Nhớ lại đêm qua, Nhược Vũ đỏ mặt tía tai, lần nào cũng vậy, khi gặp nhau Mộ Cảnh Thâm đều bế cô lên giường ân ái cho thỏa mãn nhớ thương. Và đêm qua cũng vậy, cả hai cuồng nhiệt, đắm chìm vào ái tình đến gần sáng, đến khi cô sắp ngất anh mới chịu buông tha. Bây giờ khắp người cô toàn là dấu vết hoan ái, thật là xấu hổ quá đi mất.
Xua đi những chuyện xấu hổ trong đầu, trong lòng cô bắt đầu lo lắng hồi hộp. Anh nói rằng, ngày mai sẽ đưa cô về ra mắt ba mẹ của anh, cô không biết ba mẹ của anh có chấp nhận cô không, vì cô là con gái của thuộc hạ ba anh.
Nếu lỡ như ba mẹ anh không chấp nhận, cô chẳng biết mình phải làm sao. Cái gì của cô cũng đều cho anh, xem anh là cả thế giới, không có anh, cô chẳng biết mình phải sống làm sao với một trái tim đã hoàn toàn vỡ nát.
- Suy nghĩ chuyện gì vậy?
Mộ Cảnh Thâm thức dậy sau một đêm cuồng nhiệt vận động, sắc mặt của anh có vẻ sảng khoái hơn bình thường.
Lãnh Nhược Vũ xụ mặt lắc đầu, giữ chiếc chăn ở ngực rồi ngồi dậy...
Tấm lưng mịn màng, trắng trẻo, mong manh như bông tuyết trắng của Nhược Vũ đập thẳng vào mắt của Mộ Cảnh Thâm. Anh hừ lên một tiếng rồi cũng ngồi dậy ôm lấy thân thể cô, thả xuống bả vai trần của cô một nụ hôn.
- Có chuyện gì? Anh sẽ giải quyết giúp em.
- Em sợ ba mẹ anh không đồng ý.
Giọng nói buồn bã và ngập tràn lo lắng vang lên, nhưng đổi lại là giọng cười trầm thấp của Cảnh Thâm...
- Ngốc quá, ba anh và ba em là anh em tốt. Làm sao không đồng ý được chứ, với lại ba mẹ anh rất dễ, họ luôn tôn trọng quyết định của anh.
Lãnh Nhược Vũ xoay mặt nhìn anh, cô khẽ mỉm cười gật đầu.
Chỉ cần anh nói, cô luôn tin tưởng!
- ---------------
Hôm nay tập đoàn Mộ thị được một phen chấn động khi nhìn thấy tổng giám đốc ôm eo thân mật một người con gái đi vào tập đoàn.
Một mình ở trong khách sạn rất buồn chán, thế là Lãnh Nhược Vũ nũng nịu đòi đến tập đoàn Mộ thị với Mộ Cảnh Thâm, tất nhiên là anh cũng không từ chối.
Hôm nay Lãnh Nhược Vũ mặc một chiếc đầm màu đen, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, cô còn đeo thêm một cặp kính râm màu đen, trên tay cầm một chiếc túi xách hàng hiệu, nhìn cô trông đơn giản nhưng lại vô cùng sang trọng và cuốn hút.
Cả hai vừa bước vào trong thang máy, tập đoàn Mộ thị đã nháo nhào xì xầm bàn tán. Họ khẳng định đây là thiếu phu nhân tương lai, nhưng lại không biết rõ danh tính của người con gái đáng ganh tị này là ai.
Nhưng chắc là tiểu thư con nhà quyền quý!
Chứ người con gái bình thường chẳng bao giờ được Mộ tổng để ý và trao trọn trái tim.
Lần đầu bước vào tập đoàn Mộ thị, Lãnh Nhược Vũ khá choáng ngợp, nhưng cũng dễ hiểu thôi, tập đoàn vươn ra cả thế giới thì phải quy mô rộng lớn như vậy.
Mộ Cảnh Thiên được trợ lí báo cáo, anh liền tò mò đi qua phòng làm việc của Mộ Cảnh Thâm...
