Mấy người kia đã đi hết, trong căn phòng rộng rãi chỉ còn mỗi Giản Chiêu. Y đặt lưng xuống nệm êm ái, phấn khích lăn qua lăn lại cọ cọ người vào chăn bông mềm mại rồi ngủ thiếp đi. Đồng hồ trên tường trôi qua từng giây, không gian tĩnh lặng đến mức nghe được cả âm thanh của tiếng tim đập và hơi thở đầu đặn. Trong cơn mơ màng, Giản Chiêu cảm nhận được nệm bên cạnh hơi lún, có người trèo lên nằm xuống, một cánh tay rắn chắc với hình xăm dữ tợn vòng qua siết chặt lấy eo y, hơi thở mạnh mẽ bao trùm cả người. Giản Chiêu khó chịu đẩy cái đầu bù xù đang vùi vào ngực mình, lầm bầm hỏi:
"Làm cái gì lại đến vào giữa đêm? Chẳng phải hẹn sáng mai sao?"
"Nhớ anh quá." Hoắc Dạ Nam trả lại, giọng trầm trầm nam tính mang theo sự buồn ngủ "Lâu lắm tôi không được ngủ ngon, cục cưng, cho tôi ôm anh một đêm. Có anh tôi mới say giấc được."
"Cậu vào đây bằng cách nào thế?" Giản Chiêu mơ màng muốn ngủ tiếp lắm rồi, nhưng vẫn gượng hỏi.
"Tôi lấy trộm chìa sơ cua đấy, đừng giận, mấy tên học trò kia tên nào chả chôm một cái."
"Hư hỏng!"
Giản Chiêu muốn gạt tay hắn, nhưng mắt trĩu nặng không mở ra được, còn đang trong cơn ngái ngủ, cũng không còn sức, hẩy qua vài cái không ăn thua liền thôi, y mắt nhắm mắt mở vỗ nhẹ lên má hắn rồi nghiêng đầu lại đi vào giấc ngủ ngon. Hoắc Dạ Nam nhìn y chằm chằm, từ ánh sáng yếu ớt của cái đèn ngủ màu hồng nhạt nhòa mà si mê ngắm nghía từng góc cạnh của khuôn mặt y. Cứ thế, hắn ôm chặt Giản Chiêu, hưởng thụ hơi ấm dễ chịu từ người y truyền sang.
Mùi hương của Giản Chiêu là một thứ có tác dụng an thần tốt nhất, thần kinh vốn căng thẳng nhờ đó mà thả lỏng, Hoắc Dạ Nam chìm vào giấc ngủ ngon không mộng mị.
- Còn 23 giờ-
6 giờ sáng, Giản Chiêu bừng tỉnh vì tiếng rống giận dữ của Triệu Thiên Kiệt.
Y xoa xoa lỗ tai, màng nhĩ cũng bị chấn động làm đầu óc ong ong. Chống tay ngồi dậy, đập vào mắt Giản Chiêu là khuôn mặt cau có của Triệu Thiên Kiệt khi hắn đang ngồi xổm trên giường, cố sức nhấc cánh tay đang ôm eo y của Hoắc Dạ Nam. Hắn dùng sức như muốn bẻ luôn cánh tay của người chú chết tiệt này vậy. Tuy nhiên, Hoắc Dạ Nam vẫn không mảy may nhúc nhích, Giản Chiêu có thể nhìn thấy cái tên nằm cạnh mình đang nhếch môi cười khinh. Y đau đầu, lại phải đứng ra hòa giải, vừa dỗ dành Triệu Thiên Kiệt cho hắn bình tĩnh vừa phải bắt Hoắc Dạ Nam buông tay ra.
Triệu Thiên Kiệt xách theo nguyên một cái vali cỡ lớn đến, bên trong đều là quần áo hàng hiệu, các mốt thời trang mới đều có đủ. Ai không biết lại tưởng ông nhãi này xách đồ đi du lịch chứ không phải đi tránh bão trong vài ngày.
Phô trương như này mới chuẩn tính cách trẩu tre hay khoe mẽ của hắn.
- Còn 22 giờ-
Giản Chiêu đập trứng, trụng mì vào nước sôi, rửa sạch bó rau để nấu một nồi mì tôm làm bữa sáng cho hai người kia. Triệu Thiên Kiệt cùng Hoắc Dạ Nam đều ngồi trên sofa, người này ngồi sát bên trái thì người kia ngồi sát bên phải, nhất quyết chừa ra một khoảng trống trên sofa, tạo ra một khí thế giằng co như thể có chết cũng không hòa hợp.
Cũng may là có Giản Chiêu, hai người này mới không lao vào đánh đối phương (chủ yếu là Triệu Thiên Kiệt ngựa non háu đá gây hấn trước).
Y lau khô tay, bưng nồi mì thơm ngon còn bốc hơi nóng ra đặt lên bàn, bất đắc dĩ phải ngồi vào khoảng trống giữa hai người kia. Triệu Thiên Kiệt lập tức sán lại gần, bảo:
"Uầy, thầy nấu nhìn ngon thế, múc cho tôi một bát."
"Tự lấy ăn đi." Giản Chiêu nhét bát đũa vào tay hắn "Mỗi người một phần thôi, tôi nấu nhiều vậy là còn để cho mấy người chưa đến ăn nữa."
Không hiểu chọc vào chỗ nào của Triệu Thiên Kiệt mà hắn ta lại sừng sộ lên, không nghe lời mà múc một tô đầy, có vẻ thấy chưa đủ mà lấy nguyên cái nồi đi luôn, không cho Hoắc Dạ Nam động đũa đến, gay gắt nói:
"Không có kẻ nào ngoài tôi được ăn mì thầy nấu đâu!"
Giản Chiêu bất lực còn Hoắc Dạ Nam thì khinh thường ra mặt.
- Còn 21 giờ-
Khi Ôn Dĩ Hoài cùng Mặc Đình Xuyên bước vào phòng thì Triệu Thiên Kiệt đã nốc no căng đến mức tưởng như sắp bội thực, nồi mì đầy ắp mà giờ không còn sót vụn nào.
Đầu đỏ còn rất đắc ý, dù no đến mức ợ hơi mấy cái liền vẫn không quên giở thói cà khịa:
"Mì này là thầy nấu riêng cho một mình tôi, mấy cậu không có phần đâu, chịu đói đi."
Mặc Đình Xuyên đeo cặp kính gọng vàng, mặc áo khoác lông chồn sành điệu, gã kênh kiệu nhìn Giản Chiêu, gọi:
"Thầy."
Giản Chiêu nhìn hắn bằng đôi mắt hổ phách.
Không hiểu sao khí thế cao ngạo bay sạch, Mặc Đình Xuyên ậm ờ hồi lâu, xuống giọng nhờ vả:
"Tôi chưa ăn gì, thầy...ờm...có thể nấu cho tôi bát mì không?"
Tất nhiên y không từ chối. Ôn Dĩ Hoài cười chào hỏi rồi đi theo Giản Chiêu vào bếp phụ nấu nướng.