Bởi vì đã xem qua hệ thống của Doãn Hinh Mộng, nên Thẩm Sở Sở cả bữa ăn đều ăn mà không tập trung.
Sau khi ăn xong, Hàn Hành Ngạn thấy dáng vẻ của Thẩm Sở Sở thì hỏi: "Sở Sở, sao vậy?" Anh phát hiện, từ lúc nhìn thấy Trương Đằng và Doãn Hinh Mộng, bạn gái mình liền có chút không bình thường.
Thẩm Sở Sở suy nghĩ một lát, hỏi lại: "Anh nói xem một người phụ nữ nếu như có thai, thế đứa trẻ đó chỉ thuộc về một mình cô ấy thôi sao?"
Hàn Hành Ngạn nghe tới vấn đề này, ngoài ý muốn liếc nhìn Thẩm Sở Sở. Nhưng vẫn là nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới trả lời: "Từ quan điểm pháp luật mà nói, cha của đứa trẻ cũng có một nửa quyền nuôi dưỡng."
Nghe được câu trả lời của Hàn Hành Ngạn, Thẩm Sở Sở cũng cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc. Một đứa bé tất nhiên một nửa là của mẹ một nửa là của cha rồi. Thế mà còn phải hỏi sao? Chỉ là, trong lòng cô vẫn còn có một dấu hỏi, không biết nên hỏi như thế nào. Tóm lại, cô đáp án mà cô muốn không phải là cái này.
"Thế, nếu nửa kia của đứa trẻ này không thuộc về cha của nó thì sao?" Vấn đề là hệ thống nhân duyên trên người của mẹ có sự tồn tại của đứa trẻ, nhưng của người cha thì không có nha.
Hàn Hành Ngạn tuy rằng cảm thấy vấn đề này so với vấn đề kia còn ngốc hơn chút, nhưng, vì người hỏi là bạn gái của mình, nên anh lại không chút nào thấy ngu ngốc, ngược lại còn cảm thấy đáng yêu. Vì vậy, nghiêm túc nói: "Thế thì chỉ có một loại khả năng."
Thẩm Sở Sở nghe được đáp án từ Hàn Hành Ngạn, mắt liền sáng lên, hỏi lại: "Khả năng gì?"
"Đứa trẻ không phải là của người cha, cha ruột của nó là một người khác."
Biểu tình của Thẩm Sở Sở phút chốc liền ngây ra, cha của đứa trẻ là một người khác? Đúng a, cô vừa này sao không nghĩ tới vấn đề này chứ? Phải rồi, nếu như đứa trẻ không phải là của Trương Đằng, thế thì hệ thống của Trương Đằng khẳng định sẽ không có sự tồn tại của đứa trẻ.
"Ý anh là, con của hàng xóm?"
Mặt Hàn Hành Ngạn đen sì, gõ vào trán Thẩm Sở Sở, nói: "Đừng có xem mấy thứ linh tinh đó nữa."
Thẩm Sở Sở trừng Hàn Hành Ngạn một cái, nghĩ thầm, ông hàng xóm thì có gì mà linh tinh, cô đây không phải là nói thật thôi sao.
"Vào trong nghỉ ngơi chút không?"
"A, được."
Lúc cùng Hàn Hành Ngạn nằm trên chiếc giường nhỏ phía trong, đầu óc Thẩm Sở Sở vẫn còn đang nghĩ tới chuyện kia. Nếu như cách nghĩ của cô không sai mà nói, thế thì đứa trẻ trong bụng Doãn Hinh Mộng không phải của Trương Đằng mà là của một người khác.
Nhưng mà, có rất nhiều chỗ trong hệ thống này cô còn chưa nắm rõ. Ví dụ, trên hệ thống của Trương Đằng sở dĩ không hiển thị liệu có phải là vì hai người còn chưa kết hôn, liệu có phải kết hôn rồi sẽ hiển thị không?
Tuy nhiên, rất nhanh, cô liền nghĩ tới, nếu như là tình huống đó, cô hoàn toàn có thể nhìn xem trong hệ thống nhân duyên của chồng Vương Tĩnh.
Trong đầu Thẩm Sở Sở hỗn loạn, cảm giác bản thân lập tức sẽ tiếp cận với chân tướng rồi, nhưng lại có chút cảm giác khó hiểu.
"Hành Ngạn? Hàn Hành Ngạn?" Thẩm Sở Sở nhìn vào đôi mắt đang khép trong tầm mắt, khe khẽ gọi một tiếng, "Hàn tiên sinh?"
Hàn Hành Ngạn không mở mắt, mà hôn nhẹ lên trán Thẩm Sở Sở, hỏi: "Sao mà còn không ngủ, tối qua ngủ muộn như thế, sáng nay lại dậy sớm, em không mệt sao?"
Thẩm Sở Sở bởi vì lập tức sẽ nắm được một bí mật to lớn, nên không thấy mệt tẹo nào, nhưng thấy Hàn Hành Ngạn nhắm mắt có vẻ rất mệt mỏi, thốt ra: "Không mệt a, chẳng lẽ anh tối qua rất mệt?" Nghĩ tới dáng vẻ vất vả tối qua của Hàn Hành Ngạn, cô càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.
Hàn Hành Ngạn nghe được câu nói này, lật người một cái, đem Thẩm Sở Sở áp xuống dưới thân, trong giây lát mở to mắt. Bên trong thần thái sáng láng, không có chút nào buồn ngủ.
"Không mệt. Anh vẫn có thể làm nhiều chuyện hơn nữa."
Thẩm Sở Sở lúc này một chút cũng không muốn loại sự này, vì thế, nhìn thấy dáng vẻ Hàn Hành Ngạn, bị dọa một trận. Căng thẳng nói: "Ê, ư, anh không mệt, em... em mệt. Em muốn đi ngủ." Nói xong, liền muốn lôi kéo cái chăn bên cạnh.
Hàn Hành Ngạn nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cười cười, quay người lại, kéo chăn lên cho cô. Tuy rằng buổi sáng anh có chút dị động, nhưng anh sẽ không làm gì. Dù sao, tối qua có chút quá đà.
Rất nhanh, liền nghe thấy tiếng thở đều đều của Thẩm Sở Sở.
Hàn Hành Ngạn ngắm nhìn viền đen dưới mắt Thẩm Sở Sở, có chút hối hận bản thân quá tùy hứng. Đau lòng, hôn lên mắt cô.
Cả buổi chiều hôm ấy, người đến văn phòng chủ tịch báo cáo công việc lúc tới cửa đều được thư ký Vương nhắc nhở: "Nhỏ giọng một chút, đừng nói quá to."
Thẩm Sở Sở khó có được một giấc ngủ ngon, lúc tỉnh lại đã là hơn bốn giờ chiều rồi. Cô rửa mặt mũi, nghe ra được bên ngoài không có người, lặng lẽ mở cửa.
Nhìn thấy người đàn ông đang nghiêm túc làm việc trước mắt, càng nhìn càng cảm thấy đẹp trai.
Buổi tối sau khi ăn xong trở về nhà, lúc ngồi trên sô pha xem ti vi, cô vẫn có chút không bỏ được chuyện của Trương Đằng, vì thế mở ra Wechat của Vương Tĩnh, tìm đến ảnh của chồng cô ấy nhìn kỹ ba giây.
Ngay sau đó, trên đầu anh ta xuất hiện một trái tim màu hồng.
Mà ở trong hệ thống nhân duyên của anh ta, nội dung liên quan tới con cái giống y như của Vương Tĩnh.
[Có hay không có con: Một con trai (2 tháng)]
Bằng chứng này chứng thực cho giả thiết của Thẩm Sở Sở thêm một bước! Cũng có nghĩa là, đứa trẻ trong bụng Doãn Hinh Mộng rất có khả năng không phải là của Trương Đằng!
Nhưng mà, cho dù biết được đứa trẻ trong bụng Doãn Hinh Mộng không phải của Trương Đằng, cô cũng vẫn không có chứng cứ để chứng minh điểm này. Hơn nữa, Trương Đằng có biết được đứa bé trong bụng Doãn Hinh Mộng không phải là của cậu ta hay không, điểm này Thẩm Sở Sở cũng không biết.
Nhỡ đâu Trương Đằng kỳ thực đã biết chuyện thì sao?
Hay vạn nhất suy đoán của cô không đúng thì sao?
Thẩm Sở Sở cảm thấy mình còn cần suy nghĩ kỹ càng, không thể quá nóng vội. Cô còn cần một ít chứng cứ để xác thực chuyện này.
Vừa hay, ngày hôm sau cô phải đi quay chụp trang bìa cho tạp chí N&W, cần đi mấy hôm mới về.
Cơ hội này là khi trước chị Thái giúp cô tiến cử, để cô cùng Trần Thắng Cương quay chụp trang bìa.
Lúc chụp ảnh trang bìa, Thẩm Sở Sở liền sâu sắc thấu hiểu được câu mà Vương Tĩnh nói khi trước: "Chờ sau khi đứa trẻ được ba tháng mới đi chụp ảnh cưới. Quá dày vò người ta đi, sợ đứa trẻ không chịu được."
Thật sự là chịu không nổi, cô không có con còn cảm thấy bụng muốn rơi. Cùng một ống kính, bọn họ phải chụp vô số lần. Mới bắt đầu còn có thể có chút kích động, đến nửa sau thì chẳng còn chút nhiệt tình nào nữa. Càng chụp càng mệt.
