Mộ Duật Hành ngồi vắt chéo chân rất oai phong, dựa lưng về sau ghế, hai mắt dán vào màn hình của chiếc ipad, lâu lâu thì đưa mắt quan sát hai tên tiểu tử bên cạnh.
Hai tên tiểu tử này không ai khác chính là Mộ Cảnh Thâm và Mộ Cảnh Thiên, năm nay hai cậu đã vừa tròn 5 tuổi, là tâm can bảo bối của Trình Ngữ Lam.
- Ăn nhanh lên, sắp trễ học rồi.
Mộ Duật Hành lên tiếng nhắc nhở, cầm tách cafe luôn uống một ngụm. Dù rất thương con nhưng anh vẫn rất nghiêm khắc, bởi vì hai đứa con của anh là con trai, lại vô cùng thông minh, nếu quá nuông chiều thì sau này sẽ ỷ lại vào ba mẹ...
Như vậy là hại con chứ không phải thương con.
- Mẹ đâu rồi lão ba, con nhớ mẹ.
Tiểu Thiên đưa cặp mắt lém lĩnh nhìn Mộ Duật Hành. Không hiểu tại sao đêm qua rõ ràng là ngủ ở phòng ba mẹ, nhưng đến sáng thức dậy thì lại ở phòng của mình...1
Làm hai cậu cứ suy nghĩ suốt!
' Khụ khụ....
Mộ Duật Hành bị câu hỏi của tiểu Thiên làm cho sặc sụa.
Lão ba?
Anh già đến như vậy sao?
Năm nay anh chỉ mới có 39 tuổi thôi mà, sức khỏe thì khỏi cần phải bàn cãi.
- Mẹ vẫn còn ngủ, hai đứa ăn nhanh rồi ba đưa đến trường.
- Có phải tối qua lão ba đã làm gì mẹ không?
Tiểu Thâm híp mắt quan sát, mỗi lần cậu và tiểu Thiên ngủ riêng thì mẹ dậy rất trễ, dáng đi cũng rất khó coi, đặc biệt trên cổ của mẹ còn đó dấu gì đó đỏ đỏ....
Chẳng lẽ là lão ba đánh mẹ?
Không được rồi! Cậu và tiểu Thiên phải vùng dậy bảo vệ mẹ xinh đẹp!
- Ai dạy hai đứa kêu ba là lão ba vậy? Hai đứa muốn bị phạt sao?
Mộ Duật Hành nghiêm mặt, hình như lâu quá anh không đánh đòn nên cả hai không còn sợ anh nữa.
- Ba không được ăn hiếp mẹ của con!
Tiểu Thâm và tiểu Thiên hét lên, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, nhưng lại tỏ vẻ giận dữ nhìn Mộ Duật Hành.
Mộ Duật Hành nhếch mép, ngón tay thon dài gõ gõ xuống bàn, nhướn mày nhìn cả hai.
Tiểu Thâm và tiểu Thiên nhìn thấy liền ỉu xìu, cúi gằm mặt xuống ăn sáng.
Bao nhiêu quyết tâm vùng lên khi nãy đều đổ sông đổ biển!
Hơn 15 phút sau, ba người đàn ông nhà họ Mộ lên xe đi đến trường. Tuy nhà có tài xế nhưng Mộ Duật Hành vẫn luôn dành thời gian đưa đón cả hai đi học, vì anh rất thích đều đó, thích nhìn con của mình đi vào trường học, và cũng để cho cả hai không bị tủi thân với bạn bè.
Khi tiểu Thâm và tiểu Thiên tròn một tuổi, Mộ Duật Hành đã thực hiện những dự định mà anh đã ấp ủ từ rất lâu. Long Bang anh hoàn toàn giao lại cho Sở Mặc, còn anh thì tập trung phát triển tập đoàn Mộ Thị, làm một doanh nhân thành đạt.
Trình Ngữ Lam vô cùng ủng hộ anh phát triển sự nghiệp, cô luôn kề vai sát cánh, giúp đỡ anh những việc cô có thể làm được. Cô biết anh làm nhiều việc như vậy là vì cô, vì con, đảm bảo một cuộc sống sung túc và cũng định hướng luôn tương lai cho hai con.
Chiếc xe dừng trước cổng trường, Mộ Duật Hành mở cửa bước xuống, bước theo sau anh là tiểu Thâm và tiểu Thiên.
- Hai đứa học ngoan nhé, trưa ba mẹ sẽ đến đón.
Mộ Duật Hành ngồi xuống nhìn hai gương mặt hơi phúng phính đang hờn dỗi anh...
- Mẹ đến đón ạ?
- Ừm, vào học đi.
- Vâng ạ.
Tiểu Thâm và tiểu Thiên câu lấy cổ anh, hôn vào gò má của anh như lời tạm biệt, sau đó lon ton đi vào trường học.
Mộ Duật Hành đứng dậy, đút hai tay vào túi quần âu, khuôn mặt không giấu được sự hạnh phúc, làn môi nở nụ cười nhìn theo hai cậu con trai của mình.
Cảm giác đưa con đi học thật tuyệt, anh muốn thời gian trôi chậm một chút để tận hưởng cuộc sống như thế này...
Sau cơn mưa trời lại sáng. Từ khi mọi chuyện kết thúc, cuộc sống của anh và Trình Ngữ Lam mấy năm qua vô cùng hạnh phúc. Cả hai hiểu nhau hơn, thông cảm cho nhau, mỗi ngày luôn dành cho nhau những lời nói ngọt ngào, ấm áp tận sâu trong trái tim.
Đang dạc dào trong dòng cảm xúc thì Lăng Lập Thành đứng phía sau vỗ vào vai anh, làm anh giật mình chút xíu nữa đã bẻ gãy tay của Lăng tổng cao cao tại thượng nhưng đặc biệt rất vợ sợ này rồi.
( Lăng Lập Thành trong truyện Lăng Tổng, Xin Hãy Yêu Em nhé.)
- Đừng như vậy chứ! Tôi đưa con tôi đi học chứ không phải đi ám sát cậu.
- Chào chú Duật Hành ạ.
Tiểu Hàn non nớt cúi đầu chào, tuy cậu sinh trước tiểu Thâm và tiểu Thiên vài tháng nhưng cả ba đều học chung và rất thân thiết với nhau.
- Con vào lớp đi, trưa nay ba đến đón.
Tiểu Hàn gật đầu chạy nhanh vào trường...
Lăng Lập Thành cười cười nhìn Mộ Duật Hành, sau đó thông báo một tin vô cùng chấn động.
- Này, vợ tôi có thai nữa rồi, lần này tôi đảm bảo là con gái.
- Cậu định sinh bao nhiêu đứa?
Mộ Duật Hành dựa người vào xe nhếch môi cười. Mấy hôm trước anh còn nghe Lăng Lập Thành nói rằng sẽ không sinh thêm con nữa, dành nhiều thời gian ở bên bù đắp cho Tần Tử Ninh, nhưng bây giờ lại thông báo rằng vợ đang mang thai.
- Hazz lại vỡ kế hoạch, tôi cũng không định sinh nữa. Hai thằng con trai tôi đã oải lắm rồi, nhưng bây giờ vợ tôi lại mang thai nữa thì biết làm sao.
Lăng Lập Thành thở dài. Có thêm con, ai mà không vui, với khả năng của anh dư sức nuôi ba đứa trẻ, nhưng chỉ thiệt thòi cho vợ anh. Nhìn cô mang nặng đẻ đau, chăm con mà anh tội nghiệp, có trách thì trách bao quá dởm, lần tiểu Ngôn cũng vậy, bây giờ lại thêm một đứa nữa.
- ---------------
Mộ Duật Hành mang nhiều suy nghĩ lên tập đoàn làm việc. Khi nãy nghe Lăng Lập Thành nói được làm ba thêm một đứa trẻ nữa mà anh cảm thấy rạo rực, nôn nao trong lòng, anh cũng muốn có thêm một đứa con nữa dù là trai hay gái.
Nhưng từ lúc sinh tiểu Thâm và tiểu Thiên đến nay, Trình Ngữ Lam không nhắc gì đến việc sinh thêm con. Anh đoán rằng, chắc cô không muốn mang thai nữa.
Thở dài ngồi xuống ghế, quay mặt nhìn ra bên ngoài bầu trời suy nghĩ...
Trình Ngữ Lam là một người rất đam mê với công việc, với lại cô rất sợ xấu, khó khăn lắm cô mới lại vóc dáng, thân hình bốc lửa như ngày trước. Anh còn nhớ rất rõ, khi sinh xong cô đã buồn rất nhiều vì cơ thể sồ sề và những vết rạn ở bụng, cô còn tự ti đến mức không cho anh gần gũi mấy tháng đầu.
Lúc này, Trình Ngữ Lam mở cửa bước vào. Dáng đi hết sức khó coi, khuôn mặt nhăng nhó, đi lại ngồi xuống đùi của Mộ Duật Hành trách móc.
- Sao không về đón em.
- Anh thấy em còn mệt.... còn đau không bà xã.
Khuôn mặt của Mộ Duật Hành cũng giản ra đôi chút, đưa tay xoa xoa vùng eo của cô...
Trình Ngữ Lam dù đã bước qua tuổi 30 mươi nhưng khuôn mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ càng thêm nhuận sắc, sắc sảo mặn mà.
- Chỉ được cái dẻo miệng.
Trình Ngữ Lam đánh yêu vào ngực của Mộ Duật Hành, mím môi cười ngại ngùng. Đêm qua rõ ràng là cho con ngủ cùng, thế ấy mà nữa đêm đã đòi hỏi cô. Quá đáng hơn còn bế hai con về phòng ngủ riêng, mặc dù hai con đang ngủ rất ngon.
- Có chuyện gì không được tốt à?
Trình Ngữ Lam cau mày, cặp mắt sắc sảo nhìn anh.
Tuy anh không biểu hiện rõ ràng ra mặt, nhưng khi nhìn sâu vào trong mắt anh thì cô thấy anh đang buồn phiền hay lo lắng chuyện gì đó.
Chẳng lẽ tập đoàn xảy ra chuyện?
Nhưng không, nếu như tập đoàn xảy ra chuyện thì anh đâu thản nhiên ngồi đây như vậy.
- Không có gì... Ừ em, vợ của Lăng Lập Thành mang thai nữa rồi.
Mộ Duật Hành quan sát sắc mặt của Trình Ngữ Lam, xem cô thái độ như thế nào?
- Hả, tiểu Ngôn mới vừa tròn một tuổi mà. Như vậy quá sớm rồi.1
- Ừ, anh cũng thấy vậy.
- Vậy em xuống phòng làm việc, trưa nay chúng ta đón con rồi đi nhà hàng ăn trưa.
Mộ Duật Hành gật đầu, mỉm cười hôn lên môi cô...Không sao, anh cũng đã có hai đứa con rồi, Trình Ngữ Lam không muốn anh cũng không nên tạo áp lực cho cô. Cuộc sống như thế này đã quá hạnh phúc rồi, có vợ đẹp con ngoan, anh không nên tham lam để vợ anh phải buồn.
..
Buổi tối trên giường, Mộ Duật Hành làm ngựa cho tiểu Thâm và tiểu Thiên cưỡi, tiếng cười rộn rã vang dội khắp căn phòng, hạnh phúc ngập tràn nơi đây...
Trình Ngữ Lam ngồi bên cạnh mỉm cười, nụ cười đầy sự hạnh phúc, vui vẻ. Hai đứa trẻ này càng lớn thì càng giống Mộ Duật Hành y như đúc, cô đành ngậm ngùi mang kiếp đẻ thuê cho anh.
- Đủ rồi, ba đi làm cả ngày rất mệt.
Trình Ngữ Lam dịu dàng lên tiếng, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai.
Cô chính là đang xót chồng!
Tiểu Thâm và Thiên nhảy xuống khỏi lưng anh, dụi vào ngực cô cười hì hì.
Trình Ngữ Lam cưng chiều véo má hai cậu. Nụ cười này, ánh mắt này, khuôn mặt này không biết giống ai mà điển trai, đáng yêu đến thế.
Mộ Duật Hành ngồi thẳng dậy nhìn ba mẹ con. Dù công việc của anh rất nhiều nhưng vợ con vẫn là trên hết. Mỗi buổi tối chỉ cần như thế này anh đã thấy ngập tràn hạnh phúc, ấm áp sâu trong lòng...
Đây chính là gia đình nhỏ mà anh từng ao ước.
- Trễ rồi, mau về phòng ngủ, sáng mai còn đi học.
- Không, muốn ngủ cùng mẹ.
Tiểu Thâm và tiểu Thiên ôm chặt mẹ hơn, dụi mặt vào ngực mẹ mình ngửi mùi hương ngọt ngào.
Khuôn mặt của Mộ Duật Hành đầy sự bất lực. Chẳng lẽ bây giờ anh lại đi hơn thua với con anh, nhưng thật sự anh rất muốn quăng hai tên tiểu tử này ra khỏi phòng.
Đã năm tuổi rồi, nhưng lúc nào khi ngủ cũng bám mẹ.
- Anh à, để hai con ngủ cùng mình đi. Hôm nay...
Trình Ngữ Lam nói tới đó thì bỗng dưng mím môi lắc đầu, tiểu Thâm và tiểu Thiên ngây thơ núp vào trong ngực mẹ chẳng hiểu gì cả, nhưng ba của hai cậu thì hiểu rất rõ.
Mộ Duật Hành thở dài, ủy khuất đồng ý...
Bốn người nằm xuống một chiếc giường lớn. Tiểu Thâm và tiểu Thiên nằm trong vòng tay của cô, ôm chặt lấy người cô ngáp dài một hơi, sau đó nhắm mắt tiến vào giấc ngủ.
Trình Ngữ Lam mỉm cười, hôn vào trán hai cậu như lời chúc ngủ ngon.
Mang thai thật sự rất mệt, sinh con lại rất đau. Nhưng mọi đau đớn, cực khổ, mệt mỏi đều tan biến hết khi cô nghe tiếng khóc chào đời của hai con, lần đầu được bế con trên tay và cho con ti sữa.
Cô còn nhớ rất rõ khoảnh khắc lúc mình nằm trong phòng sinh, lúc đó cô vừa đau vừa sợ, nhưng cũng may có chồng bên cạnh.
Mộ Duật Hành lúc đó rất lo lắng, cả người chảy đầy mồ hôi, lúc nào cũng bên cạnh nắm chặt tay cô, động viên an ủi, cùng cô vượt cạn.
Khi hai đứa trẻ thành công chào đời. Trước khi cô ngất đi vì kiệt sức thì cô đã thấy anh khóc, anh khóc rất nhiều...
Điều đó rất thiêng liêng, cả đời này cô cũng không bao giờ quên khoảnh khắc hạnh phúc vỡ òa đó.