• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hé

"Có thể không? Hửm?" Anh hỏi cô, hai khuôn mặt gần như dán vào nhau. Hơi thở nóng rực của anh như thể sắp chui qua lỗ chân lông của cô chạm vào tim cô, và rồi khiến cô không kìm lòng được mà gật đầu, nhưng nỗi sợ hãi vẫn ở đâu đó trong tim cô.

Anh lập tức động tay, thấp giọng nỉ non: "Anh có thể coi sự im lặng của em là đồng ý không?" Anh vừa nói vừa dè dặt kéo lớp vải mỏng manh kia.

Triệu Hương Nông chặn tay anh lại, không dám nhìn vào mắt Tống Ngọc Trạch.

"Hửm?" Chóp mũi anh mơn man khuôn mặt cô, giọng nói trầm thấp.

"Tống Ngọc Trạch." Triệu Hương Nông lí nhí nói: "Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lí, nên..."

Cơ thể đang áp lên cô lập tức cứng đờ.

"Anh nghe em nói, trước kia chúng ta nhanh quá, nên lần này em muốn chậm một chút. Em nói như vậy có lẽ anh không hiểu nhưng em cũng muốn có quãng thời gian yêu đương bình thường như bao cặp đôi khác. Bắt đầu bằng việc đi xem phim đi cà phê cùng nhau, rồi thuận theo tự nhiên ở bên nhau, em nói như vậy anh hiểu không?"

Triệu Hương Nông không nhận được câu trả lời của Tống Ngọc Trạch.

"Tống Ngọc Trạch?"

Anh rời tay khỏi eo cô, rồi kéo lại áo ngoài của cô: "Dù anh không hiểu lời của em lắm nhưng anh sẽ tôn trọng ý kiến của em."

Triệu Hương Nông định ngồi dậy nhưng bị Tống Ngọc Trạch ngăn lại.

"Lần này nợ vậy." Anh khẽ thì thầm bên tai cô: "Đợi đến một ngày, anh nhất định sẽ khiến em mỗi đêm..."

Triệu Hương Nông bịt miệng Tống Ngọc Trạch lại.

Giọng anh vẫn thoát ra từ kẽ ngón tay cô: "Cô nói đêm nào chú cũng khiến bà đau đầu. Triệu Hương Nông, anh đang nghĩ anh phải chuẩn bị bao lâu mới khiến em đau đầu cả đêm đây?"

Tối đó, Triệu Hương Nông áo quần xộc xệch chạy ra từ phòng Tống Ngọc Trạch.

Tối chủ nhật, khi Tống Ngọc Trạch đẩy cửa đi vào phòng thì Triệu Hương Nông đang ngồi đọc sách trên sofa. Vừa nghĩ lại chuyện tối qua, Triệu Hương Nông vội vã nói: "Tống Ngọc Trạch, giờ đã hơn mười giờ rồi, anh còn đến phòng em vào lúc này làm gì, không phải, ý em là không phải ngày mai anh phải bay đi New York từ sớm sao, em thấy anh nên đi ngủ sớm, Tống..."

Triệu Hương Nông chưa nói hết câu Tống Ngọc Trạch đã đến bên cạnh cô, vừa cầm điều khiển vừa ngồi xuống bên cạnh cô.

"Tống Ngọc Trạch, bây giờ đã muộn rồi, mai em phải đi làm... em muốn đi ngủ rồi."

"Tống..." Triệu Hương Nông không biết phải nói ra sao.

Vậy mà Tống Ngọc Trạch vẫn tỏ ra vô cùng tự nhiên, anh duỗi tay chạm vào má cô, nói: "Chỉ một lúc thôi, em đọc sách, anh xem bóng đá."

"Phòng anh cũng có ti vi mà." Triệu Hương Nông vẫn không chịu.

"Phòng anh có ti vi nhưng lại không có em." Tống Ngọc Trạch nói: "Em đọc sách, anh xem bóng đá, không ai làm phiền ai, hửm?"

Triệu Hương Nông đành ngậm miệng lại.