Cô thật lòng cảm thấy, chụp trang bìa tạp chí mệt hơn nhiều so với làm diễn viên. Nếu là diễn viên còn có thể có suy nghĩ của riêng mình, cảm xúc của bản thân, linh hồn của cơ thể tồn tại. Còn nếu là chụp cho tạp chí, ngươi chỉ có thể coi chính mình là một con rối dây. Nhiếp ảnh gia muốn ngươi làm cái gì, ngươi liền làm cái đó.
Đương nhiên, ngươi cũng có thể không làm, nhưng nếu không làm, liền không thể đảm bảo được hiệu quả của ảnh chụp ra sẽ như thế nào.
Vì vậy, Thẩm Sở Sở chân thành nói với Trần Thắng Cương: "Các anh làm người mẫu thật không dễ dàng, em đây mới chụp lần đầu tiên liền có chút ăn không tiêu rồi, các anh còn phải chụp thường xuyên nữa."
Trần Thắng Cương dùng câu nói anh ta thích nói nhất trả lời Thẩm Sở Sở: "Ừ, quen rồi là được. Cũng giống như bọn em quay phim thôi, tìm được phương pháp là ổn."
Sau một ngày chụp hình, Thẩm Sở Sở đã giống như một con chó tàn. Chỉ là, lúc nhìn thấy những bức ảnh còn chưa chỉnh sửa, cô lại có cảm giác cả ngày này vất vả là vô cùng xứng đáng.
Điện ảnh "Công chúa Gia Linh" đến Thái Khiết và Trần Tây Lệ đều cảm thấy là một cơ hội tốt để ra mắt điện ảnh. Vì thế, sau khi chụp xong ảnh bìa, mọi người thương lượng một chút, đưa ra một phần thông báo.
{Điện ảnh Công chúa Gia Linh V}: Công chúa của chúng ta cùng với đại hiệp có phải là mặc độ hiện đại cũng rất hợp không? [Nước miếng]
An Hải Trân từ sau sự việc ở sân bay đã triệt để trở thành người hâm mộ của Thẩm Sở Sở. Lúc nhìn thấy ảnh trang bìa của Thẩm Sở Sở, cả người cô đều kích động không ngừng.
Một chú chim nhỏ bởi vì dựa vào một người đàn ông cao lớn, nhìn có một loại cảm giác vô cùng hài hòa. Vì thế, lúc cô chuyển phát còn thêm một câu thế này:
{Nhỏ dễ thương của nhà Sở Sở}: Quá đẹp, tôi quyết định đứng phía đôi CP này rồi/ Điện ảnh Công chúa Gia Linh V:
Bình luận này nhanh chóng bị chìm trong biển người đông đúc.
Bận rộn cả ngày trời, khi một lần nữa trở về Đế Đô, đã là hơn mười hai giờ đêm. Thẩm Sở Sở lo Hàn Hành Ngạn quá bận rộn, nên không liên hệ với anh, chuẩn bị sáng mai cho anh một bất ngờ.
Không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa thang máy, liền nghe được tiếng nói chuyện ở cửa nhà mình.
Trương Đằng cảm thấy bản thân gần đây phiền đến không ổn rồi, đã đi đến bước không nhà để về nữa rồi. Một bên là mẹ cậu, ngày ngày khóc khóc nháo nháo không cho cậu ở bên Doãn Hinh Mộng. Còn bên kia là bạn gái cậu, khóc khóc nháo nháo đòi cậu phụ trách.
Vì vậy, cậu chỉ có thể tìm anh họ mình thôi.
Chỉ là, vừa mới mặt dày bám đuôi đi theo lên, liền phát hiện anh họ không về nhà mình, mà là đi tới nhà Thẩm Sở Sở ở đối diện.
"Anh họ, Sở Sở dạo này không phải có hoạt động ở ngoại tỉnh sao, anh sao vẫn đến nhà cô ấy?" Trương Đằng nghi hoặc hỏi.
Tay Hàn Hành Ngạn đang quét vân tay liền ngừng lại, lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, nói: "Chẳng lẽ không được sao?"
Trương Đằng ngại ngùng cười nói: "Sao lại không thể, anh cứ tùy ý. Chỉ là, anh qua nhà Sở Sở, em đi đâu? Hai chúng ta cùng đến ở nhà Sở Sở, cái này, không thích hợp lắm nhỉ?"
Hàn Hành Ngạn đáp: "Cậu nếu cũng biết là không thích hợp, thì về đi. Dì nhỏ vẫn đang đợi cậu ở nhà. À, đúng rồi, nghe nói chú cũng đã trở về."
Trương Đằng vừa nghe lời đáp, trên mặt trở thành trắng xám, nói: "Xin anh đấy, đừng nhắc tới chuyện này nữa mà."
Hai người đang nói chuyện này, cửa thang máy liền mở ra. Thẩm Sở Sở phong trần mệt mỏi vội vã trở về.
~~~~~ Hết chương 88 ~~~~~
Danh Sách Chương: