"Thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau, Lục Dương."
Lục Dương nhìn người đàn ông trung niên tươi cười, rốt cuộc không giấu được vẻ ngạc nhiên: "Ngài là?"
"Tôi là chú A Hải, cũng là bạn của ba cháu. Tôi tên Tông Chính Hưng." Người đàn ông trả lời: "Vừa rồi ở hội trường chưa kịp tự giới thiệu, cũng không có cơ hội giải thích tình hình, thật ngại."
Khó trách cậu nhìn thấy đối phương quen mắt. Bây giờ nhìn kỹ lại thì chú Tông Chính Hưng và anh Hải trông hơi giống nhau! Chỉ có điều lúc đó lại ở trong trường hợp này, Lục Dương cũng không có nghĩ đến, còn tưởng rằng đối phương cũng là diễn viên. Sau này nhìn thấy Tông Chính Hưng ngồi trên ghế giám khảo thì sửng sốt.
Nhưng dù lúc đó có ngạc nhiên đến đâu cũng không thể so với cú sốc vừa mới gặp mặt. Khoảnh khắc Lục Dương nhìn thấy Tông Chính Hưng, thiếu chút nữa cậu nghĩ rằng mình đã vào nhầm cửa và về nhầm nhà!
"Hai người đã gặp nhau rồi hả? Thật sự là quá tốt!" Thím Trương không phát hiện Lục Dương khác thường. Bà nhìn thấy Tông Chính Hưng đã lâu không về nước, dường như rất vui vẻ tích cực giới thiệu cho bọn họ biết nhau: "Đây chính là Lục Dương của chúng ta, ngài hẳn đã nghe A Hải nói."
Tông Chính Hưng gật đầu: "Tôi ở nước ngoài cũng thường xuyên nghe đến tên Lục Dương." Nhưng cũng không phải biết từ chỗ Tông Chính Hải...
Thím Trương kéo Lục Dương qua giải thích: "Hưng tổng từ nước Mĩ trở về đã muốn đến thăm A Hải và cháu trước mới về thủ đô. Ngài ấy sẽ ở nhà trong tuần này... Sáng giờ cháu đã mệt mỏi rồi phải không? Thím đã nấu cơm xong, cháu cũng đi rửa tay rồi nhanh chóng vào bàn ăn."
Tông Chính Hưng ngồi bên cạnh thấy quan hệ giữa thím Trương và Lục Dương thân thiết, nụ cười càng sâu: "Đã lâu không ăn đồ ăn trong nhà, thím Trương đã vất vả rồi. Hôm nay tôi có lộc ăn."
Lục Dương vẫn còn đang bối rối, cứ mơ mạng bị đẩy đi rửa tay. Đột nhiên nghĩ ra cái gì, Lục Dương nhanh chóng lấy diện thoại ra, vừa nhìn màn hình quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Tông Chính Hải gọi tới!
Cậu cũng bất chấp trái giờ và cuộc gọi quốc tế, nhanh chóng gọi qua: "Alô! Anh Hải!"
"Bây giờ chú đang ở trong biệt thự." Tông Chính Hải bên kia lập tức bắt máy điện thoại, nghe được giọng Lục Dương hơi sốt ruột thì biết cậu đã về Đế Cảnh Quận. Hơn nữa cũng đã nhìn thấy Tông Chính Hưng. Cho nên mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.
"Đúng vậy, lúc em thử vai để điện thoại chế độ im lặng, nên không nhận được cuộc gọi của anh..."
"Anh sẽ ngồi chuyến bay sớm nhất trở về, rạng sáng có thể đến Thân Thành. Em đừng lo lắng."
Lục Dương kỳ thật cũng không sợ Tông Chính Hưng, chỉ là cảm giác trong nhà đột nhiên có thêm một người lớn hơi bối rối mà thôi: "Công việc của anh... Hơn nữa bây giờ ở bên kia mới 5 giờ sáng!"
"Không sao, đúng lúc có thể gặp em sớm hơn."
Chủ yếu là hành vi của chú Tông Chính Hưng ngoài lẽ thường làm cho Tông Chính Hải ngoài ý muốn cũng hơi nghi ngờ. Dưới tình huống như vậy để Lục Dương một mình ở trong biệt thự đối phó với Tông Chính Hưng. Tông Chính Hải luôn cảm thấy bất an.
Tông Chính Hải không muốn để cảm xúc lo lắng ảnh hưởng đến Lục Dương. Nhưng lại sợ mình vắng mặt mấy tiếng sẽ có tình huống khẩn cấp: "Nếu em cảm thấy không được tự nhiên, buổi tối cứ đến một căn hộ khác ở đi."
Lúc trước quay <Chuyến du lịch kỳ diệu của tôi và nó>, Tông Chính Hải đã sắp xếp một 'ngôi nhà tạm thời' cho Lục Dương ở chung cư Đế Cảnh Quận. Mặc dù bây giờ trống không, nhưng Lục Dương có chìa khóa, cũng có quản gia thường xuyên dọn dẹp nhà cửa, hoàn toàn có thể vào ở.
Mặc dù trong nhà có người lớn xa lạ, quả thật sẽ cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng Lục Dương cảm giác ở trước mặt chú anh Hải chạy đi chỗ khác ở lại càng không lễ phép. Vì thế trả lời: "Không sao, thím Trương nói chú ở lầu hai. Buổi tối lúc em trở về thì chú ấy có thể đã lên lầu, hơn nữa chú ấy nhìn qua rất hiền lành, có lẽ ở chung cũng rất tốt phải không?"
Tông Chính Hải nghe được câu hỏi của Lục Dương lại phát hiện mình nhất thời khó trả lời. Chú Tông Chính Hưng đã rất nhiều năm không có đến Thân Thành. Cho dù trở về cũng chỉ ở thủ đô 2-3 ngày đã rời đi, rất nhiều ký ức dường như hơi mơ hồ. Ngay cả hắn cũng sắp quên chú mình là người như thế nào.
Tông Chính Hải không trả lời câu hỏi của Lục Dương, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Đi ăn cơm trước đi. Buổi chiều không phải em còn tiết học ở trong trường sao?"
--- ---
Sau khi nói chuyện điện thoại với Tông Chính Hải, trái tim của Lục Dương thật sự đã bớt hoảng hốt. Cậu bước nhanh đi đến phòng ăn sợ người lớn đợi lâu. Sau đó nhìn thấy Tông Chính Hưng cười với mình: "Nhanh đến ngồi đi! Bữa trưa hôm nay thật phong phú, thật ghen tỵ với cháu và A Hải, mỗi ngày đều có thể ăn cơm do thím Trương làm."
Lúc này thím Trương đang bưng một chén hầm nhỏ từ phòng bếp đi ra, nghe được lời Tông Chính Hưng nói thì vui mừng như nở hoa. Nhưng miệng còn oán trách nói: "Ngài là không biết, hai đứa nó đứa này còn bận hơn đứa kia, có thể tranh thủ thời gian về nhà ăn một chút thì đã cám ơn trời đất!"
Thật ra hai tháng này Lục Dương cũng không giống như trước đó hoàn toàn ở trong đoàn phim, nhiều nhất là đến trường đi học. Cho nên phần lớn thời gian đều có về nhà ăn cơm.
Bởi vì cậu ở nhà nên Tông Chính Hải đương nhiên sẽ về nhà thường xuyên, ít nhất bảo đảm bắt đầu từ bữa tối hai người có thể ở bên nhau.
Thím Trương nói hơi khoa trương, kỳ thật chủ yếu vẫn lo lắng lúc bọn họ không ăn cơm ở nhà thì sẽ không chú ý tới việc ăn uống.
"Nếu chỉ hoàn thành việc học hẳn sẽ không bận rộn như vậy. Bây giờ Lục Dương còn trẻ như vậy đã bắt đầu đi làm, thật không dễ dàng." Tông Chính Hưng nhìn Lục Dương, vẫn mỉm cười.
Thím Trương vừa nghe, cho rằng ông đang nghi ngờ Tông Chính Hải không đối xử tốt với Lục Dương. Cho nên mới để cho Lục Dương bận rộn vì kiếm tiền, còn ảnh hưởng việc học. Bà vội vàng giải thích: "Thành tích của A Dương chúng ta rất tốt, mỗi lần cuối kỳ đều lấy học bổng!"
Thím Trương đều muốn để Lục Dương lấy giấy chứng nhận học bổng của mình đưa cho Tông Chính Hưng xem.
"Diễn xuất là sở thích của A Dương, nó rất giỏi. Hưng tổng ở nước ngoài có lẽ chưa từng xem qua. Ngài biết <Truy đuổi> không? Còn <Truyện Tú Anh> nữa? Đều rất nổi tiếng!"
Vốn dĩ thím Trương còn tỏ vẻ sự đồng cảm sâu sắc bởi vì Hưng tổng không có 'nhãn phúc', ai biết đối phương gật đầu nói: "À, tôi đều xem qua. Lục Dương quả thật diễn rất tốt!"
Tông Chính Hưng đầu tiên khen ngợi 'cơm trưa', lại khen ngợi Lục Dương. Hai điều này đi thẳng vào trong tim của thím Trương.
Bà nhất thời như tìm được bạn tri âm: "Lúc A Dương chúng ta quay <Truy đuổi> mới 18 tuổi. Lúc lấy đến giải thưởng Bạch Ngọc Lan là 19 tuổi. hiện tại nó là người giữ kỷ lục cho giải thưởng này. Tôi nghĩ tương lai rất khó bị phá vỡ!"
Bà đã quên rằng khi Cam Vinh lập ra kỷ lục này thì cũng có người nói những lời tương tự, cảm thấy sẽ không có ai phá được kỷ lục của hắn. Ai biết chưa đến ba năm thì kỷ lục này đã bị Lục Dương phá vỡ.
Nhưng đối với người già con cháu nhà họ luôn là tốt nhất. Cho nên vô luận là Tông Chính Hưng hay là đương sự Lục Dương cũng không dự định phản bác ý của thím Trương.
Tông Chính Hưng thậm chí còn nói tiếp lời thím Trương: "<Truyện Tú Anh> hiện tại đã nổi tiếng ra nước ngoài, thư ký của tôi cũng theo dõi bộ phim."
"Hình ảnh đẹp như vậy đương nhiên nổi tiếng rồi! Nhưng gần đây A Dương chúng ta muốn đóng phim điện ảnh, tạm thời không quay phim truyền hình." Lúc thím Trương nói chuyện thì rất kiêu ngạo: "Đến lúc đó chúng ta cũng đi bao... bao cái gì nhỉ? À đúng rồi, đặt bao hết rạp! Chúng ta đặt bao hết rạp xem phim của A Dương!"
Lục Dương được thím Trương khích lệ mặt đều đỏ bừng. Đặc biệt là khi bà ở trước mặt 'giám khảo' nhắc tới chuyện điện ảnh, càng làm cho Lục Dương không biết nên nói gì cho tốt.
Tông Chính Hưng cũng không có nói cho thím Trương biết phim điện ảnh của Lục Dương mà bà nói có thể đóng được hay không vẫn là ẩn số. Ông chỉ là cười tủm tỉm, giống như rất thích nghe thím Trương khích lệ Lục Dương.
--- ---
Khi hai người ở riêng, Tông Chính Hưng bắt đầu hỏi một số chuyện về cuộc sống của Lục Dương: "Nghe nói cháu học chuyên ngành tiếng Anh, là muốn tương lai ra nước ngoài phát triển sao?"
"Cháu cũng tương đối thích chuyên ngành này." Chẳng qua là do bản thân lựa chọn. Sau này là nhà họ Lục chọn cho Lục thiếu gia.
"Nhưng càng thích diễn xuất hơn, phải không?"
"Đúng vậy."
"Chú nghe ba A Hải nói qua, lúc trước khi đón cháu từ nhà họ Lục đến là cố ý làm cho cháu tương lai đến Tông Thiên làm việc... Hiện tại xem ra, cháu có vẻ không thích sự sắp xếp này cho lắm."
Lục Dương cảm thấy Tông Chính Hưng mặc dù dịu dàng. Nhưng trong lời nói luôn có ý không tán thành việc cậu đi đóng phim. Cho nên đối mặt với câu hỏi trực tiếp như thế, Lục Dương cũng không biết nên trả lời như thế nào mới có thể vừa không lỗ mãng và biểu đạt thái độ của mình.
Đây là người nhà Tông Chính Hải, cậu không muốn có lệ với đối phương, cũng không muốn để lại ấn tượng xấu cho Tông Chính Hưng.