Sự có mặt của Tống Ngọc Trạch khiến Triệu Hương Nông trở nên mất tập trung. Cũng không biết vì sao tầm mắt cô vô thức nhìn xuống tay vịn sofa. Chiếc sofa không thể dung nạp được cơ thể cao lớn của Tống Ngọc Trạch, nên anh chỉ có thể gác chân lên tay vịn sofa. Tống Ngọc Trạch có bàn chân đẹp như bàn tay anh vậy. Ánh mắt cô men theo đầu ngón chân nhìn lên đôi chân dài của anh. Đôi chân của Tống Ngọc Trạch rất thích hợp mặc quần Jeans, từ lần đầu tiên gặp nhau Triệu Hương Nông đã nhận ra đặc điểm này, bây giờ nhận thức này càng rõ ràng hơn. Còn nhớ lúc đó cô còn học theo đám bạn mà sàm sỡ vòng ba của anh. Dòng suy nghĩ của Triệu Hương Nông đang chìm trong hồi ức lúc trước, còn ánh mắt vẫn dừng trên đôi chân của Tống Ngọc Trạch.

Lúc chạm phải ánh mắt trong suốt của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông thầm giật mình, vội vàng cúi đầu nhìn vào sách.

Mấy phút sau, Triệu Hương Nông nhíu mày, nhìn sang người đang nhìn cô chăm chú: "Tống Ngọc Trạch, xem bóng đá đi đừng có nhìn em."

"Em còn đẹp hơn cả bóng đá." Anh đưa ra câu trả lời.

Trên đời này có ai không muốn được người mình yêu khen, thế là Triệu Hương Nông lại vờ tỏ ra bình thản cúi xuống đọc sách. Từ âm thanh phát ra từ ti vi, Triệu Hương Nông biết trận đấu đang vào hồi gay cấn. Rõ ràng, đối với Tống Ngọc Trạch mà nói cô còn có sức hấp dẫn hơn cả trận đấu bóng. Ý nghĩ này khiến cõi lòng Triệu Hương Nông trở nên vui sướng. Mấy phút sau Triệu Hương Nông lại không kìm được mà nhìn lén Tống Ngọc Trạch, anh vẫn còn đang nhìn cô chứ?

Đúng thế, Tống Ngọc Trạch vẫn đang nhìn cô, chỉ là ánh mắt của anh đã rời khỏi khuôn mặt cô xuống...

Đồ khốn! Triệu Hương Nông che mắt Tống Ngọc Trạch lại, nổi đóa: "Tống Ngọc Trạch, không được nhìn chỗ đó."

"Chỗ đó là chỗ nào hửm?" Anh tỏ ra vô cùng tò mò.

Triệu Hương Nông bỏ sách xuống tắt ti vi rồi đứng dậy chỉ vào Tống Ngọc Trạch: "Anh về phòng cho em, em muốn tắm, tắm xong thì đi ngủ."

Anh gật đầu, bật ti vi lên, ánh mắt dán chặt vào màn hình miệng thì nói với cô: "Trận đấu chỉ còn lại vài phút thôi, anh hứa là khi em tắm xong thì anh đã không còn ở đây nữa rồi."

Triệu Hương Nông tắm xong thì Tống Ngọc Trạch đã không còn ở trên sofa nữa, chỉ là...

"Anh... sao anh vẫn còn ở đây?" Triệu Hương Nông chỉ vào cái người đang ngồi trên giường cô.

Tống Ngọc Trạch lắc lắc quyển sách trong tay, thản nhiên nói: "Anh đang đọc quyển sách em vừa đọc, cảm thấy vô cùng thú vị."

Có thú vị đến mức khiến anh muốn ở lại đọc hết quyển sách không nhỉ? Triệu Hương Nông lao đến giật lại quyển sách trong tay Tống Ngọc Trạch, đóng lại rồi ấn vào lòng Tống Ngọc Trạch, nghiêm mặt nói: "Cho anh mượn đấy, rồi anh về phòng đi."

Tống Ngọc Trạch chậm chạp đứng dậy, bước được hai nước thì dừng lại, ghé mặt lại gần cô: "Gội đầu rồi hả?"

Hỏi thừa!

"Giờ em định sấy tóc à?" Anh hỏi cô bằng giọng điệu ngây thơ vô tội.

"Đúng!" Triệu Hương Nông nghiến răng nói, đồng thời chĩa máy sấy tóc về phía Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch đón lấy máy sấy tóc từ trong tay Triệu Hương Nông. Kể từ lúc đó, Triệu Hương Nông vốn dĩ có thể nắm quyền chủ động lại biến thành kẻ bị động.

"Anh sấy tóc giúp em, anh hứa sấy tóc xong sẽ về phòng."

Bàn tay của Tống Ngọc Trạch như có... phép thuật vậy! Những ngón tay luồn vào tóc cô khiến Triệu Hương Nông không tự chủ được mà nhắm mắt lại. Mức gió được chỉnh ở mức thấp nhất. Làn gió vừa phải làm cô bắt đầu buồn ngủ. Cuối cùng tóc đã khô, máy sấy tóc được đặt sang một bên. Cô ngồi trước bàn trang điểm, anh ôm cô từ phía sau, gò má anh chốc chốc lại cọ vào tóc mai của cô.

