Quảng trường Thiên Niên Kỷ, tia nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống Cổng Mây khiến nó trông giống như một giọt thủy ngân, ánh sáng rực rỡ của giọt thủy ngân hắt lên những tòa nhà xung quanh nó. Ánh sáng rực rỡ đó khiến Triệu Hương Nông gần như không thể mở mắt ra được. Cô gái trạc tuổi Triệu Hương Nông, có gương mặt giống hệt cô, trang phục tương tự cô đi qua trước mặt cô. Trong ánh sáng chói chang ở quảng trường, cô gái giống như cái bóng phản chiếu trên mặt nước của Triệu Hương Nông. Trong cảnh tượng giống như ảo mộng đó, Triệu Hương Nông nhìn thấy khuôn mặt giống cô như đúc.
Khi bóng dáng màu tím đi qua trước mặt cô, Triệu Hương Nông vô thức quay mặt đi. Cảm giác giống như đang soi gương khiến trái tim Triệu Hương Nông cảm thấy hoảng loạn. Đợi đến khi Triệu Hương Nông quay lại tìm cô gái vừa rồi thì cô ấy đã đi mất. Triệu Hương Nông ngẩn người nhìn về một hướng. Vừa rồi rõ ràng người kia đi về hướng này, rốt cuộc cô ấy là ai, vì sao lại giống cô như vậy. Hay là, đó chỉ là vì lòng cô đang rối loạn nên mới nảy sinh ảo giác?
Men theo hướng cô gái vừa biến mất, lướt qua khuôn mặt này đến khuôn mặt khác, Triệu Hương Nông vẫn không thấy cô gái mặc bộ váy màu hoa tử la lan kia. Cô bắt đầu bước đi không mục đích, lại có người va phải cô, người kia nói "xin lỗi" cô, Triệu Hương Nông ngẩng đầu lên nhìn, không phải khuôn mặt cô muốn tìm. Cô đứng tại chỗ thẫn thờ dõi theo người vừa đụng phải cô đang dần đi xa.
Sau đó, có một người đặt tay lên vai cô. Cô quay đầu lại, người kia đứng ngược sáng. Khi hai khuôn mặt đối diện với nhau, bàn tay trên vai cô cũng nhanh chóng rời khỏi. Người vỗ vai cô là một người đàn ông châu Á. Hình như anh ta đang nói chuyện với cô. Triệu Hương Nông nghe thấy cái tên "Hựu Ân" được thốt ra từ miệng người đàn ông kia.
Ừm, người đàn ông kia gọi cô là "Mục Hựu Ân."
"Anh gì à, anh nhận nhầm người rồi." Triệu Hương Nông lên tiếng. Cô không phải Mục Hựu Ân.
Tiếng Anh của người đàn ông rất kém, vừa nghe là biết anh ta là du khách đến Chicago du lịch. Người đàn ông thoáng nhìn chiếc túi xách trong tay cô rồi nói túi của cô rất đẹp.
"Cảm ơn." Triệu Hương Nông nói.
Người đàn ông nói xin lỗi cô xong liền vội vàng rời đi. Triệu Hương Nông vẫn đứng ở chỗ cũ, ánh mắt cô vô thức nhìn dòng người tấp nập ở quảng trường. Khi những bóng dáng kia từ một biến thành hai, thậm chí là ba Triệu Hương Nông mới cảm thấy bất thường. Cô đưa tay lên trán thì thấy trán đầm đìa mồ hôi. Ánh nắng gay gắt khiến cô cảm thấy trời đất quay cuồng. Cô từ từ đi về phía bóng râm của Cổng Mây rồi mới lau mồ hôi trên trán.
Đợi đến khi đầu óc tỉnh táo hơn một chút, Triệu Hương Nông mới nhớ ra Tống Ngọc Trạch đã hẹn cô trước cửa nhà hàng. Cô vội vàng chạy đến nhà hàng. Khi tới cửa nhà hàng cô liền nhận được điện thoại của Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch nói rằng vì lúc trước sơ ý đỗ xe ở chỗ dành cho người tàn tật nên xe đã bị kéo đi mất, anh bảo cô đợi anh một lúc nữa, trợ lý của anh sẽ lái chiếc xe khác đến đón.
"Tống Ngọc Trạch." Triệu Hương Nông cuống quít gọi Tống Ngọc Trạch lại: "Anh có thể đến đây không, bây giờ em cảm thấy không khỏe lắm."
Khi nói câu này, lại có giọt mồ hôi nhỏ xuống từ trên trán cô.
Ngắt điện thoại, Triệu Hương Nông vô thức nhớ lại cảnh tượng xảy ra mười mấy phút trước. Khuôn mặt giống hệt như lúc cô soi gương đó, Triệu Hương Nông cảm thấy giây phút đó chính là khoảnh khắc của số mệnh.
Số mệnh? Triệu Hương Nông không khỏi rùng mình. Ai Cập cổ đại có một lời nguyền: Trên thế giới này thật sự có một người giống hệt bạn. Nếu hai người cả đời không gặp nhau thì cả hai sẽ bình yên vô sự, nhưng một khi gặp mặt thì tai họa sẽ giáng xuống.
Càng ngày càng có nhiều mồ hôi nhỏ xuống, Triệu Hương Nông nhấc bước đi đến biển quảng cáo của nhà hàng rồi tựa đầu vào đó.
Có tiếng chân đến bên cạnh cô, giọng nói quen thuộc đầy vẻ yêu chiều vang lên: "Tiểu Nông, em đang làm gì vậy?"
Triệu Hương Nông ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người cô đã không gặp một thời gian. Bách Nguyên Tú nhìn cô không chớp mắt, đáy mắt anh ta chất chứa những điều mà cô đã từng mong đợi: Nhớ nhung, yêu chiều.
Năm 10 tuổi, anh ta nói với cô: "Triệu Hương Nông, rất vui được gặp em."
Năm 15 tuổi, anh ta nói với cô: "Triệu Hương Nông, em đúng là một cô gái khiến người ta không thể thích nổi."
Năm 20 tuổi, anh ta nói với cô: "Tiểu Nông, anh đổi tên em thành số 1 trong danh bạ của anh."
Năm 24 tuổi, anh ta đeo nhẫn lên ngón vô danh của cô.
Có điều, lúc này, trên ngón vô danh của cô không còn là chiếc nhẫn anh ta đeo lên cho cô lúc ban đầu nữa. Sức mạnh của vận mệnh luôn khiến người ta thổn thức.
Đang mải suy nghĩ, Triệu Hương Nông lại nghe thấy Bách Nguyên Tú hỏi lại lần nữa: "Tiểu Nông, em đang làm gì vậy?"
Triệu Hương Nông rời mắt khỏi khuôn mặt của Bách Nguyên Tú, nhìn về phía quảng trường, vô thức nói: "Nguyên Tú, em vừa nhìn thấy một người. Nhìn thấy người đó em cứ ngỡ mình đang soi gương vậy. Đợi đến khi em định nhìn cho kỹ thì người kia đã đi mất."
Ánh mắt cô nhìn dáo dác khắp quảng trường, sau đó dường như có một điều gì đó thu hút ánh mắt của cô.
Khi còn bé, mẹ cô từng nói với cô rằng trong dòng người tấp nập, con sẽ nhìn thấy người trong lòng con ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì trái tim con sẽ nhận ra người đó trước đôi mắt của con rồi dẫn con tìm ra anh ta.
Lúc đó, giọng nói của mẹ quá đỗi hiền dịu, khiến cô nhớ mãi không bao giờ quên.
Giây phút này, Triệu Hương Nông chợt hiểu ra lời của mẹ.
Trong biển người mênh mông, bóng dáng anh cao lớn nổi bật. Anh vội vàng chạy về phía cô, áo sơ mi màu xanh nhạt, áo khoác vắt ở cánh tay anh. Anh vượt qua từng người một để đến với cô, bước chân anh sao mà gấp gáp. Sự vội vã này có lẽ là vì vừa rồi cô đã nói với anh, Tống Ngọc Trạch em không khỏe lắm.
Sợ bóng dáng đó sẽ cô nhìn đến rơi lệ đầy mặt, cô mới luống cuống cụp mắt xuống, che giấu thứ tình cảm bất chợt xuất hiện.
Vừa cúi xuống Triệu Hương Nông liền nhìn thấy đôi giày của Bách Nguyên Tú. Lúc này, Bách Nguyên Tú mà đứng đây thì không hay chút nào. Không lâu trước Tống Ngọc Trạch còn nổi giận vì Bách Nguyên Tú, nhưng cuối cùng anh cũng nhượng bộ cô. Lúc này, nếu để anh nhìn thấy Bách Nguyên Tú đang đứng sát bên cô như này thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
"Nguyên Tú, gần đây tinh thần của em không tốt lắm, chút nữa em phải đi khám bệnh." Triệu Hương Nông nói với Bách Nguyên Tú, giọng cô vừa nhanh vừa gấp.
Thế mà Bách Nguyên Tú vẫn không biết ý mà đáp rằng: "Anh đưa em đến bệnh viện. Khám xong anh đưa em đến quán mì Đài Loan."
"Không cần!" Triệu Hương Nông cất cao giọng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống giày của Bách Nguyên Tú: "Anh ấy sẽ đưa em đi."
Nghe thấy Triệu Hương Nông nói vậy, Bách Nguyên Tú lập tức im lặng, nhưng Triệu Hương Nông vẫn không thấy anh ta cất bước. Triệu Hương Nông cuống lên, cô gần như có thể tượng tượng ra khuôn mặt sầm sì của Tống Ngọc Trạch khi anh nhìn thấy Bách Nguyên Tú đứng cạnh cô. Cô đã gây cho anh không ít rắc rối rồi.
"Nguyên Tú, anh ấy sắp đến rồi." Triệu Hương Nông cuống đến mức suýt giậm chân: "Nguyên Tú..."
Cuối cùng, Triệu Hương Nông cũng nhìn thấy Bách Nguyên Tú nhấc bước. Bước chân đó thoáng chần chừ rồi nhanh chóng đi khỏi. Nghe thấy tiếng bước chân dần xa, Triệu Hương Nông mới thở phào một hơi. Còn chưa đợi cô ngẩng đầu lên thì cô đã nhìn thấy một đôi giày da khác xuất hiện trước mắt cô, màu tím sẫm tựa biển sâu. Giây phút đó, Triệu Hương Nông mới hiểu vì sao Tống Ngọc Trạch lại bảo cô mặc chiếc váy màu hoa tử la lan.
"Sao vậy? Không thoải mái ở đâu?" Vì chạy đến đây nên giọng anh trở nên ngắt quãng.
Cô vẫn cố chấp cúi gằm mặt. Khi anh định chạm vào mặt cô thì cô nghiêng mặt đi. Cô không muốn để anh nhìn thấy cảm xúc trong ánh mắt cô quá sớm.
Anh bỏ tay xuống, nói: "Anh đưa em đến bệnh viện."
Triệu Hương Nông gật đầu. Khi anh định cầm tay cô, thì cô nắm chặt lấy túi xách.
Hai người cùng đi về phía quảng trường, vừa đi anh vừa liên tục hỏi cô những câu hỏi kiểu như "Em khó chịu ở đâu?" Thấy Triệu Hương Nông không trả lời, anh cũng trở nên im lặng.
