• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bữa tối vô cùng vui vẻ tại ngôi nhà nhỏ của An Nhiên, Ông Đình Phong cứ ôm Tiểu Bảo mãi không rời, Bà Nhã Lam bên cạnh thì chăm sóc từng chút một, An Nhiên thấy mình may mắn vì có được ba mẹ chồng vô cùng tuyệt vời yêu thương cô và Tiểu Bảo, luôn bảo vệ hai mẹ con cô.
Sau bữa tối, hai ông bà nài nỉ cho Tiểu Bảo theo về Hàn Gia, Tiểu Bảo cũng yêu quý ông bà nội nên đòi theo về, An Nhiên đành đồng ý mặc dù sẽ rất nhớ con.
Khi mọi người ra về chỉ còn cô và Lệ Vũ ở lại, ngồi ở sofa hai người tâm sự Lệ Vũ nhẹ giọng hỏi An Nhiên:
_ An Nhiên cậu còn yêu Nguyên Phong chứ?
An Nhiên gượng cười ánh mắt mang chút buồn buồn:
_ Đối với mình hiện tại yêu hay không yêu đều không quan trọng nữa, hiện tại mình và anh ấy hai người hai cuộc sống khác nhau,anh ấy có gia đình của anh ấy, mình có Tiểu Bảo là đủ.
Lệ Vũ nắm tay An Nhiên giọng nói trở nên trầm xuống:
_ An Nhiên năm cậu rời đi Nguyên Phong biết hết sự thật, Vân Kiều cùng nhà họ Bùi âm mưu lừa gạt anh ấy, sau khi trừng phạt bọn họ năm năm qua anh ấy đều chờ cậu chở về,còn cho người tìm kiếm cậu khắp nơi, sự thật anh ấy đã bị họ lừa, ngày Vân Kiều mang thai đứa bé không phải con của Nguyên Phong vì hai lần anh ấy chạm vào cô ta đều bị cô ta chuốc rượu có thuốc ngủ, người cô ta qua đêm là Đằng Khiết người tình của ả.
_...

_ Mình không bênh vực anh ấy vì anh ấy là bạn của Nhất Thiên, mà sự thật anh ấy đã yêu cậu từ chính ngày hai người gặp nhau, ngày anh ấy trở về người anh ấy gặp trước vẫn là cậu, khi đó dưới vườn hoa bách hợp nụ cười của cậu khiến anh ấy rung động, nhưng vì không nhận ra cậu mà để lỡ.

Hằng ngày anh ấy đều tới cổng trường đón Vân Kiều là vì muốn nhìn thấy cậu, là vì yêu nhưng không dám buông bỏ kiêu ngạo để yêu người mình khắc cốt ghi tâm.
An Nhiên lệ rơi đầy mặt, cô không biết mình nên làm gì trong lòng là một mảnh rối ren, giọng nói nhẹ nhưng đầy run rẩy của cô cất lên:
_ Lệ Vũ mình và anh ấy đều là bỏ lỡ nhau.
Lệ Vũ ôm cô vào lòng nhẹ nhàng an ủi:
_ Nếu còn yêu hãy làm theo trái tim, cậu còn nhớ có lần cậu luôn được người nào đó mua trà sữa nóng mỗi dịp tan trường không? là anh ấy luôn đứng đợi rất lâu để mua cho cậu trà sữa cậu yêu thích, tự mình trồng hoa bách hợp trong vườn nhà vì biết cậu yêu hoa bách hợp, đặt tên cho ngôi biệt thự của hai vợ chồng cậu là bách hợp,vì sợ cậu buồn mà sang tận Đức mang Tiểu Bạch có giá trên trời về để cậu ôm và chơi đùa.
_ Những chuyện này...
Lệ Vũ nhấn mạnh đầy kiên định:
_ Là sự thật không phải Nhất Thiên nói với mình mà là Quân Dịch, có lần mình gặp anh ấy ở quán bar anh ấy đã nói hết cho mình nghe, anh ấy còn nói tháng nào Nguyên Phong cũng về cô nhi viện của Mẹ Hạ để mong cậu có trở về sẽ gặp được, nhưng năm năm không một lần được gặp,vì cậu mà vẫn lo cho cô nhi viện được điều kiện tốt để duy trì, vì cậu mà Mạc Thị năm đó bị Bùi Tuệ Lâm ôm tiền bỏ trốn theo tình nhân dẫn đến phá sản nhưng lại cố gắng vực lại Mạc Thị ổn định như bây giờ để cha Mạc không bị mất đi tâm huyết bao đời, vì cậu mà xăm lên ngực vị trí của trái tim hai chữ " An Nhiên " và đặc biệt vì nhớ thương mà đêm nào cũng phải dùng thuốc mới an ổn ngủ được.
Tim An Nhiên như ai đó bóp chặt, đau tới mức không thở nổi,nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt xinh đẹp.Giọng cô nghẹn lại:
_ Lệ Vũ mình...!mình chưa từng biết những chuyện này...!mình thực sự...
Lệ Vũ vỗ nhẹ lưng An Nhiên An ủi:
_ Chúng ta đều không biết, chỉ là vô tình được biết, thật ra bao năm qua cuộc sống của Nguyên Phong cũng không dễ dàng gì, đã từng coi sinh mạng như cỏ rác, tới mức bị thương, nhập viện vẫn luôn miệng gọi tên cậu, tỉnh dậy là hỏi cậu về chưa?
_...
_ An Nhiên nếu trong tim cậu còn hình bóng của anh ấy hay thử mở lòng anh ấy sẽ mang hạnh phúc cho cậu, làm papa tốt của Tiểu Bảo.
_...