"Anh còn phải đợi bao lâu? Hửm?" Giọng nói này như có tác dụng thôi miên.

"Gì mà đợi bao lâu?" Cô biếng nhác hỏi lại.

"Hôm nay chúng ta đã đi cà phê và xem phim rồi." Anh khẽ nói.

"Ừm." Triệu Hương Nông đáp lại một tiếng, hôm nay bọn họ đã đi đến quán cà phê và rạp chiếu phim.

"Không phải lúc trước em nói quan hệ của chúng ta phải bắt đầu từ quán cà phê và rạp chiếu phim sao?"

"Ý anh là gì?" Triệu Hương Nông ngập ngừng hỏi.

"Em xem, rạp chiếu phim cũng đi rồi, quán cà phê cũng đi rồi, có phải có thể..." Giọng anh trầm thấp đến không thể trầm hơn.

Triệu Hương Nông miễn cưỡng kéo mình ra khỏi cơn buồn ngủ, dỏng tai nghe Tống Ngọc Trạch nói. Sau đó cô nghe thấy anh nói với cô: "Tối nay anh muốn ở lại."

Ngay tức khắc, cơn buồn ngủ bị đánh tan. Triệu Hương Nông đẩy Tống Ngọc Trạch ra, đứng dậy, cất cao giọng: "Tống! Ngọc! Trạch!"

Tống Ngọc Trạch nhanh chóng đổi giọng, hai tay đưa lên không trung, tỏ ra thoải mái: "Vừa rồi là anh nói đùa thôi, thật đấy, anh thật sự không có ý định đấy đâu, anh đã nói tôn trọng em thì anh sẽ làm được, anh thề."

Nói xong, Tống Ngọc Trạch vơ lấy quyển sách rồi vội vàng rời khỏi phòng Triệu Hương Nông. Nhìn cánh cửa đóng lại, Triệu Hương Nông thở phào nhẹ nhõm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Hương Nông bị Tống Ngọc Trạch đánh thức. Anh khẽ nói bên tai cô: "Anh phải đi đây."

"Ừm."

"Đến New York anh sẽ gọi điện cho em."

"Vâng."

"Thứ tư anh về Chicago, cuối tuần về nhà."

"Vâng."

Nói đoạn, anh khẽ hôn lên trán cô.

Từ thứ hai đến thứ tư Triệu Hương Nông đều nhận được những cuộc điện thoại đều đặn của Tống Ngọc Trạch. Thứ tư, cả ngày Triệu Hương Nông đều không nhận được điện thoại của Tống Ngọc Trạch. Thứ năm, Triệu Hương Nông mới nhận được điện thoại của Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch giải thích rằng nơi anh đến hôm qua không được mang theo điện thoại, nên anh không thể gọi điện cho cô. Hai người đã hẹn ăn tối cùng nhau.

Buổi chiều, ở trung tâm cộng đồng Triệu Hương Nông đã gặp lại Si Jun Hwa, người theo đuổi mà cô gần như sắp quên mặt mũi anh ta ra sao. Người đàn ông Hàn Quốc này đến nói lời tạm biệt cô.

Gần 4 giờ, hai người đứng ở dưới một bóng râm. Giọng Si Jun Hwa mang theo vẻ hụt hẫng: "Tôi sắp về Hàn Quốc rồi, tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định đến chào em một tiếng."

Triệu Hương Nông lịch sự mỉm cười.

"Lúc trước, tin tức em đã kết hôn khiến tôi rất đau khổ." Anh chàng người Hàn nói.

Triệu Hương Nông quan sát kỹ hơn thì nhận ra gương mặt người đàn ông từng khiến cô cảm thấy phiền phức đầy vẻ tiều tụy. Điều này khiến Triệu Hương Nông cảm thấy hơi áy náy.

"Tiếng Trung của anh tiến bộ thật." Triệu Hương Nông cố gắng để giọng mình dịu dàng hơn.

Người đàn ông Hàn Quốc cong miệng cười.

Mấy phút sau, Triệu Hương Nông đã trải qua một phen kinh hãi, cánh quạt đo hướng gió ở trung tâm cộng đồng bỗng đổ xuống nơi cô đứng. Thấy cánh quạt sắp đập vào Triệu Hương Nông, người đàn ông Hàn Quốc liền dùng cơ thể mình chắn cho cô, thế là cánh quạt đập mạnh vào người anh ta.

10 giờ tối, do Si Jun Hwa khăng khăng không nằm viện cộng thêm việc người thân của anh ta hiện đang nghỉ dưỡng ở Miami, nên Triệu Hương Nông đành đưa anh ta về nhà.

Cánh quạt rơi xuống khiến Si Jun Hwa bị gẫy cả hai bên xương bả vai. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Triệu Hương Nông mới xin phép ra về.

"Được." Anh ta cười nói, đồng thời vẫy tay chào tạm biệt cô, sau đó trán anh ta toát đầy mồ hôi lạnh.

Triệu Hương Nông đặt túi xách về chỗ cũ.

Triệu Hương Nông ở lại nhà Si Jun Hwa để chăm sóc anh ta, đến sáng bạn anh ta đến thì Triệu Hương Nông mới ra về. Lúc này, Triệu Hương Nông hoàn toàn không biết chuyện cô và Si Jun Hwa ở nhà anh ta tối qua đã trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Hơn nữa, còn có không ít người moi ra những hình ảnh cô và người đàn ông này ở cạnh nhau. Vì chuyện đào hôn và clip nóng mà Triệu Hương Nông đã không còn là nhân vật được mọi người yêu mến. Lý lịch tỳ vết của cô cũng khiến cô bị chụp mác kết giao bừa bãi, vì vậy mọi người đều đoán rằng cô và Si Jun Hwa có quan hệ bất chính.

Gần 8 giờ, khi Triệu Hương Nông gặp Tống Ngọc Trạch ở phòng khách, cô mới nhớ ra cuộc hẹn ăn tối với Tống Ngọc Trạch.

Triệu Hương Nông cố tỏ ra bình thản đi về phía Tống Ngọc Trạch.

Mấy phút sau, Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch đã cãi nhau to.

"Em không có điện thoại à?"

"Em để quên điện thoại ở công ty."

"Triệu Hương Nông, đừng có giảo biện, thời đại này không phải còn có chỗ gọi điện thoại sao?"

"Đó là vì tình huống khẩn cấp, em không có thời gian nghĩ đến mấy cái đó."

Tống Ngọc Trạch ném sấp báo xuống đất, Triệu Hương Nông nhìn thấy hình cô và Si Jun Hwa cùng đi vào căn hộ của anh ta trên trang bìa của mấy tờ báo giải trí. Tờ báo giật tít "Dính chặt lấy nhau" để hình dung hai người bọn họ. Quả thực, nhìn thoáng qua rất giống dáng vẻ người ta nói, nhưng đó là vì Si Jun Hwa bị chấn thương khiến cô không thể không dìu anh ta.

Tống Ngọc Trạch chỉ vào tập báo, lạnh lùng giễu cợt: "Sao anh lại không thấy bộ dạng này của hai người có gì khẩn cấp nhỉ. Triệu Hương Nông em vừa bảo anh cho em thời gian, vừa một mình ở căn hộ gã đàn ông khác cả đêm. Anh đã tìm em cả đêm, và rồi em để anh nhìn thấy cái này."

Triệu Hương Nông định nói xin lỗi, nhưng những lời tiếp theo của Tống Ngọc Trạch khiến cô từ bỏ ý định đó.

"Em có rất rất nhiều thời gian để gọi điện thoại cho anh, nhưng em không gọi. Anh có nên hiểu tình huống này thành gã người Hàn đã làm chuyện gì khiến em vui vẻ đến nỗi quên cả lối về thế này không. Triệu Hương Nông, em có một thói quen xấu, anh phát hiện em không thích đeo nhẫn ra ngoài. Thói quen xấu này khiến người khác rất dễ nghĩ rằng có phải em đang cho gã kia một vài ám hiệu, khiến hắn ta cảm thấy giữ một người phụ nữ đã có chồng ở lại nhà mình cả đêm là một chuyện đương nhiên hay không."

Điên mất, tên khốn này đã quên cô làm công việc gì sao. Chẳng lẽ người ta có thể để một người chuyên chạy vặt cả ngày đeo nhẫn kim cương to như trứng chim bồ cầu bưng trà rót nước cho người ta sao.

"Tống Ngọc Trạch, anh có thể ấu trĩ hơn nữa không. Nếu không có anh ta thì bây giờ em nhất định đang nằm viện rồi."

Tối qua, chỉ vì câu nói "May mà lúc đó tôi có ở đó, nếu như người bị cánh quạt đập vào là em thì hậu quả không thể tưởng tượng được." của người đàn ông Hàn Quốc đã khiến Triệu Hương Nông vô cùng áy náy. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK