Mục lục
Sơn Hà Chẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nói ra lời này, Vệ Hạ lập tức trở nên căng thẳng, nhưng mà dù sao Tưởng Thuần ở Vệ gia cũng là chủ tử, hắn ta cũng không dám bày tỏ điều gì, chỉ có thể đứng ở một bên chờ, liều mạng nháy mắt ra hiệu với Vệ Thu đang đứng tại cổng ở nơi xa, Vệ Thu nhìn thấy hắn ta nháy mắt, một lát sau thì ghét bỏ nghiêng đầu đi.

Vệ Hạ: “...”

Tưởng Thuần đứng ở trong hành lang nhìn một hồi, Sở Du và Vệ Uẩn vẫn luôn nói chuyện, hai người cũng không làm ra động tác gì không đúng, nhưng mà trong bầu không khí kia lại luôn có tình cảm mềm mại như hoa lơ lửng. Tương Thuần nhìn bọn họ, ánh mắt bình tĩnh, sau khi chờ hồi lâu, Tưởng Thuần đột nhiên mở miệng: “Bình thường bọn họ vẫn như thế?”

Vệ Hạ hiểu rõ ý Tưởng Thuần đang nói đến cái gì, hắn ta không phải người ngốc, đã sớm hiểu ra được rất nhiều rồi, giờ phút này lại chỉ có thể giả ngốc nói: “Nhị phu nhân hỏi cái gì? Là lúc Hầu gia và Đại phu nhân ở chung với nhau sao? Hầu gia còn nhỏ tuổi, ỷ lại vào Đại phu nhân nhiều hơn một chút…”

“Ngươi đây là đang lừa gạt ai vậy?”

Tưởng Thuần tức giận đến mức cười ra tiếng, nàng ấy quay đầu nhìn Vệ Hạ: “Hắn còn nhỏ tuổi, ngươi cũng còn nhỏ tuổi sao? Ta hỏi cái gì ngươi không biết rõ sao? Nhất định phải để ta nói ra để mọi người đều mất mặt sao?”

“Nô tài thật sự không biết Nhị phu nhân đang nói gì.”

Vệ Hạ bị mắng đến mức sắc mặt khó coi, Tưởng Thuần nhếch môi không nói lời nào, nàng ấy nhìn chằm chằm vào Vệ Hạ, một lát sau cuối cùng cũng nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Vệ Hạ đáp vâng một tiếng rồi xoay người đứng ở một bên.

Ở trong phòng, Vệ Uẩn gối lên tay của Sở Du nói chuyện phiếm, câu được câu không.

Nói xong việc chính rồi thì nói sang chút chuyện thú vị, nói đến nửa đêm thì Vệ Uẩn ngáp một cái, Sở Du nhìn sắc trời một chút rồi nói với hắn: “Đi về ngủ đi, đệ cũng mệt rồi.”

Vệ Uẩn từ mặt đất đứng dậy, ngáp một cái nói: “Vậy ta đi đây, tẩu tẩu nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong Vệ Uẩn nhặt áo choàng của mình rồi đi ra cửa. Bước ra khỏi viện của Sở Du, vòng qua hành lang, Vệ Uẩn trông thấy một người đứng giữa hành lang xách đèn chờ hắn.

Nàng ấy mặc áo khoác màu xanh trắng thêu hoa, lấy màu xanh làm chủ đạo, búi tóc phụ nhân khiến nàng ấy lộ ra sự trang nghiêm trầm ổn, dù cho bây giờ nàng ấy cũng chỉ khoảng hai mươi.

Vệ Uẩn nhìn thấy thì không khỏi hơi kinh ngạc, hắn cẩn thận gọi một tiếng: “Nhị tẩu?”

Tưởng Thuần gật đầu, vẫy vẫy tay, Vệ Uẩn đi đến bên cạnh Tưởng Thuần, cung kính nói: “Nhị tẩu có việc gì dặn dò sao?”

Hai người đi sóng vai ở hành lang, Tưởng Thuần chậm rãi nói: “Trước khi huynh trưởng của đệ đi luôn nói với ta là, trong các huynh đệ, người hắn lo lắng nhất là đệ, tính tình đệ bướng bỉnh, không biết biến báo, từ nhỏ đã vậy, muốn cái gì là nhất định phải có được.”

Vệ Uẩn gật đầu, vẻ mặt càng ngày càng cung kính. Tưởng Thuần tiếp tục nói: “Nhưng mà Tiểu Thất à, chuyện trên đời này, không phải đệ muốn thì nhất định phải đi lấy.”

Vệ Uẩn ngẩn người, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thuần: “Tẩu tẩu muốn nói cái gì thì nói thẳng đi, tẩu quanh co lòng vòng như vậy, ta nghe không hiểu.” Tưởng Thuần gật đầu rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Bây giờ là giờ nào rồi?”

Vệ Uẩn không hiểu ý, hắn thành thật trả lời: “Giờ Hợi.”

“Không bằng đến phòng ta ngồi một chút đi.” Tưởng Thuần nhẹ nhàng lên tiếng, Vệ Uẩn ngẩn ra trong phút chốc, sau đó thì nói cà lăm: “Bây giờ đêm khuya, tẩu tẩu có việc thì chi bằng ngày mai…”

“Vì sao không đến phòng ta chứ?” Tưởng Thuần dừng bước chân lại, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh. Vệ Uẩn cảm thấy xấu hổ, nhẫn nhịn hồi lâu cuối cùng nói: “Bây giờ đêm đã khuya, ta đến khuê phòng của tẩu tẩu sợ là không thích hợp…”

“Nếu biết không thích hợp thì vì sao đệ còn ở chỗ của Đại tẩu?”

Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, Tưởng Thuần đi vòng quanh lớn như thế để làm gì.

Lời vừa được nói ra giống như cái tát, từng cái một đánh lên mặt hắn. Mặc dù Tưởng Thuần không nói gì nhưng Vệ Uẩn lại cảm thấy khuôn mặt vừa nóng vừa rát, có chút bối rối.

Tưởng Thuần quay đầu nhìn về phía hạ nhân bên cạnh, nàng ấy xua xua tay cho tất cả mọi người lui xuống.

“Tiểu Thất,” Nàng ấy thở dài lên tiếng: “Đệ nói thật với ta, có phải… đệ thích Đại tẩu của đệ không?”

Thân thể Vệ Uẩn cứng đờ, Tưởng Thuần nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa.

“Tiểu Thất, lúc thích một người thì giơ tay nhấc chân đều không giấu được. Lúc Nhị ca đệ vén khăn voan của ta lên ta đã cảm thấy thích hắn, sau đó mỗi ngày ta nhìn thấy hắn là vui vẻ, nhưng ta không muốn để cho hắn biết được tâm tư này của mình, thế là ta luôn che giấu. Nhưng mà tất cả mọi người lại đều nhìn ra được là ta thích người này.”

“Đệ còn nhỏ,” Trong mắt Tưởng Thuần có chút cay đắng, giống như là nhớ tới mình năm đó: “Ta nhìn đệ thật sự là giống như trông thấy mình năm đó.”

“Ta…”

Vệ Uẩn vội vã mở miệng, hắn dường như là muốn giải thích nhưng hắn lại dừng giọng nói lại, ngừng ở chỗ đó. Hồi lâu sau, hắn hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thuần.

“Đúng,” Hắn nghiêm túc lên tiếng: “Ta thích Sở Du.”

Tưởng Thuần bình tĩnh nhìn hắn, Vệ Uẩn chậm rãi nói: “Ta biết là ta không nên có lỗi với ca ca cho nên ta đã suy nghĩ rất lâu, đã nhịn rất nhiều lần. Nhưng tẩu nói đúng, từ nhỏ ta đã muốn cái gì thì sẽ không buông tay. Chỉ là không phải ta nhất định phải có được, ta nhớ nhung nàng, vấn vương nàng, nhưng ta chỉ hy vọng nàng sống tốt, ta không nghĩ tới việc nhất định phải dùng tâm tư của ta làm phiền nàng.”

Vẻ mặt Tưởng Thuần ôn hòa, không có một chút vẻ trách tội nào, nhưng trong lời nói của nàng ấy lại mang theo sự xét hỏi: “Đệ không làm phiền nàng cái gì, nếu như nàng thích đệ thì sao?”

Vệ Uẩn sững sờ mà nhìn Tưởng Thuần, dường như hắn hoàn toàn không nghĩ tới ý này, Tưởng Thuần lẳng lặng nhìn hắn: “Nếu đệ thích nàng, nàng cũng thích đệ, vậy chuyện này còn không liên quan gì tới nàng sao?”

“Nếu nàng thích ta…” Vệ Uẩn mím chặt môi: “Nhị tẩu, đời này của nàng, tất cả thứ nàng thích ta đều sẽ giúp nàng có được.”

Nói xong hắn ngước mắt nhìn Tưởng Thuần, ánh mắt kiên định: “Bao gồm cả ta.”

Tưởng Thuần không lên tiếng, nàng ấy nhìn Vệ Uẩn, một hồi sau thì nhẹ nhàng cười.

“Tiểu Thất, đệ biết không, bất luận là cô nương nào mà nghe được lời này của đệ thì đều sẽ động lòng.”

Vệ Uẩn nghe lời nàng ấy nói, trong mắt Tưởng Thuần đã mang theo một chút bất đắc dĩ, nàng ấy cùng Vệ Uẩn vừa đi dạo vừa hững hờ nói: “Nhưng mà đây không nhất định là chuyện tốt. Mặc dù tuổi của A Du và đệ không kém nhiều nhưng tâm trí của nàng lại hoàn toàn khác đệ. Ta lớn tuổi hơn các đệ rất nhiều, trong mắt ta đệ hãy còn là thiếu niên, nhưng ta đối mặt với A Du lại cảm thấy tuổi nàng lớn hơn ta, ta cũng không thấy kỳ lạ.”

“Tâm trí nàng chín chắn hơn đệ rất nhiều, hơn nữa tâm tư cẩn thận cũng nhiều, ta và nàng có thể trở thành tỷ muội cũng là bởi vì có rất nhiều chuyện chúng ta đều giống nhau y đúc.” Nói xong, Tưởng Thuần dừng bước chân lại, nâng tay nhìn về phía một mảng lá cây lung lay sắp rụng trên ngọn cây, chậm rãi mở miệng: “Ví dụ như tình cảm.”

“Đối với nữ tử mà nói, cho đi một phần tình cảm thì luôn luôn cần nhiều dũng khí hơn, bởi vì chúng ta sẽ có sự hy sinh nhiều hơn. Nếu như A Du ở cùng với đệ, thứ nàng phải đối mặt không chỉ là nữ tử bình thường phải đối mặt với việc sinh con đẻ cái, mà còn phải đối mặt với lời đồn đại vô căn cứ, cả đời này, bất kể là nàng tốt cỡ nào, ưu tú bao nhiêu thì thứ lời trách móc đâm vào xương cốt đều sẽ vĩnh viễn đi theo nàng. Đệ có thể tưởng tượng được những lời nói đó có thể khó nghe cỡ nào không?”

Tưởng Thuần quay đầu nhìn hắn, Vệ Uẩn mím môi, siết chặt nắm đấm, Tưởng Thuần dùng giọng điệu ôn hòa nói ra những lời tàn nhẫn đó: “Bất kể các đệ có thế nào thì bọn họ đều sẽ nói là nàng có lỗi với ca ca của đệ, sẽ phỏng đoán rằng có lẽ lúc ca ca của đệ còn sống thì đệ và nàng đã có qua lại rồi, sẽ nói phong thái của nàng không bị trói buộc, sẽ nói các đệ làm tổn hại đến luân thường đạo lý…”

“Tình cảm của các đệ có sạch sẽ hơn đi chăng nữa thì ở thế gian này cũng đều dơ bẩn.”

“Các đệ tự xưng là không làm tổn thương đến bất kỳ kẻ nào, thế nhưng đối với thế gian này mà nói, các đệ nhất định phải dùng sự đau khổ của hai người các đệ để đi tế điện cho đại ca đệ.”

Vệ Uẩn im lặng không nói, thật ra hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi, nhưng lúc nghe Tưởng Thuần nói những lời này, tưởng tượng thấy những lời này rơi trên người Sở Du, hắn đều cảm thấy giữa răng môi hiện ra sự đắng chát.

Lời nói của Tưởng Thuần đã uyển chuyển rồi, nếu như là người khác nói thì hắn không biết mình sẽ làm gì.

Hắn im lặng không nói, Tưởng Thuần nhẹ giọng thở dài: “Nhưng mà Tiểu Thất à, thật ra những thứ này đều không phải là thứ đáng sợ nhất.”

“Những lời này đối với ta và A Du mà nói cũng không tính là thứ khó khăn nhất, chúng ta có thể vượt qua nội tâm của mình thì cũng có thể chịu đựng được lời nói của người khác, nhưng thứ đáng sợ nhất chính là, sau mọi nỗ lực của chúng ta, các đệ lại tỉnh lại từ trong khí phách của thiếu niên.”

Vệ Uẩn sững sờ nhìn Tưởng Thuần, Tưởng Thuần nở nụ cười một cách cay đắng: “Lòng người dễ thay đổi, huống chi đệ còn nhỏ tuổi như thế. Bây giờ đệ nói là đệ thích nàng, nhưng mà Tiểu Thất à, đệ có phân biệt được rõ thích, ỷ lại, độc chiếm thậm chí là ham muốn không?”

“Ta…”

Vệ Uẩn vội vàng muốn giải thích nhưng Tưởng Thuần lại bình tĩnh nhìn hắn: “Đệ không cần nói cho ta biết đáp án, đệ chỉ cần biết rằng, trong khoảnh khắc đại đa số nam nhân hứa hẹn đều là thật lòng thật dạ. Thế nhưng khoảnh khắc mà họ rời đi trong tương lai cũng là thật dạ thật lòng.”

“Nếu như đệ để A Du lặn lội ngàn dặm đến trước mặt đệ, nhưng đệ lại tùy tiện xoay người rời đi, thì đệ bảo A Du phải làm thế nào?”

Vệ Uẩn dừng lại, hắn lẳng lặng nhìn Tưởng Thuần, ánh mắt Tưởng Thuần tỉnh táo thong dong, nàng ấy nhìn Vệ Uẩn, bình tĩnh lên tiếng: “Cho nên Tiểu Thất à, đừng đi dụ dỗ nàng.”

“Ta không có…” Vệ Uẩn khô khốc nói ra, Tưởng Thuần nhẹ nhàng lấy lá cây xuống: “Nếu như không có thì sau này mỗi một việc đệ làm đều suy nghĩ một chút, nếu như người này là ta thì đệ có làm hay không.”

“Lễ nghi thúc tẩu là gì, ta nghĩ đệ hiểu rõ hơn ta.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, Tưởng Thuần xoay người, nhẹ nhàng vẩy giọt sương trên phiến lá, nhàn nhạt nói: “Đêm đã khuya rồi, tiểu Hầu gia đi ngủ đi.”

“Nhị tẩu…” Vệ Uẩn khàn giọng mở miệng: “Tẩu nói là ta không biết mình có thích nàng hay không, vậy tẩu nói cho ta biết, như thế nào thì mới tính là ta thích nàng?”

Tưởng Thuần đưa lưng về phía hắn, nhìn vầng trăng sáng.

“Chờ đệ trưởng thành đi.”

“Vậy như thế nào thì mới tính là ta trưởng thành?”

“Tiểu Thất,” Tưởng Thuần quay đầu, lẳng lặng nhìn thiếu niên với đôi mắt mang theo vẻ mờ mịt: “Đến một nơi không có nàng, đệ đừng nhìn thấy nàng, đừng bị bất cứ ai quấy rầy, đệ cứ yên lặng chờ đợi như vậy, đi nhìn nhiều nữ tử, đi gặp nhiều người. Đệ sẽ phát hiện ra thiên hạ rộng lớn, có rất nhiều người đều rất tốt. Thậm chí đệ có thể đi thử nghiệm một đoạn tình cảm, chuyện này cũng không sao.”

“Nếu như đệ đã nhìn thấy thế giới này rồi mà đệ phát hiện ra, đệ vẫn muốn người đó,” Tưởng Thuần lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, một hồi sau nàng ấy mới mở miệng: “Vậy thì xem xem ở thời điểm đó đệ nghĩ như thế nào.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, Tưởng Thuần nhìn hắn rồi thở dài: “Ta sẽ giấu chuyện ngày hôm nay, đệ không cần lo lắng, đi ngủ trước đi.”

Nói xong, Tưởng Thuần xoay người rời đi trước.

Vệ Uẩn đứng nơi hành lang, rất lâu sau, hắn cuối cùng cũng nói: “Vệ Hạ.”

“Có nô tài.”

Vệ Hạ tiến lên, Vệ Uẩn quay đầu nhìn hắn ta: “Các ngươi nhìn ta có phải là luôn cảm thấy ta là trẻ con không?”

“Tiểu Hầu gia,” Vệ Hạ nhẹ giọng thở dài: “Mưu lược chinh chiến, cầm kỳ thi họa, những thứ này đều có thể học từ sách vở, dựa vào thiên phú để nhanh chóng hoàn thành, duy chỉ có chuyện tình cảm là không có đường tắt để nói.”

“Ngươi cảm thấy là Nhị tẩu nói rất có lý sao?”

Vệ Uẩn cười khẽ, Vệ Hạ không lên tiếng, Vệ Thu chậm rãi nói: “Thật ra thì Hầu gia cần gì buồn rầu chứ?”

Vệ Uẩn nghe thấy lời của Vệ Thu, sau một hồi, hắn khẽ cười một tiếng. Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng kia, chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta muốn đến phương Bắc.”

Thật ra thì Tưởng Thuần nói đúng, hắn còn quá nhỏ tuổi, giờ phút này hắn tự mình lang bạt khắp nơi, không có cách nào để Sở Du tránh thoát khỏi lời nói của người khác, cũng không có cách nào để xác nhận lòng mình. Bản thân hắn ngây thơ nhỏ tuổi, hắn tự biết.

Hắn giương mắt nhìn về phía Bắc.

Chờ hắn trở về…

Có lẽ, hắn cũng đã trưởng thành rồi.

Mặc dù chuyện Vệ Uẩn đi đến phương Bắc đã được quyết định từ sớm nhưng Sở Du không nghĩ tới hắn lại đi một cách vội vã như vậy.