_ Bữa trước khi mình và Nhất Thiên vừa về nước đã nghe tin Hàn Nguyên Phong vì dầm mưa cả buổi mà ốm rất nặng.

Hãy mở lòng mình cho anh ấy một cơ hội chuộc lỗi và cho chính cậu một cơ hội được hạnh phúc.
An Nhiên không biết nói gì lúc này, cô không biết mình đang đau lòng vì anh hay vì chính bản thân cô.
...
Sau Khi Lệ Vũ được Hạ Nhất Thiên quay lại đón, An Nhiên quay bước đi vào nhà, nhưng vừa quay người muốn nhấn chốt cửa thì chợ nghe thấy tiếng tách, chột cửa khóa lại, cả thân hình mảnh khảnh rơi vào vòm ngực ấm áp có chút quen thuộc, hương hổ phách nhàn nhạt quen thuộc vương vấn chóp mũi, cô nhận ra Nguyên Phong, muốn đẩy anh ra nhưng cái ôm của anh rất chặt, anh gục mặt lên vai cô giọng nói có chút yếu ớt:
_ An Nhiên! Anh nhớ em! rất nhớ, một tuần qua anh đã cố gắng không tới tìm em nhưng anh không chịu được nữa, vô cùng nhớ e mất rồi.
An Nhiên toàn thân run run, trái tim vô thức đập mạnh, Nguyên Phong gục mặt trên vai cô, cả người tỏa ra hơi nóng khiến An Nhiên giật thót, giong anh khàn khàn cất lên hơi nóng phả vào cổ của cô:
_ Cầu Xin em cho anh ôm em một lát thôi, anh mệt rồi, một lát thôi anh sẽ trở về.
Vành mắt An Nhiên đỏ lên, cô thực sự muốn kết thúc nhưng anh cứ như thế này cô lại không đành lòng.

nhận thấy anh có chút khác thường, An Nhiên đưa tay chạm lên trán anh, cô giật nảy mình:
_.Nguyên Phong, anh bị sốt à sao nóng như thế.

Không nghe thấy tiếng anh trả lời, An Nhiên dùng hết sức xoay người lại cả người anh đổ lên cô có chút yếu ớt cô chưa từng nhìn qua.
Luống cuống đỡ anh về phòng đặt anh lên giường cô mới nhìn kĩ khuôn mặt của anh, gương mặt anh tuấn bây giờ nhìn có chút tiều tụy, do bị sốt mà cả gương mặt đỏ lên.
Trái tim An Nhiên như bị treo ngược chạy vào nhà tắm lấy khăn ấm đắp lên trán của anh, đưa tay cởi đồ trên người anh khi chiếc áo sơ mi được cởi hết hàng nút, An Nhiên trái tim như ngừng đập ở nơi ngực trái thực sự có hai chữ An Nhiên, anh thực sự coi trọng cô như vậy sao? Nước mắt rơi xuống ướt đẫm gương mặt cô.
Nhìn vòm ngực mạnh mẽ đã thêm mấy vết thương lòng An Nhiên tràn ngập đau đớn giọng cô nho nhỏ đầy nghẹn ngào:
_ Anh bị ngốc à? sao cứ khiến người ta đau lòng như thế, muốn buông mà chẳng thể nào buông.
An Nhiên vừa dùng khăn ấm lau người cho anh vừa lặng lẽ khóc,sau khi lau hết mồ hôi cô mới chạy đi lấy thuốc hạ sốt chật vật gọi anh dậy uống thuốc, nhưng cả người đều vô lực không thể nào gọi được.
An Nhiên đành ngậm viên thuốc lên miệng mình uống nước rồi áp môi mình lên môi anh cô gắng dùng lưỡi đẩy thuốc qua.
Nguyên Phong đang mê man chợt thấy cổ họng khô khốc của mình có dòng nước mát đi qua yết hầu anh lên xuống,anh mới tham lam đưa lưỡi liếm lấy,An Nhiên giật mình ngỡ anh tỉnh muốn đẩy anh ra nhưng đã bị hai tay của anh mạnh mẽ ôm cả người cô đè lên người anh, hai bờ môi chạm nhau, quyến luyến không rời..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK