Bây giờ tiền tuyến đã được đẩy đến Bắc Địch, có bọn người Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương ở tiền tuyến, Cố Sở Sinh và Triệu Nguyệt ở hậu phương, tình hình Đại Sở đại khái đã được yên ổn, Hoa Kinh gần như đã hồi phục lại dáng vẻ trước trận chiến, thậm chí còn bởi vì có rất nhiều lưu dân an cư lạc nghiệp mà càng phồn vinh hơn trước kia, trên đường người đến người đi, rộn ràng náo nhiệt.
“Tiểu Thất ra tiền tuyến cũng được bốn năm rồi, không biết cuộc chiến này khi nào mới đánh xong, tinh thần của bà bà gần đây càng ngày càng không tốt, luôn nghĩ tới Tiểu Thất.” Tưởng Thuần nhìn người đi đường đi ngang qua, cảm thán mà lên tiếng: “Thật ra thì bây giờ cũng yên ổn rồi, có đánh trận chiến này nữa hay không dường như cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.”
“Cũng không thể nói như vậy được,” Một cô bé đụng vào người Sở Du, Sở Du đỡ lấy cô bé rồi bình tĩnh nói: “Người ta đánh rồi, nếu như cứ bỏ qua như vậy thì lần sau người ta sẽ luôn muốn đánh mình tiếp. Người ta đánh tỷ, nếu tỷ có thể đánh cho người ta sợ thì người ta sẽ kính sợ tỷ.”
Tưởng Thuần ngước mắt nhìn người trên đường, suy nghĩ một chút rồi thở dài nói: “Cũng phải, chỉ là bách tính quá khổ.”
Sở Du cũng có chút bất đắc dĩ: “Đúng vậy.”
“Đất mà muội mua ở Từ Châu nghe nói là thu được không tồi?”
Nói đến bách tính, Tưởng Thuần nhớ lại lúc trước Sở Du thu nhận giúp đỡ những lưu dân kia. Lúc trước Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương vay tiền, mua lại số lượng lớn đất đai ở Từ Châu, sau đó lại đưa số lượng lớn lưu dân qua đó, những lưu dân kia an cư lạc nghiệp, trở thành đầy tớ, mà đất đai cũng được khai khẩn trong bốn năm này, số lượng lớn lương thực được đưa ra ngoài tiêu thụ trên cả nước.
Tưởng Thuần biết Sở Du đang bận rộn những chuyện này, mỗi ngày ở Vệ phủ người đến người đi, bây giờ Tưởng Thuần đã quản lý tiền tài vật chất trong phủ, phụ trách giảm chi tiêu, mà Sở Du thì một tay lo liệu tất cả tài sản của Vệ phủ, phụ trách tăng thu nhập.
Ngoại trừ việc tăng thu nhập thì Sở Du cũng đã bắt đầu huấn luyện số lượng lớn gia thần, sau Phượng Lăng thành, Hàn Mẫn đi theo Sở Cẩm trở về Hoa Kinh, phụ thân Hàn Tú của hắn ta cũng đi theo Sở phủ, mai danh ẩn tích. Chờ sau khi Sở Du yên ổn thì nhận lấy Hàn Tú và đệ tử của ông ấy, chuyên phụ trách nghiên cứu chế tạo vũ khí.
Chỉ là những chuyện này được làm rất kín đáo, Tưởng Thuần cũng không biết được phần lớn, chỉ nhìn thấy Sở Du mỗi ngày bận rộn, còn tưởng rằng nàng vì chuyện tiền nong mà lo lắng.
Thế là nàng ấy nói đến những lưu dân đã yên ổn ở Từ Châu, sau khi có được cái gật đầu của Sở Du, nàng ấy nhân cơ hội này nói: “Thật ra thì bây giờ Vệ phủ cũng không thiếu tiền, muội cũng đừng quá nhọc lòng, những thứ như tiền bạc này, nghĩ thoáng là được rồi.”
Sở Du cười cười, cũng không nói lời nào.
Tương lai không biết được Vệ phủ sẽ đi về hướng nào nên nàng phải chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, chờ ngày đó đến.
Tưởng Thuần thấy Sở Du không nói lời nào, nàng ấy còn muốn lên tiếng thì nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói: “Chiêu Hoa phu nhân.”
Hai người quay đầu lại liền trông thấy Cố Sở Sinh mặc áo xanh đứng sau lưng hai người họ.
