Dương Diệp lập tức vội vã chạy tới Sinh Tử đài, lúc đi tới Sinh Tử đài, Dương Diệp bị sợ giật mình, thật là nhiều người, đệ tử ngoại môn lâu đời cùng mới tấn thăng ước chừng hơn một vạn, mà hơn một vạn đệ tử hầu hết đều đi tới Sinh Tử đài, như vậy có phải nhiều hay không?
Nhìn đoàn người đông đúc chằng chịt này, Dương Diệp hơi lúng túng một chút, bởi vì hắn đang suy nghĩ làm sao lên được Sinh Tử đài, hiện tại hắn cũng không bay được.
Bất đắc dĩ, Dương Diệp chỉ có thể đi tới một tên đệ tử ngoại môn ở phía sau, vỗ vỗ bả vai đệ tử ngoại môn, nói: "Sư huynh, nhường đường một tí."
Tên đệ tử mới tấn thăng bị Dương Diệp vỗ vai, lúc trước bị đệ tử ngoại môn lâu đời châm chọc đang khó chịu, nhìn thấy có người động phải mình, lập tức không cần quay đầu, nói: "Sư huynh ta đang nổi nóng, đừng tới phiền ta!"
Dương Diệp có chút cười khổ, sờ lỗ mũi một cái, sau đó lại vỗ vỗ bả vai đệ tử kia, nói: "Sư huynh, làm phiền nói hộ ta, ta đã đến muộn!"
"Ta đã nói..." Người kia có chút khó chịu xoay người chuẩn bị nổi giận, song, khi hắn nhìn Dương Diệp, hắn giống như nhìn thấy quỷ, tay chỉ Dương Diệp, nửa ngày nói không ra lời.
Nhìn thấy bộ dạng tên đệ tử trước mắt này, Dương Diệp có chút buồn bực, có cần giống như nhìn thấy quỷ như vậy hay không?
Lúc hắn đang chuẩn bị nói chuyện, tên đệ tử kia đột nhiên xoay người hướng về xung quanh biển người, la lớn: "Dương Diệp tới, Dương Diệp tới..." Dưới sự gia trì của huyền khí, tiếng hét lập tức lấn át tất cả tạp âm trên sân.
Sau đó, tất cả mọi người nhìn qua phía bên này, không nhìn tên đệ tử đó, lúc này ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Dương Diệp.
Trên Sinh Tử đài, Liễu Thanh Vũ mở hai mắt ra, nhìn về Dương Diệp dưới đài, trong mắt có sát ý không che giấu chút nào!
Ở nơi nào đó, khi nhìn thấy Dương Diệp, trong lòng Thanh Tuyết nhất thời thở dài một hơi, Dương Diệp rốt cuộc xuất hiện. Lúc trước, tuy là mặt ngoài nàng bình tĩnh không gì sánh được, thế nhưng trong lòng lại khẩn trương muốn chết, đây là một trận chiến liên quan đến danh tiếng cùng tương lai của Kiếm Môn, nàng sao có thể không khẩn trương?
Lần này Dương Diệp coi như đã hiểu cái gì gọi là vạn chúng chú mục, hướng về phía những đệ tử bên cạnh hắn khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi đi về phía Sinh Tử đài.
Những đệ tử xung quanh đều rất tự giác lui về phía sau, nhường ra một con đường cho Dương Diệp.
Trên đài, Dương Diệp cùng Liễu Thanh Vũ cách xa nhau bốn năm trượng, trong mắt hai người đều là sát ý.
Tào Hỏa nhìn hai người một chút, sau đó trầm giọng nói: "Liễu Thanh Vũ, Dương Diệp, hai người các ngươi đều là thiên tài của Kiếm Tông, ai chết cũng là tổn thất của Kiếm Tông. Ân oán giữa các ngươi, ta cùng với chúng trưởng lão ngoại môn nguyện ý điều giải cho các ngươi, các ngươi bỏ qua cuộc chiến sinh tử lần này, có thể không?"
"Thù diệt tộc, không đội trời chung!" Liễu Thanh Vũ lạnh giọng nói.
Dương Diệp không nhìn Liễu Thanh Vũ, nhìn về phía Tào Hỏa nói: "Tào trưởng lão, bắt đầu đi. Ân oán giữa ta và y không thể hóa giải!"
Nghe vậy, Tào Hỏa thấp giọng thở dài, sau đó nói: "Sinh Tử đài, sinh tử đều xem bản lãnh của mình, bắt đầu đi!" Nói xong, Tào Hỏa đi xuống đài, giao phó Sinh Tử đài cho Dương Diệp cùng Liễu Thanh Vũ.
Liễu Thanh Vũ khẽ động cổ tay, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong tay của hắn, không hề nói nhảm, khẽ động thân hình, huyễn hóa ra vài ảo ảnh thật mỏng, đâm về phía Dương Diệp.
Mặc dù ảo ảnh có chút mỏng, nhưng đã có thể mê hoặc được người khác. Bởi vì Liễu Thanh Vũ không có trực tiếp công kích Dương Diệp, mà là thi triển Mê Tung Bộ xung quanh Dương Diệp, bởi bản thân Liễu Thanh Vũ tốc độ quá nhanh, cho nên ở xung quanh Dương Diệp đã xuất hiện hơn hai mươi ảo ảnh, lại đang không ngừng tăng lên, thế nên rất nhiều đệ tử ở dưới đài nhất thời không nhìn thấy bản thể Liễu Thanh Vũ.
Nhìn thấy một màn này, có đệ tử phía dưới kinh hô: "Mê Tung Bộ, lại là Huyền giai hạ phẩm thân pháp, Mê Tung Bộ, hơn nữa Liễu sư huynh còn tu luyện ra ba ảo ảnh, lần này Dương Diệp gặp nguy hiểm rồi!"
"Đúng vậy, không nghĩ tới Thanh Vũ sư huynh đã tu luyện Mê Tung Bộ đến đại thành cảnh giới, có Mê Tung Bộ, lại cộng thêm số lượng huyền khí của Tiên Thiên cảnh, có thể nói Liễu sư huynh đang đứng ở thế bất bại!"
"Đừng khẳng định như vậy, Dương Diệp là tồn tại có thể xông đến kiếm nô tháp thứ tầng 22, khẳng định hắn có sát chiêu gì đó, chúng ta tiếp tục xem một chút đi!"
Trên đài, lúc Liễu Thanh Vũ thi triển ra thân pháp mê hoặc người, hai mắt Dương Diệp lập tức đóng lại, hắn không thể không thừa nhận, thân pháp này của Liễu Thanh Vũ thật sự tốt hơn Tật Phong Bộ của hắn. Nhưng muốn dùng thân pháp này tới giết hắn, không thể nghi ngờ là đang nói vớ vẫn.
Nhìn thấy Dương Diệp nhắm lại hai mắt, hai mắt Liễu Thanh Vũ khẽ híp lại, đương nhiên y sẽ không cho là Dương Diệp ngu ngốc đến mức nhắm mắt lại cùng y chiến đấu, Dương Diệp nhắm mắt, hơn phân nửa là vì không để hai mắt bị Mê Tung Bộ của y mê hoặc. Nhưng nếu đối phương nhắm hai mắt lại, vậy thì y sẽ không nhượng bộ.
Một vệt hàn quang hiện lên, trường kiếm trong tay Liễu Thanh Vũ đâm về phía gáy của Dương Diệp.
Mà đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên mở hai mắt ra, xoay người, một cỗ khí thế ác liệt vô hình từ trong cơ thể Dương Diệp tuôn ra, tràn về phía Liễu Thanh Vũ.
Lúc cảm thụ được cỗ khí thế đó, Liễu Thanh Vũ kinh hãi gần chết, bởi vì bên dưới khí thế kia, y lại xuất hiện ý nghĩ không muốn chiến đấu nữa, đúng vậy, khí thế kia làm y không còn can đảm để phản kháng. Cũng may phản ứng của y cũng không yếu, lập tức ngăn chặn ý nghĩ trong lòng, đâm về phía Dương Diệp, chỉ là tốc độ lúc này chậm hơn nhiều so với trước kia.
Nhưng đúng vào lúc này, Dương Diệp đã rút kiếm.
Giữa sân có hàn quang lóe lên, lúc kiếm của Liễu Thanh Vũ cách cổ họng Dương Diệp mấy đốt ngón tay, mọi thứ ngưng lại.
Liễu Thanh Vũ nhìn Dương Diệp, ngơ ngác nói: "Được lắm, kiếm thật là nhanh!"
Nói xong, một tiếng "phốc" xuất hiện, máu tươi từ cổ họng Liễu Thanh Vũ bắn ra, sau đó Liễu Thanh Vũ chậm rãi ngã xuống.
Mọi người lập tức ngây dại.
Không nhìn mọi người dưới đài đang ngây ngốc, Dương Diệp đi tới trước mặt Liễu Thanh Vũ, lấy đi không gian giới chỉ của Liễu Thanh Vũ, sau đó đi xuống dưới đài.
Lúc nãy trong khi giao chiến, Dương Diệp hiểu ra một ít tác dụng của “ý” mà bản thân đã lĩnh ngộ, đó là áp chế cùng trói buộc, lúc hắn thi triển ra “ý”, hắn cảm thấy rõ ràng, bất kể là khí thế hay tốc độ của bản thân Liễu Thanh Vũ đều bị áp chế cùng trói buộc.
Cũng bởi vì như thế, hắn có thể đơn giản giải quyết Liễu Thanh Vũ chỉ bằng một kiếm.
Hơn nữa, Dương Diệp tin tưởng, cái “ý” này không chỉ có tác dụng như vậy, bởi vì lúc hắn vận dụng đến “ý”, tốc độ xuất kiếm cùng khí thế của bản thân đều nhanh hơn bình thường, cũng mạnh hơn rất nhiều. Nói tóm lại, “ý” giống như một loại loại hỗ trợ, có thể giúp thực lực toàn thân tăng lên rất nhiều.