"Những người trẻ tuổi sẽ có cá tính và suy nghĩ riêng, có một tính bốc đồng. Đây là chuyện tốt." Tông Chính Hưng thấy Lục Dương không có lập tức trả lời, dứt khoát tự hỏi tự trả lời: "Có câu nói như thế nào nhỉ? Có ước mơ vẫn phải có, lỡ như thực hiện được thì sao? Là nói như thế này phải không? Những thứ của người trẻ tuổi bọn cháu, chú cũng không hiểu lắm."
Nhưng ông rất nhanh trở lại ý kiến của mình: "Chú chỉ cảm thấy cháu như vậy rất vất vả, vừa phải đi học vừa phải đi đóng phim... Nghe thím Trương nói buổi chiều cháu còn tiết học phải không? Vậy chú không quấy rầy cháu ăn cơm nữa, nhanh ăn xong rồi cháu nghỉ ngơi, miễn cho buổi chiều đi học không có tinh thần, ảnh hưởng nghe giảng bài."
Ngay sau đó ông dùng đũa chung gắp chút thịt hấp cho Lục Dương, giống như hoài niệm nói: "Trước đây cháu không ăn thịt mỡ, nhưng thích nhất ăn món này. Dù cho mua ở bên ngoài hay làm ở nhà, chỉ cần là thịt hấp hoặc là sườn hấp cháu đều thích."
Mặc dù Lục Dương có được hầu hết ký ức về Lục thiếu gia. Nhưng có một số việc lại rất mơ hồ. Đặc biệt là thói quen ăn uống, hai người rõ ràng hơi khác nhau. May mà Lục Dương đã sống ở khu Giang Tô và Chiết Giang mấy năm, nên cũng có thể thích ứng với đồ ăn Thân Thành. Nếu không rất khó giải thích sự thay đổi của mình.
Lục Dương không dám tùy tiện nói chuyện, chỉ biết vùi đầu ngoan ngoãn ăn cơm trưa của mình. Vì thế bỏ lỡ ánh mắt Tông Chính Hưng nhìn cậu.
--- ---
Sau khi Lục Dương ăn cơm trưa xong thì bị thím Trương và Tông Chính Hưng cùng thuyết phục trở về phòng nghỉ ngơi, sắp đến giờ lại xuống lầu chuẩn bị đi học.
Vừa bước vào phòng khách thì cậu nhìn đến Tông Chính Hưng đang chơi với Hắc Bối. Nói chính xác là Hắc Bối đơn phương bị 'chơi'...
Chỉ thấy nó đang nằm ngửa dưới đất, lộ ra bụng trắng như lông, trong miệng còn ngậm một cái nút thắt to, đang liều mạng 'cướp' với Tông Chính Hưng.
Sau một lúc lắc đầu giằng co nó lại không biết Tông Chính Hưng đã sớm buông tay, ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn nó 'tự chơi'.
Qua một hồi lâu, rốt cuộc phát hiện Tông Chính Hưng chỉ vây xem không có thật sự chơi với nó. Hắc Bối đột nhiên nổi điên lên, nó tức giận ném nút thắt xuống đất, sủa lên hai tiếng gâu gâu về phía Tông Chính Hưng.
--Tại sao có thể lừa bảo bảo chứ? Bảo bảo đáng yêu như vậy!!!
Lúc này Tông Chính Hưng mới sờ bụng trấn an nó. Sau đó cầm nút thắt ném bên chân lên và nhét vào bên miệng Hắc Bối.
Hắc Bối đầu tiên là liếc mắt nhìn ông, cuối cùng mở miệng 'miễn cưỡng' cắn nút thắt.
--Nhìn ngài thành thật như vậy, bảo bảo lại chơi với ngài một hồi!
Sau đó lại bắt đầu một vòng mới của 'trò chơi giành giật' với Tông Chính Hưng... Sau đó nữa, lại hồn nhiên tự chơi...
Lục Dương: "..." Lúc này nếu không thừa nhận đây là chó của mình không biết còn kịp hay không?
Tông Chính Hưng lúc này cũng thấy được Lục Dương, tâm tình rất vui vẻ chào hỏi cậu: "Phải ra ngoài à? Trên đường chú ý an toàn, về sớm một chút. Thím Trương nói buổi tối còn có thịt hấp."
Chỉ một câu đơn giản như vậy lại làm cho Lục Dương hơi sững sờ. Giọng điệu của ông bình tĩnh và tự nhiên, giống như đã nói vô số lần với Lục Dương như vậy... Giống như bọn họ đã sống chung từ lâu, không hề xa lạ chút nào!