Một giọng nam trầm thấp quen thuộc truyền đến, mới nghe thôi Giản Chiêu đã thấy tê da đầu:
"Bảo bối, sắp tới anh định về quê ở với bác trai vài ngày đúng không?"
Vừa nghe thấy cái giọng này, Triệu Thiên Kiệt đã sừng sộ lên. Không ai khác, chính là cái tên Hoắc Dạ Nam gian xảo và lưu manh.
Giản Chiêu cũng không ngờ người gọi đến lại là hắn, cứng người ngắc ngứ trả lời:
"Đúng vậy, mà sao cậu biết?"
Phía bên kia không trả lời.
Cha Giản rất ghét Hoắc Dạ Nam, hẳn cũng không hơi đâu mà tìm số điện thoại gọi đến rủ hắn về quê chơi. Mà chuyện này hiện giờ chỉ có bốn người biết, không thể nào mà truyền lời đi được, huống hồ ba tên kia cũng không đời nào đi nói cho hắn biết. Trong phòng kí túc xá kín thế này không thể nào có người theo dõi. Vì vậy chỉ có một khả năng đáng sợ.
Hoắc Dạ Nam lén lắp thiết bị theo dõi trong phòng.
Giản Chiêu hơi rùng mình, y không ngờ tên này lại biến thái đến mức đấy. Mà chẳng hiểu sao hắn biết phòng ký túc xá của y ở đâu, càng không hiểu hắn mò vào bằng cách nào. Triệu Thiên Kiệt cũng đoán ra được, hắn hùng hổ giật điện thoại, quát lên:
"Tên cầm thú kia, có tin tôi báo cảnh sát bắt ông không? Ông dám...dám làm thế với thầy hả???"
Ôn Dĩ Hoài cũng đen mặt, anh không còn giữ nét ôn hòa ấm áp được nữa. Phó Quân Thanh cũng khó chịu không kém, anh lên tiếng đề nghị:
"Tắt máy đi, ta đi lục soát khắp phòng xem sao."
"Từ từ đã---" Giọng Hoắc Dạ Nam vọng đến nhưng Triệu Thiên Kiệt đã tắt máy cái rụp.
Ba tên thanh niên đứng phắt dậy, bắt đầu đi lục lọi những góc kín có khả năng giấu thiết bị theo dõi nhất, mặt ai cũng thâm trầm. Riêng 'người bị hại' Giản Chiêu lại không lo lắng hoảng hốt như thế, y quá hiểu cái tính nết trời đánh của Hoắc Dạ Nam, chỉ là không ngờ hắn dám làm đến bước này, y cũng không làm gì mờ ám mà phải lo sợ, hơn nữa chắc chắn Hoắc Dạ Nam sẽ không đem cái đó ra uy hiếp y.
Là người trong cuộc, Giản Chiêu bình tĩnh đến lạ.
Chờ cho ba người kia tìm một vòng quanh nhà cũng không thấy, Triệu Thiên Kiệt phải cởi hẳn áo đã ướt đẫm mồ hôi ra, Giản Chiêu mới ấn điện thoại gọi lại cho Hoắc Dạ Nam.
Hắn ta bắt máy ngay tức thì. Nói chuyện như thể đã đoán trước được Giản Chiêu thế nào cũng sẽ gọi lại:
"Anh không giận tôi chứ? Xin lỗi vì đã làm thế. Nhưng cái thứ ấy chỉ là thiết bị nghe lén thôi. Tôi muốn biết bình thường anh nói chuyện với ai, ai ngờ đêm qua phòng anh vang lên giọng ba gã thanh niên cơ đấy. Tôi đã tức điên lên, nhưng tôi không chạy đến làm loạn, anh thấy tôi giỏi không?"
Triệu Thiên Kiệt chửi thề một tiếng. Hoắc Dạ Nam tạm ngừng một chút, giọng điệu dần u ám:
"Chà, thằng chó con đã chạy đến bên đấy rồi cơ à? Không ở cạnh bầu bạn với bạn gái của mày đi, quay đấy làm cái gì?"
'Bạn gái' mà Hoắc Dạ Nam nhắc đến là cô gái tóc ngắn lúc trước đi cùng Triệu Thiên Kiệt mà hai người gặp ở cổng trường. Tóc đỏ uất nghẹn, gầm lên:
"Đấy là người bên gia đình sắp xếp, tôi không có quan hệ với cô ấy, cũng không có ý định làm quen, cô ta cũng cắt liên lạc với tôi. Tôi-không-thích-con-gái!"
"Được rồi." Vẫn là Giản Chiêu đẩy hắn ra, bình tĩnh nói chuyện với Hoắc Dạ Nam "Cậu gắn thiết bị ở đâu?"
"Chờ tôi chút." Phía bên kia vang lên tiếng mở cửa xe, rồi có tiếng động cơ ô tô đang khởi động "Sắp tới có bão, tôi chạy qua nhà anh tránh bão vài ngày nhé, chờ qua cơn bão rồi chúng ta cùng nhau đi về quê với bác trai. Đến được nhà anh, tôi sẽ tháo cái thiết bị đó xuống."
"Khốn kiếp, ai cho phép---" Triệu Thiên Kiệt hét vào điện thoại, còn chưa nói hết câu Hoắc Dạ Nam đã cúp máy.
"Thầy." Ôn Dĩ Hoài chán nản hỏi "Thầy cho hắn vào ở cùng thật đấy à?"
Giản Chiêu không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Thế còn các cậu thì sao? Sắp bão rồi, có định đi về chuẩn bị đồ ăn dự trữ tránh bão chưa?"
"Chuẩn bị làm gì, tôi sẽ ở đây đến hết bão, rồi cùng đi với thầy mà." Triệu Thiên Kiệt ngáp một hơi, nằm dài trên sofa trả lời.
"Hai cậu thì sao?" Giản Chiêu lại nhìn sang Ôn Dĩ Hoài và Phó Quân Thanh.
Ôn Dĩ Hoài mỉm cười bảo:
"Bạn học Triệu ở đây thì em sẽ không yên tâm về đâu ạ, thầy vui lòng chứa thêm em luôn với."
Phó Quân Thanh cũng lên tiếng:
"Tôi sẽ ở lại đây, thầy, có thể không?"
Thật là một sự việc hiếm có, Giản Chiêu không những không từ chối mà còn gật đầu, nói:
"Vậy phải chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn lắm, để tôi chạy ra siêu thị mua về."
"Không cần đâu." Ôn Dĩ Hoài cười dịu dàng "Em gọi người mang đầy đủ qua đây rồi."
*****
Ôn Dĩ Hoài: Anh tính trước cả rồi, hehehe