Lúc Dương Diệp đi xuống Sinh Tử đài, mọi người mới phục hồi lại tinh thần, sau đó đám người bên Thanh Tuyết nhất thời kích động hoan hô. Lúc trước Dương Diệp đến trễ, làm cho bọn họ chịu không ít tức giận từ đệ tử ngoại môn lâu đời, hiện tại Liễu Thanh Vũ tên kia bị một kiếm giết chết trong nháy mắt, đây là ở trước mặt bọn họ vả mặt đám đệ tử ngoại môn lâu đời, thử hỏi bọn họ làm sao không cao hứng, làm sao không kích động?
Dưới đài, sau khi Thanh Tuyết hết khiếp sợ thì lộ ra nụ cười, ba năm về sau, không ai có thể địch lại uy vọng của “Kiếm Môn” bên trong ngoại môn!
Trong đám người, sau khi Giang Nguyên tỉnh hồn lại, trong lòng y dâng lên một cảm giác vô lực sâu đậm. Ban đầu y còn tưởng thực lực của bản thân cùng Dương Diệp cách biệt không lớn, thậm chí, y còn cho rằng nếu như trước đây Dương Diệp không đánh lén, cùng y chính diện đánh nhau mà nói, y sẽ có bảy thành chắc chắn đánh bại Dương Diệp.
Nhưng mà bây giờ, sự thật trước mắt nói cho y biết, mặc dù y là Tiên Thiên cảnh, Dương Diệp là Phàm Nhân cảnh, thế nhưng sự chênh lệch giữa bọn họ cũng lớn vô cùng, y không thể nào đuổi theo Dương Diệp trong một thời gian ngắn được.
Còn đám đệ tử ngoại môn lâu đời vẫn còn đang khiếp sợ, xếp hạng 29 trên ngoại môn bảng, cường giả Tiên Thiên cảnh, Liễu Thanh Vũ cứ như vậy bị miểu sát, điều này đại biểu thế nào? Đại biểu rất nhiều đệ tử ngoại môn sẽ không phải đối thủ của Dương Diệp! Mà Dương Diệp chỉ là một gã Phàm Nhân Cảnh!
Sự thật tàn khốc này làm cho rất nhiều đệ tử ngoại môn lâu đời không thể nào chấp nhận được!
Dương Diệp không để ý những đệ tử kia, bây giờ hắn thầm nghĩ sẽ đi Thanh Phong cốc để nghiên cứu “ý” một chút, sau đó ngày mai đi tham gia khảo hạch nội môn. Lúc đầu sau khi mẫu thân bị bắt, Dương Diệp cũng không quá để ý đối với danh hiệu đệ tử nội môn, thế nhưng sau khi Tiểu Dao gia nhập Kiếm tông, hắn cảm thấy cần phải đề cao địa vị ở Kiếm tông, như vậy mới có thể bảo hộ Tiểu Dao tốt hơn. Cho nên, hắn quyết định đi tham gia khảo hạch nội môn.
Nhưng đúng lúc này, bầu trời xẹt qua một vệt bạch quang, một người trung niên xuất hiện ở trên Sinh Tử đài!
Nhìn thấy người trung niên này, dưới đài vốn đang cực kỳ ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh lại, bởi vì có thể ngự kiếm đã đại biểu cho Linh Giả cảnh! Ở trước mặt Linh Giả cảnh, bọn họ cũng không dám làm càn.
Người trung niên kia nhìn lướt qua đám người, sau đó nhìn Tào Hỏa đã đứng trên đài, nói: "Tào Hỏa, ai là Dương Diệp?"
Tào Hỏa ngẩn ra, không biết tại sao người trước mắt muốn tìm Dương Diệp, nhưng hắn cũng không dám hỏi, hắn cũng không thể trêu chọc người này, lập tức chỉ chỉ Dương Diệp ở dưới đài, nói: "Chính là hắn!"
Người trung niên nhẹ gật đầu, sau đó tới trước mặt Dương Diệp, sau khi quan sát Dương Diệp, nói: " Ta phụng mệnh Chấp Kiếm trưởng lão, đưa ngươi đi vào Thái Thanh điện, đi theo ta!"
Nhìn thấy thái độ của Tào Hỏa đối với người trung niên này, tuy Dương Diệp hơi nghi hoặc một chút, nhưng hắn cũng không dám cự tuyệt, lập tức nhẹ gật đầu.
Người trung niên vung tay phải lên, mang theo Dương Diệp biến mất tại chỗ.
Lúc Dương Diệp đi tới nơi trước kia chỉ có thể nghe qua, Thái Thanh điện, sắc mặt Dương Diệp nhất thời trở nên âm trầm, bởi vì bên trong Thái Thanh Điện có bốn gã mỹ phụ đứng đó, mà một gã mỹ phụ trong số đó là người đã bắt đi mẫu thân của hắn, Phượng Vũ!