Cười người hôm trước, hôm sau người cười.1
Nào là không lụy, không cần phụ nữ....Thế ấy mà tuần trước bảo rằng muốn kết hôn, bây giờ thì dẫn vào tận tập đoàn.
Thật sự anh chỉ muốn qua hỏi rằng, vả mặt có đau không?
Cánh cửa phòng làm việc của Mộ Cảnh Thâm hé mở, Mộ Cảnh Thiên ló đầu vào bên trong xem thử. Chết mẹ, cảnh 18+ đập thẳng vào mắt anh, âm thanh kích thích dội thẳng vào tai anh, nhưng sau đó là một tập tài liệu quăng thẳng vào mặt anh.1
- Mộ Cảnh Thiên, em muốn chết à.
Mộ Cảnh Thâm gằng giọng, hai mắt đỏ ngầu...
Lãnh Nhược Vũ xấu hổ vô cùng, vùi mặt vào lồng ngực của Mộ Cảnh Thâm, cả người không dám nhúc nhích. Cũng may cả hai chỉ hôn nhau thôi, chứ nếu làm chuyện khác chắc cô sẽ chết vì xấu hổ.
Hì hì.
- Quên gõ cửa thôi mà.
Mộ Cảnh Thiên cười hì hì đi vào, sẵn tiện nhặt luôn tập tài liệu đặt xuống bàn cho anh.
- Chào, chị dâu tương lai... hì hì..
- Ra ngoài.
Mộ Cảnh Thâm điên tiết quát lên...
Trời ơi, không thấy Nhược Vũ đang xấu hổ hay sao?
Mộ Cảnh Thiên, về nhà anh sẽ băm mày ra bã!1
Lãnh Nhược Vũ gật đầu, nhưng vẫn quyết dụi vào ngực của Cảnh Thâm...
Ai đó giúp cô tàng hình được không?
- Em đi tìm Tử Khuynh.
Mộ Cảnh Thiên hờn dỗi đi ra ngoài. Ông đây chỉ muốn gặp mặt chị dâu tương lai thôi, nhưng quan sát cả buổi cũng chẳng thấy, chỉ thấy làn da trắng bóc búng ra sữa..
Hừ! Mắt nhìn người của anh hai cũng không tệ!
Nghe được tiếng đóng cửa, Nhược Vũ mím môi ngồi thẳng dậy. Mộ Cảnh Thâm đúng là quá đáng, vừa vào phòng đã ôm cô bắt đầu giở trò hôn hít. Bây giờ thì hay rồi, làm sao cô dám gặp Mộ Cảnh Thiên nữa đây.
Hụ hụ
- Đáng ghét.
Lãnh Nhược Vũ nhéo vào ngực anh, định đứng dậy khỏi người anh thì anh ghì chặt lại, không cho cô bước đi.
- Ngồi yên để anh ôm em.
Trái tim của Nhược Vũ mềm ra, miệng cười tủm tỉm, hai má ửng hồng trong vô cùng xinh đẹp..
Biết rằng anh nhớ mình nên mới làm vậy.
- Anh đừng dẻo miệng nữa được không?
- Có sao?
Mộ Cảnh Thâm nhướn mày, bàn tay lật văn kiện ra xem.
- Để em ra sofa ngồi cho anh làm việc.
- Yên nào.
Lãnh Nhược Vũ bĩu môi ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng anh, dựa người vào lồng ngực rắn rỏi của anh ngáp một hơi dài, sau đó nhắm mắt yên tĩnh.
Hơn 20 phút sau, Mộ Cảnh Thâm nghe được tiếng thở đều đều của Nhược Vũ. Cúi mặt xuống nhìn, bàn tay thon dài vuốt nhẹ khuôn mặt trắng mịn của cô, làn môi khẽ nhếch lên nụ cười nham hiểm đầy sự bí ẩn, đáy mắt cũng chẳng còn một chút gì gọi là ngọt ngào, yêu thương.
Yêu ư?
Mộ Cảnh Thâm này không biết yêu là gì!1