Toàn dân Lạc Cư chỉ cần là những ai không bị thương trong trận chiến vừa qua, hoặc chỉ bị thương nhẹ còn di chuyển được, đều khoác lên mình tà Áo Dài, nghiêm trang đưa tiễn thú nhân Biêu về với thần thú.
Từng tiếng trống thùng thùng không ngừng vang lên, nhịp nhàng chậm rãi theo bước chân của đoàn người đưa tiễn, như gửi lời báo với thần thú: hôm nay một người thân của họ đã về với ngài.
Thinh khoác lên mình tà Áo Dài màu trắng ôm một bó hoa lớn đi trước linh cữu Biêu. Chiếc hòm gỗ khắc hình Chim Lạc được làm suốt đêm qua im lìm nằm trên vai tám thú nhân.
Cuối đoàn là Tân Vương, anh khoác lên mình tà Áo Dài dành cho Vương đi sau cùng, như một tiểu bối trẻ đưa tiễn cha ông về nơi an nghỉ cuối cùng.
Họ đi ra khỏi cổng thành, vòng lên núi, đi qua rừng cây mơn mởn sức sống sau đông, đi lên một khoảng núi cao phong cảnh đẹp có tầm nhìn gần như bao quát toàn bộ thành Lạc Cư, bắt đầu đào huyệt chôn cất người bạn của mình.
Bia mộ được làm bằng đá, người khắc chữ lên đá là Thinh tiểu thú nhân. Cậu ghi tên của Biêu thú nhân lên bia đá: Lạc Biêu thú nhân Lạc Cư Quốc, từ trần vào năm thứ nhấn Tân Vương.
Những dòng chữ ấy được in sâu trong đá, to lớn chói lọi, và chắc rằng cả trăm năm sau cũng không thể mòn đi.
Ngay khi dấu khắc chữ cuối cùng ngừng lại, toàn bộ thú nhân Lạc Cư hóa hình bay vút lên trời cao, nghển cổ lên huýt lớn báo hiệu với thần thú, đồng thời cũng gửi lời chào tới người anh em.
Cả quá trình nghi thức diễn ra tiếng trống không hề ngưng, cho tới khi nhóm thú nhân trở lại mặt đất, kết thúc nghi thức bằng cách đặt từng bó hoa lớn lên mộ Biêu thú nhân, cúi chào ông rồi trở về nhà.
Các thú nhân Chim Sóc đứng xa xa trong nhà khách không thể nào rời mắt khỏi nghi thức đưa tang trang trọng ấy.
Họ tự hỏi: Đây là cách Lạc Cư đối xử với những người đã ra đi trong tộc mình sao? Thật sự quá tuyệt vời, quá xúc động, họ muốn những thú nhân đã ra đi của tộc mình cũng được chôn theo nghi thức này!
Một số khác lại bàn tán đến trang phục họ mặt, một số thì nói tới chữ... những thứ Lạc Cư đang làm, đang có quá mức tưởng tượng với họ.
Không ít Phụ ngồi ngẩn ngơ vuốt ve khung giường gỗ trải chiếu cao ráo mát mẻ, bàn ghế lạ kì ngồi lên vô cùng thoải mái. Cũng không ít thú nhân nhìn ngôi nhà mình đang ở tạm khát khao vô cùng.
Đây là cuộc sống chưa từng ai nói tới, cũng chưa một ai trong họ dám mơ tới, đây là cuộc sống của thần.
Tộc trưởng tộc Chim Sóc lẳng lặng quan sát tất cả, anh nhìn lá cờ Lạc Cư phần phật bay giữa trời, khóe mắt đỏ au.
Đây là những gì một vị tộc trưởng phải làm cho tộc mình, nhưng anh thì sao? Anh đã làm được gì ngoài sự hủy diệt! Vì lòng nhân từ anh cứu những kẻ không nên cứu, cưu mang những kẻ không nên cưu mang để rồi hại chết bao nhiêu thú nhân tộc mình.
Anh đứng lên, mang vết thương đi thẳng vào đình Lạc Cư tìm tới Vương của họ.
Anh quỳ một gối thể hiện sự tôn trọng với vị thú nhân tài giỏi đã đưa Lạc Cư đến cuộc sống đạt cấp thần này.
“Vương Lạc Cư, tôi biết những lời mình sắp nói ra sẽ vô cùng yếu đuối và đáng chê trách, nhưng với trách nhiệm một người lãnh đạo tôi phải vì những tộc nhân của mình mà suy nghĩ.”
Tân và một vài thú nhân lớn tuổi nhìn qua anh ta, tất cả đều ngạc nhiên trước sự nhún nhường của thú nhân trẻ tuổi.
Tân bước tới nâng vị thú nhân trẻ lên:
“Anh đứng lên đi, anh là một tộc trưởng, dù tộc anh có sa cơ thất thế đến thế nào đi nữa anh vẫn xứng được tôn trọng.”
Lời nói này của Tân khiến vị tộc trưởng Chim Sóc ngạc nhiên, anh ta nhoẻn miệng cười:
“Trước kia vùng đất này cư tụ rất nhiều tộc thú nhân, nhưng vì lũ thú bay hoành hành quá nhiều, cộng với việc hang động rộng lớn thích hợp sinh sống quá ít, muối cũng không có, nên họ bỏ đi hết, chỉ còn lại tộc Chim Sóc kiên trì ở lại đây. Hồi đó không một thú nhân nào biết nói câu này đâu, chỉ cần là tộc yếu kém khi gặp các tộc khác đều phải cúi đầu nhún nhường vài phần.”
Câu nói của tộc trưởng Chim Sóc vừa dứt, một vài thú nhân Lạc Cư vội hỏi:
“Trước đây nơi này có tộc khác sinh sống sao?”
Tộc trưởng Chim Sóc gật đầu:
“Đúng vậy rất nhiều là đằng khác, nhưng không có muối và hang động, mùa đông lại khắc nghiệt nên họ đã đi. Cho dù có dòng suối ấm bao bọc có thể ở đó vào mùa đông, nhưng thiếu muối vẫn không thể ở lại.”
“Vậy tại sao Chim Sóc lại ở lại khi không có muối?” Một thú nhân già lên tiếng.
“Bởi vì chúng tôi biết một loại cây lá mặn, cho nó vào đun sôi sẽ cho ra một loại bột xanh mằn mặn tạm thời thay thế muối.”
Tân không quá quan tâm tới lá xanh ấy, anh hỏi:
“Thế những tộc khác họ đã đi đâu?”
Tộc trưởng Chim Sóc lắc đầu:
“Tôi cũng không biết.”
Có được vài điều về vùng đất này từ miệng tộc Chim Sóc Tân không hỏi thêm nữa, anh quay lại giải quyết vấn đề vì sao anh ta tới đây.
Lúc này tộc trưởng Chim Sóc từ tốn nói ra mục đích của mình:
“Tôi tới đây xin gia nhập vào Lạc Cư Quốc, tôi biết làm như vậy sẽ đánh mất quyền của thú nhân tộc tôi, nhưng chỉ cần hình dáng còn thì Chim Sóc còn, nếu chỉ vì vài cái quyền tộc nhân, vùng đất riêng, cách sống riêng mà tôi để các thú nhân của mình chết đói, sống trong những hang động nhỏ tồi tàn, ăn thức ăn chẳng ngon, còn không biết viết chữ, không có quần áo đẹp, không được đưa tiễn khi qua đời thì đó mới là tội.”
Anh hít vào thật sâu:
“Nên hôm nay tôi tới đây, tự ý thay mặt số thú nhân Chim Sóc ít ỏi còn lại xin gia nhập vào Lạc Cư Quốc, tình nguyện trở thành người của Lạc Cư Quốc.”
“Anh đã hỏi ý tộc mình chưa?” Tân hỏi.
Tộc trưởng Chim Sóc cười:
“Không cần hỏi, họ đồng ý cả thôi.”
Tân gật đầu:
“Nếu vậy tối nay anh mang tộc nhân mình qua đình đi, chúng ta sẽ họp bàn, nếu đồng ý ngày mai hãy đem những thú nhân qua đời chôn vào nghĩa trang của Lạc Cư.”
Tộc trưởng Chim Sóc đồng ý. Anh trở về báo với tộc nhân của mình. Nghe xong họ vừa vui vừa buồn.
Vui vì sắp tới họ sẽ được sống trong một ngôi nhà như vậy, ăn những món ăn ngon giống như hôm qua họ đã ăn, mặc những bộ đồ đẹp như người dân Lạc Cư đang mặc, thậm chí có thể học chữ.
Nhưng họ buồn vì phải đánh mất nếp sống quen thuộc của tộc mình, theo một bộ tộc lớn thì điều hiển nhiên những thói quen, sở thích, hay tục lệ vốn có của họ phải bỏ đi thay thế bằng tục lệ của Lạc Cư.
Thế nhưng họ hiểu, cuộc sống của Lạc Cư quá tốt, nếu muốn được sinh sống như vậy họ phải đánh đổi một vài thứ, chả ai cho không tộc khác điều gì bao giờ, huống chi là những cái sang quý như nhà, thức ăn, quần áo thế này.
Tối đó một cuộc họp lớn được tổ chức tại sân đình Lạc Cư. Tân tuyên bố nhận thành viên tộc Chim Sóc vào Lạc Cư Quốc, anh đưa ra vài điều luật.
“Tộc Chim Sóc sẽ thành lập thành riêng mang tên tộc mình gọi là Thành Tộc Sóc thuộc Lạc Cư quốc. Thành sẽ xây tại vùng đất nơi các vị từng sinh sống. Các vị sẽ là con dân Lạc Cư Quốc nhưng vẫn có quyền giữ lại những nét đẹp của tộc Chim Sóc, sống tại thành mang tên mình, và từ nay sẽ mang theo họ của mình.”
Anh nói tới đây toàn bộ thành viên tộc Chim Sóc đều đứng lên, họ kinh ngạc nhìn nhau, rồi nhìn Tân Vương.
Tân tiếp tục:
“Chim Sóc vẫn có thể học chữ, vẫn mang trang phục truyền thống Lạc Cư, nhưng thay vì hình chim Lạc các bạn sẽ được họa thêm hình thú tộc mình lên, đó là biểu tượng giúp nhận biết tộc nhân của các bạn. Các thú nhân già yếu, tàn tật sẽ được dạy nghề tại thành Lạc Cư sau đó về thành mình để giúp phát triển xây dựng thành Tộc Sóc.”
Các thú nhân Chim Sóc nuốt từng hơi nước bọt không thể nào tin nổi, đến cả tộc trưởng của họ cũng vậy.
Tân không ngừng lại quá lâu:
“Nhưng mỗi tháng tộc trưởng Chim Sóc phải về thành chủ báo cáo công việc, mỗi năm phải nộp thuế theo yêu cầu của Vương, nghe lệnh của Vương, chung tay cùng Vương Lạc cư bảo vệ lãnh thổ quốc gia mình.”
Nghe tới đây toàn bộ thú nhân Chim Sóc vỡ òa. Họ được quyền giữ lại tên tộc, được họa hình thú của mình, thậm chí được phát triển trong một thành riêng, và cả mang họ riêng nữa...
Tuy riêng biệt là vậy nhưng vẫn thuộc Lạc Cư.
Vừa sát nhập chung vào một thể thống nhất với tộc mạnh, nhưng vẫn có quyền giữ lại nét riêng của tộc mình.
Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Trước đây nếu một tộc thú nhân yếu kém muốn sát nhập vào tộc mạnh họ phải theo tộc đó hoàn toàn, thậm chí còn bị cô lập xa lánh vì hình thú khác nhau.
Lần này Lạc Cư nhận họ, nhận dạy họ chữ, nghề, xây thành, cho đặt tên thành của họ là Thành Tộc Sóc, cho họ mang họ Sóc... chỉ cần nhiêu đây thôi Lạc Cư muốn họ làm gì họ cũng chịu.
Thấy mình đã nói rõ toàn bộ và dường như thành viên Tộc Chim Sóc cũng đã hiểu, Tân yêu cầu Thôi thú nhân ghi lại, ban cho Tộc trưởng tiền nhiệm tộc Chim Sóc – là Tứ thú nhân, làm thành chủ Thành Sóc, thành trực thuộc Lạc Cư Quốc, ban họ Sóc cho tộc Chim Sóc.
Từ nay toàn bộ già trẻ lớn bé được sinh ra trong tộc Chim Sóc sẽ mang họ Sóc, sinh sống tại Thành Tộc Sóc thuộc Lạc Cư Quốc.
Thú nhân trẻ tuổi tộc trưởng Chim Sóc, Sóc Tứ nghe vậy liền từ chối, anh không dám nhận chức vì tay mình đã phế.
Tân lắc đầu:
“Tay anh phế, nhưng chân và đầu, thậm chí một tay anh vẫn còn mà. Nhiêu đó đủ rồi. Thú nhân dù tàn về thể xác, nhưng tinh thần không được phế.”
Lời nói của Tân như sấm dậy trong toàn bộ thú nhân thương tật vĩnh viễn của Chim Sóc, họ vỡ òa hét lớn.
Đúng vậy là thú nhân dù tàn nhưng không được phế, phải sống, sống tiếp, sống thật oai nghiêm, mạnh mẽ.
Và cứ thế Lạc Cư có thêm thần dân của mình, mang họ Sóc, mở rộng địa bàn ra chạm tới phía nam.
Sau này Thành Tộc Sóc chính là nơi cung cấp mực và viết cây sen cạn cho toàn thú thế, đồng thời cũng là nơi cung cấp màu nhuộm độc đáo cho Áo Dài Lạc Cư Quốc.
Sau khi thành Tộc Sóc được xây dựng, họ vô tình phát hiện một loại đất lạ màu bạc trên con sông ấm.
Loại đất này đem nung nóng sẽ cho ra một hợp chất cứng như bạc.
Sau khi mọi công việc ổn định dần, cuộc sống của tộc Chim Sóc cũng đi vào quỹ đạo, các cuộc giao dịch hàng hóa diễn ra, những bất cập bắt đầu xuất hiện.
Lúc này Lĩnh góp ý để Tân dùng những chất bạc ấy đúc tiền, phục vụ cho công việc trao đổi.
Những đồng bạc tròn đầu tiên có in hình Chim Lạc ở một mặt, mặt kia là số thứ tự từ 1 đến 100 ra đời.
Và bắt đầu từ cái tết thứ hai của Lạc Cư Quốc tiền được đưa vào lưu thông rộng rãi, từ đó Thành Tộc Sóc cũng kiêm luôn nhiệm vụ tạo ra chất bạc, dùng làm tiền của Lạc Cư Quốc.
Cùng thời gian này tại vùng đất băng, mùa mưa vốn sắp hết lại có dấu hiệu mạnh hơn, nước dâng cao lưng chừng núi, đưa những con thú bay máu chiến chạm tới nơi chúng chưa từng tới được – nơi cư trú của các tộc chim, tạo nên sự hoang mang lo lắng trong bọn họ.
Và chính vào lúc này chiếc bè mang theo bức họa đã tới làm nhiệm vụ của nó.