Đi được một đoạn đường, Tống Ngọc Trạch khẽ nói với cô một câu: "Anh cũng chỉ nói những lời như vậy trước mặt em thôi."
Một thoáng ngập ngừng, Tống Ngọc Trạch lại nói khẽ hơn: "Những lời trong lúc tức giận, tùy tiện, thiếu suy nghĩ."
"Nếu em không thích, về sau anh sẽ chú ý." Anh nói thêm một câu.
Triệu Hương Nông nhìn hai bàn tay buông thõng của cô và Tống Ngọc Trạch. Vì trên quảng trường có rất nhiều người nên hai người đi rất gần nhau. Cùng với động tác đi của hai người khiến tay họ có thể chạm vào nhau bất cứ lúc nào. Triệu Hương Nông mải ngắm tay của cả hai nên không kịp tránh một người đang sắp va phải cô. Khi Tống Ngọc Trạch hô "Cẩn thận!" thì Triệu Hương Nông mới né người qua một bên, kéo dãn khoảng cách với Tống Ngọc Trạch.
Người nọ chạy lướt qua người cô và Tống Ngọc Trạch. Đó là một nhân viên vội mang cà phê về cho sếp. Triệu Hương Nông nghĩ hôm nay cô gặp không ít những con người hấp tấp.
Vì người nọ mà cô và Tống Ngọc Trạch cùng lúc dừng bước. Khi Triệu Hương Nông dời mắt khỏi người nhân viên kia rồi nhìn Tống Ngọc Trạch, trái tim cô bỗng thắt lại. Vẻ mặt của Tống Ngọc Trạch khó chịu, ánh mắt ảm đạm. Ánh mắt ảm đạm của anh dường như cũng nhuốm vào giọng nói của anh: "Xem ra, anh vẫn chưa cho em đủ cảm giác an toàn."
"Không phải như vậy." Triệu Hương Nông định nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói thành lời. Lời mà Tống Ngọc Trạch vừa nói cũng có lí.
Nếu cô tin tưởng anh thì ngay tại khoảnh khắc kia cô chắc chắn sẽ nép sát vào người anh, nhưng không, bản năng là thứ không thể lừa dối được.
Hai người đều chìm vào im lặng.
"Đi thôi." Tống Ngọc Trạch liếc cô: "Giờ mới thấy, sắc mặt em đúng là không tốt lắm."
Hai người lại cất bước, Triệu Hương Nông lại vô thức nhìn tay cô và Tống Ngọc Trạch. Lần này bàn tay hai người đã cách xa nhau.
Lòng cô thoáng động, Triệu Hương Nông khẽ bước sang ngang một bước, ngay lập tức ngón tay cô chạm vào ngón tay anh. Lần thứ nhất không có phản ứng. Lần thứ hai tay cô nhanh chóng được nắm lấy, sau đó nằm gọn trong bàn tay nam tính của anh. Lần này, cô không còn giẫy giụa nữa.
Triệu Hương Nông được Tống Ngọc Trạch đưa đến một phòng khám tư nhân. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ đưa cô đến một căn phòng bài trí trang nhã.
Tống Ngọc Trạch vỗ về Triệu Hương Nông: "Bác sĩ bảo để em ở đây nghỉ ngơi vài tiếng là ổn thôi."
Sau khi uống thuốc xong, Triệu Hương Nông lên giường dưới sự thúc giục của Tống Ngọc Trạch. Trước khi nhắm mắt lại, Triệu Hương Nông thoáng nhìn Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch liền mỉm cười: "Anh sẽ ở đây đợi em dậy, không đi đâu cả."
Lúc này Triệu Hương Nông mới nhắm mắt lại.
Lúc Triệu Hương Nông tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem tối. Sau mấy tiếng nghỉ ngơi, tinh thần của cô đã tốt lên rất nhiều.
Khi màn đêm buông xuống, Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch rời khỏi phòng khám. Đang vào giờ tắc đường nên xe đi rất chậm. Từ lúc lên xe cô và Tống Ngọc Trạch chưa hề nói với nhau một câu nào. Mấy lần Triệu Hương Nông quay sang định nói chuyện với anh đều thấy anh chăm chú nhìn về phía trước, vẻ mặt không có nhiều cảm xúc giống như lúc ở quảng trường.
Đồ ngốc, lúc đó để anh nắm tay chính là để bày tỏ sự tin tưởng của cô với anh. Dì Thanh nói đàn ông là sinh vật chậm chạp. Rõ ràng Tống Ngọc Trạch vẫn không hiểu ý cô.
Xe dừng lại trước đèn đỏ, điện thoại của Tống Ngọc Trạch đổ chuông. Anh nhìn qua rồi nhíu mày tắt máy, hiển nhiên người gọi điện thoại cho anh nhất định là người khiến anh cảm thấy phiền.
"Tống Ngọc Trạch, đừng nhíu mày." Triệu Hương Nông buột miệng nói.
Có lẽ do giọng cô quá bé, Tống Ngọc Trạch mới nghiêng mặt sang hỏi: "Hửm?"
Dường như cô cũng bị lây cái nhíu mày của anh. Cô nhíu mày, giọng nói đầy vẻ ngang ngược: "Tống Ngọc Trạch, không cho anh nhíu mày!"
"Anh vừa nhíu mày, lòng em liền cảm thấy không dễ chịu. Cảm giác này rất giống như trước kia." Đây là những lời Triệu Hương Nông giấu trong lòng không dám nói ra.
Hình như Tống Ngọc Trạch không nghe rõ lời cô, anh vẫn nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
Tên ngốc này, còn muốn nhìn đến bao giờ?
Triệu Hương Nông dứt khoát nghiêng người qua, ngẩng đầu, hôn lên môi anh. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, môi cô rời khỏi môi anh.
"Triệu..."
"Lái xe." Triệu Hương Nông nhìn thẳng về phía trước, chỉ về cột đèn đã chuyển đèn xanh.
Đến đèn đỏ tiếp theo, hai người vẫn ngồi nghiêm chỉnh. Ngón tay thon dài của anh gõ nhịp trên vô lăng, từng nhịp khiến con tim cô rối loạn. Một lát sau, anh bỗng cởi dây an toàn ra, chưa đợi Triệu Hương Nông phản ứng lại thì...
Một bóng đen nhoài sang phía cô, môi anh lập tức khóa chặt môi cô, một cánh tay luồn ra sau lưng cô, một bàn tay men theo eo cô, khẽ chạm vào nơi phập phồng của cô.
Sau một thoáng ngơ ngác, Triệu Hương Nông lập tức nhắm mắt lại.
Xe rẽ vào một khúc cua, rồi cứ thế đi thẳng.
Con đường thẳng tắp, ánh đèn rực rỡ, ánh mắt hai người vẫn nhìn thẳng về phía trước, không ai chịu lên tiếng. Khi xe rẽ trái vào một con đường, Triệu Hương Nông vô thức kêu lên: "Tống... Tống Ngọc Trạch, sai rồi, anh đi sai đường rồi."
Tống Ngọc Trạch làm như không nghe thấy lời cô nói, chiếc xe vẫn lao thẳng về phía trước. Mười mấy phút sau, xe mới dừng lại.
Sau khi dừng xe, Tống Ngọc Trạch vẫn không nói năng gì. Ánh mắt anh nhìn về một hướng nào đó. Triệu Hương Nông thuận theo ánh mắt của anh nhìn vào dòng chữ neon trên biển quảng cáo, mặt cô lập tức nóng ran.
Dòng chữ trên biển quảng cáo đã chỉ rõ khu vực họ đang ở mang tính chất gì.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------
Thịt sắp về bản, mời mọi người 9h tối mai đến lĩnh, cảm ơn:">>>>>