Trên đầu hắn mang khăn trùm đầu, trong tay cầm vài cuốn sách, nhìn qua giống như thư sinh tuấn mỹ, không thấy một chút quan uy nào.
Sở Du và Tưởng Thuần cười khẽ, hành lễ nói: “Bái kiến Cố đại nhân.”
Cố Sở Sinh đánh giá hai người, hiểu ra được một chút: “Hôm nay đi dạo phố?”
“Thời tiết tốt.” Sở Du trả lời một cách tùy ý, rơi ánh mắt lên trên sách mà Cố Sở Sinh mang theo, những cuối sách kia đều viết về vài câu chuyện kỳ lạ, nàng nhớ rõ trước khi mười bốn tuổi Cố Sở Sinh đã rất thích xem những thứ này, sau khi gia đình có biến cố thì không xem nữa, ai có thể nghĩ tới một lần nữa, nàng lại có thể nhìn thấy những cuốn sách này trong tay của Cố Sở Sinh hai mươi tuổi.
Cố Sở Sinh thấy Sở Du nhìn sách trong tay hắn, hắn thuận theo ánh mắt của Sở Du mà nhìn qua thì hiểu được, lại có một chút ngại ngùng, dường như cảm thấy dáng vẻ làm việc không đàng hoàng của mình bị Sở Du nhìn thấy thì có một chút không ổn. Thế là hắn ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Ta cũng chỉ xem khi rảnh rỗi, bình thường trong triều bận rộn, ta cũng không xem mấy thứ này.”
Nghe thấy lời nói này của Cố Sở Sinh, Sở Du không khỏi cười, nàng chậm rãi nói: “Thật ra cũng không có gì, con người cũng nên có lúc nghỉ ngơi, biết được Cố đại nhân có sở thích này, ta lại cảm thấy vô cùng đáng yêu. Ta cũng thích xem những câu chuyện này, cuốn này khi còn nhỏ ta đã từng thích.”ểu>
“Vậy thì cũng khéo.” Cố Sở Sinh cười nói: “Hôm nay trong số sách được chọn ta thích nhất cuốn này.”ểu>
“Cuốn sách này cũng thật là dài, sợ là ngươi phải xem rất lâu, bây giờ ngươi…” Sở Du nói xong thì bỗng nhiên nhớ tới: “Lúc này mới nhớ tới, nghe nói gần đây ngươi thăng lên làm Lễ bộ Thượng thư rồi, cũng quên chúc mừng.”
Ở Đại Sở khi vào Nội các thì nhất định phải thăng lên từ Lễ bộ Thượng thư. Lên làm Lễ bộ Thượng thư rồi thì cũng có nghĩa là bước tiếp theo chính là Nội các. Bây giờ Cố Sở Sinh nhỏ tuổi chưa quá hai mươi mà lại nằm ở vị trí này, có thể thấy được là Triệu Nguyệt vô cùng sủng ái.
Cố Sở Sinh thật sự cũng không cảm thấy có gì đáng để khen ngợi, nhưng Sở Du chúc mừng hắn, hắn lại có một chút ngại ngùng.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Đều là hư danh, bình thường cũng có nhiều việc hơn.”
Nói xong hắn quay đầu rồi nói: “Thân thiết không bằng gặp ngẫu nhiên, hôm nay sắc trời còn sớm, không bằng để ta mời hai vị phu nhân ăn một bữa cơm?”
Nghe nói như thế, Sở Du chần chừ một lát, đang muốn mở miệng từ chối thì nghe Tưởng Thuần nói: “Cũng được, ta đang cảm thấy đói bụng đây.”
Nói xong, nàng ấy kéo Sở Du đi về phía tửu lâu ở một bên, cười nói: “Ta thấy tiệm này cũng không tệ, đi thôi.”
Sở Du không tiện làm Tưởng Thuần mất mặt trước mặt mọi người, nàng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể đi cùng với Tưởng Thuần, mang theo Cố Sở Sinh đi vào tửu lâu.
Ba người đặt riêng nhã gian rồi tiến vào phòng. Cố Sở Sinh đầu tiên là gọi đồ ăn, sau đó mới quay đầu nói với Sở Du: “Hai vị phu nhân cũng đừng quá câu nệ, trong triều bây giờ có chút tin tức ở tiền tuyến, ta cũng muốn nói một câu với hai vị phu nhân nên lúc này mới mời riêng hai vị. Nếu có chỗ không chu toàn thì mong được tha thứ.”
Nghe thấy là tin tức liên quan đến Vệ Uẩn, sự xấu hổ trong lòng Sở Du cuối cùng cũng tiêu tan đi một chút. Nàng thở phào nói: “Tiền tuyến thế nào rồi?”
“Gần đây bệ hạ thương lượng với ta,” Cố Sở Sinh nhìn Sở Du, chậm rãi nói: “Muốn nghị hoà với Bắc Địch.”
Sở Du nhíu mày, Cố Sở Sinh tiếp tục nói: “Bây giờ bên trong Đại Sở đã yên ổn, chiến tuyến cũng đã được đẩy lên phía Bắc. Bệ hạ cảm thấy, bây giờ tiếp tục đánh thì chỉ là tự nhiên hao phí nhân lực. Nàng cũng biết, bây giờ Vệ Uẩn giúp đỡ Đồ Tác chiếm đóng hơn một nửa các bộ lạc của Bắc Địch, Đồ Tác rất có thể sẽ cùng Tô gia đối địch xưng vương, thật ra bây giờ chỉ cần thả cho Bắc Địch bọn họ chó cắn chó là đủ rồi, không cần can thiệp vào quá nhiều nữa.”
Sở Du không nói chuyện, nàng lẳng lặng nghe, Tưởng Thuần đứng dậy rồi cười nói: “Hai người trò chuyện trước đi, ta ra ngoài cho tiện.”
Sở Du suy tư về lời của Cố Sở Sinh, nàng gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Chờ sau khi Tưởng Thuần đi rồi, Cố Sở Sinh cũng thở phào một hơi, nội dung có vẻ lớn mật hơn rất nhiều: “Thật ra bây giờ mặc dù Đồ Tác đã chiếm đoạt một vài bộ lạc nhưng hoàn toàn không có năng lực chống lại Tô Tra. Năm ngoái sau khi Tô Tra gϊếŧ Tô Xán đã chiếm đoạt bộ lạc Tra Đồ, Bắc Địch trên dưới một lòng, sĩ khí tăng nhiều, một khi Đại Sở rút quân thì Đồ Tác thua là chuyện không thể nghi ngờ. Nhưng mà Bắc Địch đánh tới bây giờ, hoặc là chúng ta nâng Đồ Tác lên, ký kết minh ước. Hoặc là phải tiêu diệt bọn họ một cách triệt để.”
“Những lời này ngươi không nói với bệ hạ?”
“Bệ hạ có ý gì, nàng không hiểu rõ sao?”
Ánh mắt Cố Sở Sinh lóe lên ý lạnh: “Bây giờ hắn muốn Vệ Uẩn trở về, hoàn toàn là bởi vì bây giờ hắn cảm thấy bản thân không chế trụ nổi Vệ Uẩn, không thể thả cho Vệ Uẩn tiếp tục ở bên ngoài được.”
“Lúc hắn thả người đi không phải rất sảng khoái sao?” Sở Du cười lạnh, Cố Sở Sinh bình tĩnh trả lời: “Là bởi vì hắn cảm thấy, vào giờ khắc này hắn có thể thu về được.”
Sở Du không lên tiếng, Triệu Nguyệt khốn kiếp thế nào thì bây giờ vẫn là quân chủ, ban mười hai đạo quân lệnh xuống, trừ phi Vệ Uẩn làm phản tại chỗ, nếu không thì vẫn phải trở về.”
Nàng mím môi, trong lòng suy tư xem hành động như thế nào. Cố Sở Sinh thấy dáng vẻ nàng trầm tư thì lẳng lặng nhìn.
Hiếm khi hắn có thời gian để yên tĩnh quan sát nàng như vậy, bây giờ nhìn nàng dưới ánh mặt trời, suy nghĩ sự việc một cách yên tĩnh lại ôn hòa, hắn liền cảm thấy trong lòng là một mảnh ấm áp.
Hắn giống như một người du hành đã đi con đường rất xa rất dài, muốn có một phần yên ổn từ trong nội tâm, mà đối với hắn mà nói, sự yên ổn này ngoại trừ người này thì không ai có thể cho hắn được. Mà cho dù người này chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, thì hắn cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác mà hắn đã cầu mong suốt hai đời.
Sở Du suy tư một hồi, trong lòng đại khái đã nắm chắc, nàng ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Mặc dù không biết mục đích của ngươi là gì nhưng cũng cảm ơn ngươi.”
Cố Sở Sinh lắc đầu, không nhiều lời.
Một mặt là vì hắn đã đồng ý với Vệ Uẩn, trước khi Vệ Uẩn trở lại hắn sẽ không làm quá nhiều. Một mặt khác là vị hắn biết, bây giờ về mặt tình cảm Sở Du giống như một con mèo con thận trọng, ngươi không thể làm kinh động đến nàng, phải bảo vệ nàng, bảo vệ đến khi nàng tự đi ra từ trong cái ổ tối đen như mực kia.
Sở Du lại hỏi Cố Sở Sinh vài câu một cách kỹ càng về tình hình của Triệu Nguyệt, điểm tâm đều được đưa lên rồi, Sở Du bảo Cố Sở Sinh ăn một chút, lúc này mới nhớ tới, Tưởng Thuần lại một đi không trở lại.
Sở Du có chút khó hiểu: “Phu nhân các ngươi có nói là đi đâu không?”
“Phu nhân nói là phu nhân đã mua quá nhiều đồ nên hơi mệt một chút, còn xin Cố đại nhân đưa Đại phu nhân trở về.”
Nghe thấy lời này, Sở Du hiểu rõ Tưởng Thuần muốn làm gì. Nàng có chút bất đắc dĩ, lại nghe Cố Sở Sinh nói: “Ăn trước đã, ăn xong ta đưa nàng về.”
“Không cần…”
“A Du,” Cố Sở Sinh thở dài, lẳng lặng nhìn nàng: “Thật ra nàng và ta không cần phải xa lạ như thế, nàng cứ xem ta như là cố nhân, bằng hữu thuở nhỏ, có khó khăn như vậy sao?”
Lời này khiến Sở Du có một chút không biết làm thế nào, nàng nhìn dáng vẻ hơi xúc động của Cố Sở Sinh, một hồi sau, nàng thở dài nói: “Để ta thử xem.”
Sau khi nói xong, hai người vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Chờ đến lúc ra ngoài, lúc này mới phát hiện ra khí trời vốn dĩ còn sáng sủa lại bắt đầu có mưa nhỏ. Sở Du không có ô, xe ngựa lại bị Tưởng Thuần mang theo trở về, nàng chỉ có thể ngồi xe ngựa của Cố Sở Sinh về phủ.
Cố Sở Sinh đưa nàng lên xe nhưng bản thân lại không lên. Sở Du vốn cho rằng hắn về trước, trong lòng nàng thở phào một cái, dựa vào xe ngựa, lẳng lặng tiêu hóa lời của Cố Sở sinh.
Vệ Uẩn khiến Triệu Nguyệt cảm thấy bị uy hiếp, Triệu Nguyệt muốn gọi hắn về, bây giờ nàng phải tạo ra một chút phiền phức cho Triệu Nguyệt, để Triệu Nguyệt không có lòng dạ nào làm chuyện này.
Mà chuyện như vậy thì nàng cần phải tiến cung một chuyến, thương nghị với Trưởng công chúa mới được.
Nghĩ đến Trưởng công chúa, nàng lập tức thẳng người dậy rồi cuốn màn cửa xe ngựa lên, muốn dặn dò người quay đầu lại đi về phía hoàng cung.
Nhưng mà nàng mới mở màn cửa ra gọi một tiếng: “Người đâu.”
Tiếp theo đó liền trông thấy thanh niên mặc áo xanh cưỡi ngựa tiến lên một bước, khom người nói: “Sao vậy?”
Hắn không che ô, mưa phùn đã sớm làm y phục của hắn ướt đẫm. Tóc hắn dính nước, tụ lại trên mặt hắn. Nhưng mà nhếch nhác như vậy mà hắn lại mang theo một loại hòa nhã như ngọc, hắn lẳng lặng nhìn nàng, tĩnh lặng chờ nàng dặn dò.
Sở Du sững sờ nhìn hắn, một hồi sau mới phản ứng được.
“Sao huynh lại ở đây?”
“Ta không yên lòng,” Cố Sở Sinh cười cười, thấy ánh mắt của nàng nhìn khuôn mặt mình, trong đó mang theo sự kinh ngạc, hắn đưa tay vuốt mặt mình một cái, khó hiểu nói: “Có việc gì sao?”
Sở Du không lên tiếng, nàng lắc đầu, cuối cùng cũng nói: “Huynh về đi.”
Cố Sở Sinh cười cười, cố chấp mở miệng: “Không sao.”
Hắn nói: “Tiễn nàng xong đoạn đường này rồi ta đi.”