Thậm chí Sở Du còn chưa kịp phản ứng thì Vệ Uẩn đã chuẩn bị xong thời gian lên đường rồi, ngồi trên bàn cơm nói đến ngày hôm sau sẽ đi mà Sở Du còn có một chút hoảng hốt. Nàng không khỏi mở miệng nói: “Vội vàng như vậy sao?”

“Mặc dù chiến sự bây giờ không được tính là khẩn cấp, nhưng có thể đi sớm một chút cũng tốt.”

Vệ Uẩn đáp lời bằng giọng điệu cung kính, Sở Du ngẩn ngơ, sau đó nàng gật đầu một cách cứng ngắc: “Cũng phải…”

Tưởng Thuần ngẩng đầu nhìn Sở Du một chút, cười nói: “Tiểu Thất đi sớm một chút cũng tốt, đi sớm thì có thể về sớm.”

Nghe thấy lời này, Sở Du mới miễn cưỡng khôi phục lại ý cười: “Nói cũng phải.”

Chờ đến buổi tối, Sở Du ở trong phòng mình đứng ngồi không yên. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nàng vẫn đứng dậy, đi đến trước phòng của Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn đang thu dọn đồ đạc của mình, Sở Du đứng ở cửa nhìn hắn đang tự mình bận rộn.

Nàng cũng không lên tiếng, chỉ vịn cửa phòng nhìn hắn, Vệ Uẩn cảm nhận được sự tồn tại của nàng, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng.

Tóc nàng tung bay, trên người tùy ý mặc áo lục màu trắng, ở dưới ánh trăng có vẻ vô cùng sáng ngời. Khuôn mặt không trang điểm cau lại, rõ ràng đã làm cô nương bình thường vui vẻ lộ ra mấy phần gầy yếu.

Vệ Uẩn nhìn thấy nàng thì ngây ra, hồi lâu mới phản ứng lại được, hắn cười cười nói: “Tẩu tẩu tới rồi?”

“Ừm.” Sở Du đi tới, nhìn cái bọc của hắn nói: “Ta tới xem xem đệ có cái gì chưa mang theo không.”

“Chuẩn bị xong hết rồi.” Vệ Uẩn cười nói: “Tẩu tẩu không cần nhọc lòng, Nhị tẩu làm việc luôn ổn thỏa.”

Lời này vừa được nói ra, Sở Du cũng không biết phải nói gì nữa.

Tựa như lúc đến chính là không có lý do gì, bây giờ cũng không có lời gì để nói, cũng chỉ có thể đứng đó.

Trước kia luôn là Vệ Uẩn tìm lời nói với nàng, hôm nay bỗng nhiên không như vậy nữa, lần đầu tiên nàng mới phát hiện ra sự thiếu thốn ngôn ngữ của mình.

Hai người im lặng hồi lâu, nàng khô khốc nói: “Mang theo hết là tốt rồi… vậy ta về đây. Đệ nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Tạ tẩu tử quan tâm.”

Vệ Uẩn cung kính nói xong những lời này, Sở Du gật đầu, nàng xoay người lại bước ra cửa, lại cảm thấy có một chút không đúng, nàng quay đầu, trông thấy Vệ Uẩn đứng sau lưng nàng cách đó không xa, hắn hơi cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy sự kính trọng.

Tư thái như vậy khiến người ta không tìm được lỗi nào, trực giác của Sở Du lại cảm thấy có một chút không đúng, nàng cũng không nói ra được là chỗ nào không đúng, thế là sau khi im lặng một lát, nàng chậm rãi nói: “Tiểu Thất, là ta có chỗ nào không đúng sao?”

Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn Sở Du, hắn cười nói: “Vì sao tẩu tẩu lại nói như vậy?”

Vậy chàng… vì sao lại đột nhiên cung kính như thế?

Sở Du muốn hỏi, nhưng dù nàng có không lanh lợi hơn đi chăng nữa thì cũng biết dường như lời này không nên nói ra miệng.

Một tiểu thúc cung kính hữu lễ với trưởng tẩu thì có lỗi gì?

Nếu như nàng hỏi thì đó mới là buồn cười.

Thế là nàng lắc đầu nói: “Là ta suy nghĩ nhiều rồi.”

Vệ Uẩn cũng không hỏi là nàng suy nghĩ nhiều chuyện gì, hắn chỉ cung kính đứng đó, nghe Sở Du dặn dò vài câu như “chăm sóc bản thân cho tốt, ở trên chiến trường đừng quá lỗ mãng”, sau khi hắn ngoan ngoãn đáp lời thì tiễn Sở Du ra cửa.

Sở Du đi vài bước lại nhịn không được mà quay đầu.

“Tiểu Thất,” Nàng nói một cách thận trọng: “Ta sẽ viết thư cho đệ, đệ hồi âm nhiều cho ta, được không?”

Suýt chút nữa hắn đã thốt ra chữ “Được”, nhưng Vệ Uẩn mím môi, cuối cùng cũng dừng lại, chỉ nói: “Tẩu tẩu yên tâm, ta sẽ báo bình an về nhà.”

Báo bình an về nhà và hồi âm cho nàng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Sở Du nghe thì hiểu rõ Vệ Uẩn biết ý của nàng, mà đối phương cũng thật sự đã từ chối yêu cầu của nàng.

Thật ra nàng là người rất nóng tính, thế là nàng cười cười, cũng không dây dưa nữa, gật đầu nói: “Được.”

Nói xong, nàng xoay người sang chỗ khác, không quay đầu nữa, quả quyết lại bình tĩnh đi ra ngoài.

Đợi bóng dáng nàng biến mất, Vệ Uẩn quay về phòng, bưng trà trên bàn nhấp một miếng, sau đó hung hăng ném chén trà xuống đất.

Vệ Hạ lo lắng thò đầu vào: “Hầu gia, làm sao vậy?”

“Trà nguội rồi,” Vệ Uẩn nhìn chằm chằm vào Vệ Hạ, hắn nghiến răng nghiến lợi, Vệ Hạ có chút mờ mịt, Vệ Uẩn gầm thét lên: “Nguội rồi! Các ngươi làm việc thế nào vậy, trà nguội như thế mà còn bưng tới để ta uống, ta cần ngươi để làm gì!”

“Vậy… ta đổi chén trà nóng cho ngài?”

“Ngươi muốn làm ta bỏng chết sao?!”

“Vậy… ta đổi chén trà nguội cho người?”

“Ngươi muốn làm ta lạnh chết sao?!”

“Tiểu Hầu gia,” Vệ Hạ có chút bất đắc dĩ: “Ngài đây là đang trêu chọc nô tài sao?”

“Chẳng lẽ ngươi không sai sao?!” Vệ Uẩn nhìn chằm chằm vào Vệ Hạ, nâng cao giọng nói.

Vệ Hạ: “...”

Một lát sau hắn ta kịp phản ứng lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Hầu gia, đều là lỗi của chúng ta, ngài đừng nóng giận, ngài mà tức giận nữa thì hay là ta mời Đại phu nhân tới khuyên nhủ?”

Lần này Vệ Uẩn không để ý tới hắn ta nữa, đóng cửa lại “ầm” một cái.

Vệ Thu yên lặng nhìn Vệ Hạ, Vệ Hạ ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Rất già mồm đúng không?”

Vệ Thu gật đầu: “Giống ngươi.”

Vệ Hạ: “...”

Vì sao đi đâu thì hắn ta đều bị oán giận?

Sở Du đi thẳng về phòng, chậm rãi tỉnh táo trở lại.

Tính ra thì Vệ Uẩn cũng không tính là có lỗi gì, chẳng qua là hắn hơi cung kính với nàng thôi, chuyện này có gì mà phải tức giận chứ?

Có lẽ là ở Bắc Địch tùy ý đã quen nên cảm thấy những quy tắc trong Hoa Kinh này trở nên vô cùng hời hợt, khiến người ta có một loại ý lạnh dâng lên từ đáy lòng, lạnh đến mức lòng người phát rét.

Nàng kiềm chế sự khó chịu trong lòng mình, cố gắng để mình tiếp nhận Vệ Uẩn như vậy.

Một Trấn Quốc Hầu cung kính hữu lễ, chuyện này đối với ai mà nói hình như cũng không phải là chuyện xấu.

Nhưng mà cho dù là thế thì nàng vẫn có một đêm khó ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, Vệ Uẩn đã chuẩn bị xong để ra ngoài. Trường Nguyệt hầu hạ nàng rời giường, mặc y phục cho nàng nói: “Sao phu nhân lại không có tinh thần như vậy?”

Sở Du miễn cưỡng nhìn nàng ấy một cái, đáp lời nói: “Buồn ngủ.”

“Người vẫn chưa ngủ đủ à? Không phải đêm qua cũng ngủ rất sớm sao?”

Sở Du không nói nhiều, nàng nhàn nhạt nói: “Ngủ không ngon.”

Trường Nguyệt cười cười: “Người cũng có lúc ngủ không ngon à?”

Sở Du gật đầu, không lên tiếng.

Sau đó nàng đi ra ngoài, mọi người đều đang chờ ở cửa chính, Vệ Uẩn đứng trước cửa nói chuyện với Liễu Tuyết Dương, Sở Du đi ra phía trước, hắn ngẩng đầu lên thì trông thấy Sở Du, ánh mắt hắn rơi trên khuôn mặt nàng, có sự ngây người trong phút chốc, sau đó hắn cười lên: “Tinh thần của tẩu tẩu hình như không được tốt?”

Sở Du cũng cười: “Đêm qua oi bức, ngủ không ngon.”

Nói xong nàng nhìn đội ngũ bên ngoài một chút: “Chuẩn bị xong hết rồi?”

“Xong rồi.” Tưởng Thuần chen lời.

Sở Du gật đầu, ánh mắt nàng rơi vào trên người Thẩm Vô Song đang trốn trong đám người. Nàng hơi nghi hoặc mà nhìn về phía Vệ Uẩn, Vệ Uẩn hiểu rõ nàng đang hỏi cái gì, hắn mở miệng nói: “Hắn vốn chính là đại phu, đệ mang theo thuận tiện, hơn nữa hắn ở Kinh thành cũng không tiện.”

Hắn ta và Triệu Nguyệt có thù, không thay hình đổi dạng mà bị nhận ra thì sẽ không tốt.

Sở Du hiểu rõ sự lo lắng của Vệ Uẩn, nàng gật đầu nói: “Có dặn dò gì khác không?”

Vệ Uẩn suy nghĩ một lát, thật ra thứ nên sắp xếp thì đã sắp xếp xong hết rồi, hắn đã sớm giao sổ sách người hầu cho Sở Du, chuyện cần làm cũng đã nói cho nàng biết rồi. Thế là hắn nói: “Không còn gì nữa.”

Lời nói của hai người đều rất cứng nhắc, Vệ Uẩn nói xong với nàng thì quay đầu trấn an Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương nén nước mắt khóc sướt mướt, Vệ Uẩn nói một hồi lâu, đến thời gian xuất phát, hắn cuối cùng cũng lên ngựa.

Lúc từ trên ngựa quay đầu, cả Vệ gia đứng trước cửa, Sở Du và Liễu Tuyết Dương dẫn mọi người đứng thẳng tắp, nói là tiễn biệt thì chẳng bằng nói là chờ hắn trở về.

Vẻ mặt Sở Du nhàn nhạt, giống như lúc đầu khi hắn trở về từ Bạch Đế cốc vậy, trầm ổn lại an bình, trên đỉnh đầu là hai chữ “Vệ gia” cứng cáp mạnh mẽ, dùng một sự mỏng manh ngoài ý muốn để chống đỡ bảng hiệu này.

Vệ Uẩn nhìn nàng, đột nhiên hiểu được vì sao Sở Lâm Dương chưa bao giờ để người nhà đưa tiễn.

Người nhà đến tiễn thì sẽ không nỡ đi.

Nhưng có không nỡ hơn đi chăng nữa thì cũng phải nỡ, thế là Vệ Uẩn quay đầu đi, giơ roi đánh ngựa, lao ra ngoài trong cơn mưa sớm.

Liễu Tuyết Dương nhìn bóng lưng hắn, cuối cùng cũng không nhịn được, tiếng khóc nức nở sụt sùi đột nhiên chuyển thành tiếng khóc lớn như gió táp mưa to. Sở Du đỡ Liễu Tuyết Dương, thở dài nói: “Bà bà, Tiểu Thất sẽ bình an trở về.”

Liễu Tuyết Dương khóc không thành tiếng, bà đã quen với tính tình thích khóc này, bà mất trượng phu mất con, bây giờ nhi tử thật vất vả mới bình an trở về lại phải đi, bà khó tránh khỏi việc đau buồn.

Liễu Tuyết Dương khóc cả một buổi sáng, cuối cùng cũng khóc mệt rồi. Sau khi Sở Du hầu hạ Liễu Tuyết Dương nằm ngủ thì trực tiếp quay về phòng của mình.

Trong phòng chất chứa sổ sách và văn kiện thật dày, tất cả trong đó đều là chuyện liên quan đến Vệ phủ.

Đất mà trước đó nàng mua ở Lan Quận, sau khi Thiên Thủ quan thất thủ thì hàng loạt quý tộc tràn vào Lan Quận, lúc ấy nàng bán ra cho người ta, lấy giá gấp năm lần để bán hết tất cả, sau khi trả hết tiền cho Sở Lâm Dương thì vẫn còn dư lại một chút.

Thế là nàng lấy số tiền này để mở sòng bạc và thanh lâu rồi lại thành lập trường tư thục, chuyên dạy dỗ những đứa trẻ đến bước đường cùng trong loạn lạc, bồi dưỡng để làm gia thần của Vệ phủ. Nàng làm hàng loạt chuyện mà bận đến tối mày tối mặt.

Những cuốn sổ sách này rất dày, nàng lật qua từng cuốn từng cuốn. Lật qua mùa hè, lại lật qua trời đông giá rét.

Đợi đến lúc những sản nghiệp này cung cấp nguồn lực kinh tế mạnh mẽ cho Vệ phủ thì đã là mùa xuân năm Nguyên Hòa thứ tư rồi.

Lúc này, Bắc Địch và Đại Sở đã đánh nhau gần năm năm, mà Vệ Uẩn cũng đã đến chiến trường bốn năm rồi.

Sau khi Vệ Uẩn đến chiến trường thì thương nghị với Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan, hắn lại mang khinh kỵ* đi vào Bắc Địch, quấy rối ở hậu phương, mà Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan thì tiến công chính diện. Lần này Vệ Uẩn đi Bắc Địch khác với lần trước, hắn chuẩn bị hai vạn tinh binh, mang theo la bàn và tất cả quân nhu, lại kết hợp với bản đồ sống là Đồ Tác và đại phu Thẩm Vô Song. Lần đầu tiên đi vào đã quấy rối cho Bắc Địch nghiêng trời lệch đất.

*Khinh kỵ dùng để chỉ những kỵ binh được trang bị nhẹ và di chuyển nhanh.

Trong bốn năm, Vệ Uẩn vào trong đó tất cả năm lần, binh lính của hắn có tỷ lệ hao tổn cực cao nhưng mỗi lần đi gần như đều hoàn toàn thắng lợi mà về.

Hắn ở Bắc Địch quanh năm, rất ít khi viết thư nhà, cho dù có viết thì cũng chỉ có hai chữ --- bình an.

Phần lớn là Sở Du biết được tình hình của hắn từ thư của Sở Lâm Dương.

Sở Lâm Dương nói Vệ Uẩn là tướng tài trời ban, phán đoán thời cơ cực kỳ chính xác, lối đánh cũng là hành động khi người ta không đề phòng.

Hắn ta nói bởi vì có Vệ Uẩn nên Đại Sở đánh trận cực kỳ thuận lợi, bây giờ đã lấy lại hết đất đã mất.

Hắn ta nói Bắc Địch tập kích Giang Thành một trận, Vệ Uẩn lấy ít thắng nhiều, lấy bảy hãn tướng trong vạn quân, thậm chí còn treo đầu của bảy người đó trước ngựa.

Trận chiến này đánh vô cùng gian nan, cũng sau trận chiến này mà cục diện của toàn bộ chiến trường đã xuất hiện xu hướng ổn định, đợt tấn công của Bắc Địch có khó khăn mạnh mẽ hơn nữa thì cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết. Mà Vệ Uẩn cũng bởi vì vậy mà danh tiếng vang xe, được rất nhiều cô nương ái mộ, quân địch khâm phục.

Phong thái anh tuấn ngựa trắng thương bạc kia truyền từ miệng của người kể chuyện ở phương Bắc đến miệng của người kể chuyện ở Hoa Kinh.

Thú vui thường ngày của Sở Du và Tưởng Thuần chính là đến quán trà nghe người kể chuyện nói về chuyện trên chiến trường, còn thích nghe đoạn Vệ Uẩn gϊếŧ bảy tướng kia.

“Lúc ấy là, tướng tĩnh kia một mình cưỡi ngựa đến, con ngựa là hãn tuyết bảo mã, thương là thương bạc khắc rồng, ngọc quan trên đầu được khắc ngọc, chân mang giày chiến hoa văn mây ngũ sắc, mày như bút vẽ, mắt như điểm sơn, da trắng nõn nà, môi như ngậm hoa đào, mọi người đều khen ngợi, ôi chao chao, thật sự là tiểu tướng quân rất anh tuấn!”

“...”

“Chỉ thấy trường thương của tướng quân kia quét ngang qua, đầu người bay lên đầy trời, máu phun ra như lũ, đã xảy ra là không thể ngăn cản. Đám người kêu to kinh ngạc, đây là vị tướng quân nào mà dũng mãnh như thần như thế?”

Nói xong, người kể chuyện dừng lại, nhìn mọi người: “Các vị có biết không?”

Sở Du cắn hạt dưa, mỉm cười nhìn về phía Bắc.

Ngày hôm đó cảnh xuân vừa đúng độ, bầu trời màu xanh lam như được gột rửa, nàng nghe thấy người của cả sảnh đường cùng nhau kêu lên cái tên đó ---

Vệ Thất Lang.

Chú chim tước bị tiếng động dọa sợ mà vỗ cánh bay lên.

Sở Du nhìn chú chim tước dưới ánh mặt trời, nghe tên của hắn.

Vệ Thất Lang nơi Giang Bắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK