa khăn giấy nhưng mẹ gạt đi, tiếp tục nói:
- Không lẽ con muốn vì chuyện tụi con mà làm cho cả nhà mình tan nát, người đời chê cười, họ hàng dè bỉu. Con còn trẻ, con đang u mê trong tình cảm nên nói vậy, chứ còn ba mẹ, hai chị con là người ngoài cuộc sáng suốt hơn, rồi đây làm sao đối diện với người khác? Đâu phải con không biết, hôm trước mẹ có nói xóm làng đồn đại lung tung chuyện hai đứa con, chỉ là lời đồn thôi mà còn vậy, nếu chuyện này lộ ra ngoài thì còn tới mức nào nữa? Ba mẹ sao sống nổi đây, T? Con nghĩ đi! Thử một lần đứng ở vị trí của ba mẹ, suy nghĩ đi!
Sự giận dữ của ba, và những giọt nước mắt của mẹ khiến mình đau nhói, chán nản tột cùng, muốn chết quách đi cho rảnh. Đương nhiên mình hiểu cảm giác cả gia đình đang phải trải qua, miệng đời mà, thật sự rất độc ác, đến tận lúc chết đi rồi có khi vẫn chưa hết bị chế giễu mỉa mai. Đến nước này rồi, mình biết ba mẹ sẽ không chấp nhận cho hai đứa mình đến với nhau, phải đau đớn thừa nhận như vậy.
Nhưng, nếu phải vì thế mà đành từ bỏ chị, thà mình chết còn hơn.
Trong khi mình quay cuồng với dòng suy nghĩ, mẹ tưởng mình hồi tâm chuyển ý, khấp khởi vui mừng:
- Ba mẹ vẫn giấu kín chuyện này, chưa nói với ai, kể cả ba mẹ con Diễm cũng không biết. Nghĩ lại đi con, mọi chuyện vẫn còn kịp, không sao đâu! Nghe mẹ một lần, rồi sau này con muốn gì mẹ cũng đồng ý, cũng cho hết. Không phải hồi trước con nói thích ô tô lắm sao, chờ con đi làm rồi mẹ sẽ rút tiết kiệm mua cho con làm phương tiện đi tới đi lui.
Mình mệt mỏi vuốt vuốt mặt, một trăm chiếc xe cũng không đổi được chị. Mình hiểu nỗi khổ tâm của gia đình, nhưng mình không còn lựa chọn nào khác, mình tuyệt đối không thể bỏ rơi chị Diễm.
Hạ quyết tâm xong, mình cắn răng nói:
- Con không cần xe hơi gì hết, nếu mẹ thương con, xin mẹ đồng ý cho con và Diễm đến với nhau! Chỉ cần vậy thôi là tụi con hạnh phúc lắm rồi!
Mình cố tình không gọi là "chị Diễm" nữa, để xóa đi suy nghĩ mình và chị Diễm vẫn là họ hàng.
- Không được đâu con ơi, mẹ đã nói tới vậy rồi, con vẫn không hiểu sao?
Mẹ mình buồn bã bưng mặt khóc thành tiếng, có lẽ bà đã quá chán nản tuyệt vọng trước sự cứng đầu của mình, không còn lời nào để khuyên nhủ nữa.
Mắt mình cũng rươm rướm, nhưng mình quyết không thể khóc trước mặt gia đình, không thể để mọi người trông thấy mặt yếu đuối trong mình lúc này được. Mình cần phải cứng rắn để tất cả mọi người bỏ đi ý định thuyết phục mình bằng được.
- Thằng ngu này!!!
Ba đột nhiên chồm tới, tát một cái thật mạnh vào mặt mình.
Bốp!
Cái tát rất mạnh, mạnh gấp mấy lần đòn mình ăn đêm hôm nọ. Mình ngã khỏi ghế, lồm cồm đứng lên, mặt mày xây xẩm và rát bỏng.
Đau!
Bên mặt bị tát cực kỳ đau, nhưng nó chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng mình. Tối nay trở về, cứ tưởng ít nhất cũng làm cho mọi chuyện bớt căng thẳng, không ngờ sự việc còn tệ hơn gấp bội.
Mình đứng đó, nghiến răng nhìn chị Ngà đang vô cùng ngỡ ngàng vì chứng kiến cảnh ba đánh mình. Trong ký ức, từ khi lớn lên, chưa khi nào ba sử dụng roi vọt với ba chị em. Nhưng từ khi chuyện bọn mình lộ ra, chỉ trong ít ngày ba đã đánh mình hai lần, không hề nương tay.
Hai chị sau giây phút ngỡ ngàng liền đứng bật dậy, chạy tới chỗ mình. Chị Ngà xoa mặt mình, bật khóc:
- Có đau lắm không? Mày đừng cãi lời ba mẹ nữa, nghe chị đi!
Chị Ba quay sang nhìn ba, trách móc:
- Sao ba đánh nó mạnh vậy? Nó lớn rồi, có gì từ từ khuyên bảo cũng được mà!
- Nó hết thuốc chữa rồi! Thà tao đánh chết nó còn hơn có thằng con hư đốn như vậy!
Ba gầm lên, chưa khi nào mình thấy ông giận dữ tới vậy. Ông chạy ra chỗ đặt cây đàn Organ ở góc phòng khách, mò mẫm bên dưới rồi rút ra cây roi mây to bằng bắp tay, dài ngoằng. Vừa trông thấy nó, nỗi sợ sâu thẳm từ thuở thơ ấu ùa về trong đầu mình. Cây roi mây này, là phương thuốc đặc trị mà ba dành cho chị em mình lúc nhỏ mỗi khi phạm lỗi lầm. Đã lâu lắm rồi, mình không còn trông thấy, cũng quên béng nó đi, không ngờ ba vẫn cất giữ bên dưới cây đàn, hẳn là để làm kỷ niệm, có lẽ ông cũng không ngờ hôm nay phải dùng tới nó.
Không riêng gì mình, hai bà chị vừa nhìn thấy cây roi mây liền sợ run lên, vội vã đẩy mình ra khỏi nhà:
- Đi mau! Chạy lẹ lên, không thôi ba đánh mày chết!
Mình chẳng nhớ rõ lúc này trong đầu nghĩ gì nữa, chỉ nhớ bản thân cứng đầu lì lợm khác thường. Mặc kệ hai chị luôn miệng hối thúc, vừa kêu vừa đẩy mình ra khỏi nhà, mình không chịu đi, còn lớn tiếng:
- Ba đánh chết con cũng được, thà vậy còn hơn cứ cấm cản tụi con!
- Thằng mất dạy, tao giết mày!
Ba cầm roi mây lao tới, mình lì lợm đứng đó, nghiến răng nghiến lợi. Mình ăn đòn, thương tích quen rồi, cùng lắm lại chịu đau đớn thêm vài ngày. Nếu vì vậy mà khiến cho gia đình phải thay đổi quan điểm cũng đáng.
- T ơi, mày điên rồi! Còn không mau chạy đi!!!
Hai bà chị chỉ biết kêu trời, người kéo người đẩy mình ra ngoài sân.
Mẹ mình khổ sở nhào theo ôm tay ba, kéo lại:
- Ông có biết mình đang làm cái gì không? Ông đánh chết nó thì sao, chỉ để hả giận thôi, không giải quyết được gì hết!
Nói đoạn mẹ quay ra, vừa khóc vừa la mình:
- Đi mau đi! Mày muốn làm gì thì làm, mẹ mặc kệ! Đừng đứng đó thách thức ba mày nữa, coi như mẹ xin mày!
Nước mắt mình chảy ra nhưng gạt đi rất nhanh. Mình không hề sợ đòn roi của ba, nhưng lại không chịu được khi thấy mẹ cứ phải khóc vì mình. Mình nhếch môi, lắc đầu liên tục:
- Ba cứ như vậy hoài, con sẽ không bao giờ về đây nữa!
Nói rồi mình chạy ra xe, nghe tiếng ba la hét sau lưng:
- Thằng Hùng, thằng Dũng đâu, bắt nó lại đem vào đây! Không được để nó đi!
Hai ông anh rể đang giữ cháu trước sân, ngơ ngác chứng kiến sự việc om sòm trong nhà nãy giờ, nghe vậy ngần ngừ nhìn nhau, rồi không dám cãi lời ba bèn chạy tới chỗ mình. Một ông giữ xe, một ông vờ chộp vai mình, thì thầm:
- Mày giả bộ xô tụi anh đi!
Mình giằng lấy xe, xô hai ông anh mấy cái, hai ổng té lăn quay, vờ nhăn nhó kêu la. Mình rồ ga chạy vụt đi, bỏ lại đằng sau tiếng quát tháo trong cơn tức giận cùng cực của ba.
Bên ngoài, mấy nhà hàng xóm lố nhố kéo ra, ngó nghiêng qua bên nhà mình hóng chuyện. Thấy mình chạy ra, ai nấy đều nhìn bằng cặp mắt tò mò. Chuyến này đổ bể cả rồi, có lẽ sau đêm nay, tất cả đều biết chuyện, gia đình mình khó mà bưng bít được nữa.
Trời mưa to hơn, vừa ra đường lộ, mình phóng xe chạy như điên, vừa chạy vừa khóc. Mình biết, sau chuyện tối nay, đường về nhà của mình và chị hầu như không còn nữa. Mình mất tất cả rồi, chỉ còn lại chị là tài sản lớn nhất thôi.