Từ trong xe truyền ra một thanh âm trầm thấp quạnh quẽ, nhẹ nhàng mà lại mang theo vài phần nhàn nhạt suиɠ sướиɠ.
“Lỡ như anh phát hiện ra, tôi cũng không tốt bụng đến thế, không giống như những gì anh nghĩ thì sao?”
Giọng nói thanh lệ của Thẩm Phồn Tinh còn như đang vang vọng bên tai.
Vào chiều nay, cô từng nói qua.
Không ngờ hành động của cô cũng thật nhanh.
Hắn thật không ngờ, cô gái thoạt nhìn thanh đạm như nước kia vậy mà thật sự có thể có một mặt như vậy.
“Đi mời lão phu nhân lên xe đi.”
“Vâng.”
Du Tùng nghe được thái độ của tiên sinh nhà mình với chuyện này là vô cùng hài lòng.
Trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm, thống khoái lên tiếng, xoay người đến chỗ Bạc lão phu nhân và quản gia Lai Dung.
“A? Không phải nói rất bận sao? Sao còn tìm đến đây làm gì?”
Nhìn thấy cháu trai mình đang ngồi trên xe, Bạc lão phu nhân nhướn mày, cất giọng đầy vẻ ngạc nhiên.
“Bà nội suýt nữa thì xảy ra chuyện rồi, cháu trai sao có thể không đến chứ.” Bạc Cảnh Xuyên bình thản nói.
“Hừ! Nếu hôm nay nha đầu Phồn Tinh không ở đây, bà cũng chưa chắc có thể nhìn thấy mặt cháu!”
Bạc lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, con ngươi khôn khéo đầy vẻ hiểu rõ mọi chuyện.
Bạc Cảnh Xuyên im lặng cam chịu.
“Bà nội không bị thương chứ?”
“Không có, nhưng thật ra thì vẫn bị dọa một chút.
Có điều bà cũng không đến mức bị dọa thành bộ dạng thừa sống thiếu chết gì đâu! Phồn Tinh để bà hết giận, bà bây giờ còn đang rất vui đấy!”
Gương mặt lạnh lùng của Bạc Cảnh Xuyên nhiễm một tia ý cười.
“Bà nội vui thì tốt.”
Bạc lão phu nhân bĩu môi: “Lại không phải cháu làm bà vui, ra vẻ đương nhiên thế làm gì? Thật sự cho rằng Phồn Tinh là vợ mình rồi đấy à?”
Trên mặt Bạc Cảnh Xuyên mang một tầng ấm áp nhàn nhạt, im lặng không nói.
“Cháu xem cái bộ dạng bình bình đạm đạm, thâm thâm trầm trầm này của cháu đi, rốt cuộc khi nào mới mang được con nhóc Phồn Tinh kia về nhà?...!Ôi trời đất ơi...!Chắt trai của ta...!Tương lai thật xa vời, thật xa vời mà...”
Vẻ mặt Bạc lão phu nhân vô cùng đau đớn, hai đứa cháu trai, không đứa nào để bà cụ bớt lo.
Một đứa chỉ lo ăn nhậu chơi bời, không lo làm việc đàng hoàng, không ổn định!
Một đứa cả ngày đâm đầu vào công việc, cả ngày chẳng nói được mấy câu, ngoài công việc ra thì chẳng còn gì khác, trời sinh không thể thân thiết với con gái!
Lão phu nhân ngồi trong xe chỉ biết cầu nguyện.
Chiếc xe vẫn không thể ngăn cản tiếng ồn phát ra từ bên ngoài.
Thẩm Phồn Tinh đoán không sai, Bạc Cảnh Xuyên là người mà khí lạnh toát ra từ trong xương cốt.
Đối với chuyện bên ngoài, chỉ cần không liên quan đến hắn, dù cho có người chết trước mặt, hắn vẫn có thể bình tĩnh bước qua, không thèm cho một cái liếc mắt.
Nhưng lúc này, hắn lại rõ ràng bắt được cái tên mà hắn không thể bỏ qua.
“Phồn Tinh! Sao em lại có thể.......” Tô Hằng khiếp sợ!
Phồn Tinh……
Ánh mắt Bạc Cảnh Xuyên ngày càng tối lại, dần ngưng tụ một làn khí lạnh.
“Làm sao? Muốn xả giận cho cô ta? Vậy anh có muốn đập xe tôi luôn không?”
Giọng nói đạm mạc như nước của Thẩm Phồn Tinh vang lên, ánh mắt lạnh băng mà trong suốt, vô cùng “tốt bụng” đề xuất ý kiến với Tô Hằng.
Tô Hằng dùng ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn cô!
Rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng anh ta lại cảm thấy, anh ta giống như chưa từng biết Thẩm Phồn Tinh!
Lâm Phỉ Phỉ thực sự bị một màn này dọa cho choáng váng!
Thật lâu sau cô ta mới phản ứng lại, khiếp sợ nhìn chiếc xe đã bị đập nát nhừ.
Nhớ lại lúc trước nó chính là một chiếc siêu xe Ferrari, tuy rằng không phải của cô ta nhưng cô ta vẫn cảm thấy hơi đau lòng!
Nhìn đến Thẩm Thiên Nhu ở bên cạnh đang thương tâm muốn chết, cả người đều kịch liệt run rẩy, cô ta lại không kìm được lửa giận.
“Thẩm Phồn Tinh, cô có phải điên rồi không?! Người cũng không đụng vào, một sợi tóc cũng chưa rụng, bọn tôi vẫn bồi thường mấy người 20 vạn, cô còn muốn thế nào nữa?!”
Thẩm Phồn Tinh chậm rãi nâng mắt, nhìn về phía Lâm Phỉ Phỉ, trong mắt là một mảnh lạnh lẽo.
“Còn không hiểu? Tôi chỉ đang cảnh cáo các người! 20 vạn con con đấy, còn chẳng đủ cho các người mua một sợi tóc của lão phu nhân!”
Danh Sách Chương: