Hiện tại Lạc Cư đã vào xuân mùa trồng trọt đã tới, trong thành đang bận bịu ngâm hạt giống, chọn cây trồng tốt nhất chuẩn bị cho vụ mùa.
Mùa xuân luôn là mùa vui và năm nay cũng không ngoại lệ, vừa mới đầu năm cả thành đã nghe được tin vui. Hậu của họ Lĩnh lần nữa mang thai.
Sự kiện cậu đánh mất đứa con khi chưa biết mặt một năm trước khiến mọi người xót xa vô cùng, vì thế hôm nay khi nghe tin này cả thành như vỡ òa, hoan hô không ngừng.
Sau một năm kể từ ngày cưới của các cặp đôi, Lạc Cư liên tiếp đón tin mừng về tiểu thú nhân mớ, điều đó khiến họ vui mừng biết bao, nhưng hôm nay khi nghe tin Lĩnh có em bé họ còn vui hơn.
Bởi ai cũng đau cho cậu vì sự kiện mất con một năm trước.
Đặc biệt là Vân, do áy náy chuyện một năm trước mình không sớm phát hiện dị thường của Lĩnh dẫn đến cậu đánh mất đứa trẻ, nên lần này Vân gần như ăn nhờ ở đậu bên nhà Lĩnh, canh chừng, cơm nước thuốc thang đầy đủ cho cậu.
Học trò của Vân, Sóc Linh y sư tộc Chim Sóc cũng là người đã cho Lĩnh ăn lá chua cứu mạng trong sự kiện một năm trước, khi nghe tin cũng vội từ thành Tộc Sóc chạy tới mang theo bao nhiêu là quà.
Lĩnh vui mừng đón tiếp bạn mình, cậu cười cả ngày. Đứa trẻ trong bụng cũng rất thương cậu, đã hơn ba tháng vậy mà không hành cậu chút nào, chỉ khiến cậu thích ngủ, ăn nhiều hơn bình thường thôi.
Tân bây giờ đã là Vương bận rộn nhiều việc, ban ngày anh hiếm khi được ở nhà, nhưng nay khi biết Lĩnh đã có em bé, anh gác lại các công việc không cần thiết, một phần giao cho Phương và một vài thú nhân tài giỏi làm thay, mình tranh thủ ở nhà bồi bạn đời.
Đến cả Đông và Bom cũng vậy, chúng mong đứa em này lâu lắm rồi, nên giờ vừa nghe tin đều bỏ hết mọi cuộc chơi, ngày ngày nhìn xem Lĩnh canh chừng sợ anh xảy ra chuyện.
Cái thai của Lĩnh cứ lớn dần trong sự yêu thương của mọi người. Lĩnh cũng háo hức chờ đón đứa trẻ, bởi cậu chắc đây là đứa nhỏ đã bỏ cậu mà đi một năm trước, đứa nhỏ tóc trắng đôi mắt xanh đen giống Tân.
Niềm vui chưa vơi thì hôm nay sau một ngày mùa bận rộn, nhóm thú nhân tuần tra vội vã cho người về đình nổi trống báo nguy.
Lập tức dù đang ở đâu, toàn bộ thú nhân Lạc Cư đều tựu về đình.
Phía bên thành Tộc Sóc cũng nhanh chóng nhận được tin. Họ cho người cấp tốc bay đến thành chủ để chờ chỉ thị.
Thú nhân trong đoàn tuần tra báo tin ngay khi Vương vừa xuất hiện:
“Thưa Vương ngoài khơi xa gần đất liền có một đoàn thú nhân thuộc tộc chim đang đi tới đây, tầm khoảng một giờ nữa họ sẽ vào đất liền.”
Ngay khi nghe báo cáo, Tân cùng đoàn người hóa hình bay ra biển.
Từ xa nhóm thú nhân đã thu trọn hình ảnh đoàn thú nhân lạ đang vượt biển tới đây.
Cùng lúc đó ở phương xa, Yên Tử và các thú nhân tộc chim cũng nhận ra thú nhân mang hình thú lạc loài đang ở xa xa kia.
Yên Tử nhìn pháp sư xin ý kiến ông.
“Cứ đi vào, đừng sợ, ta tin họ là những thú nhân hiểu biết.”
Yên Tử nghe lời cho đoàn thú nhân dần dần cập bến. Trên bè của họ hàng loạt các thú nhân nằm la liệt, sức cùng lực kiệt đến mức để xuống bộ họ còn phải dìu nhau hoặc bò mà xuống. đam mỹ hài
Một vài thú nhân còn duy trì được hình thú bay tới đối mặt với thú nhân Lạc loài.
“Chúng tôi đến đây trong hòa bình.” Yên Tử đại diện nhóm thú nhân lên tiếng.
Tân hạ cánh xuống đất, hóa hình, trên thân khoác tà áo dài dành cho vương cực kì uy quyền từ từ đi ra bãi biển.
Trước hàng chục ánh mắt kinh ngạc của thú nhân ba tộc chim, Tân lên tiếng:
“Tại sao cái vị lại tới đây?”
Không ít thú nhân trong ba tộc nhận ra Tân, họ kinh ngạc nhìn trang phục anh mặc, nhìn ấn kí giữa trán anh mang.
“Ấn kí? Tại sao anh lại có ấn kí?”
Một vài thú nhân nhịn không được thốt ra lời.
“Có phải thần thú đã trả lại ấn kí cho tộc anh?” Pháp sư tộc Chim Yến bước lên, theo sau ông là hai vị pháp sư còn lại của tộc Chim Én và Chim Sẻ.
Họ tuy mệt, đói cùng khát, nhưng vẫn gắng sức để giao lưu cùng thú nhân trước mặt.
Tân ngạc nhiên nhìn vị pháp sư tộc chim Yến. Anh không lạ lẫm gì người đàn ông này, ông luôn tỏ ra xa cách khi gặp phải thú nhân lạc loài nhưng chưa một lần buông lời khinh khi họ, thậm chí có đôi lần còn vô tình nói cho họ biết vài vị thuốc trị thương.
Tân cúi đầu chào ông, hỏi lại:
“Sao ngài biết chuyện này?”
“Ta mơ thấy.” Pháp sư đáp, “thần thú bảo chúng ta đi tìm tộc thú nhân lạc loài có ấn kí màu bạc, vì nơi ở của chúng ta đã không còn, vùng đất của tộc chim đã bị nhấn chìm trong nước.”
“Nó tới rồi sao?” Phương thú nhân thốt lên.
Nghe vậy Yên Tử vội hỏi xen vào:
“Các anh đã biết ngày này sẽ tới?”
“Không, là đoán được, do chúng tôi quanh năm đều sống trong núi băng nên đoán được.” Tân đáp lời Yên Tử, “nhưng khi đó chả ai tin thú nhân lạc loài nên chúng tôi không nói ra, nếu có nói cũng không ai nghe nên thôi.”
“Ai đã đưa các cậu về đây?” Pháp sư tộc Chim Én hỏi.
“Thần thú, ngài đã dẫn đường đưa chúng tôi về nhà.” Tân trả lời, anh không để lộ Lĩnh ra.
Nhóm thú nhân Lạc Cư sau anh cũng ngầm hiểu, họ gật đầu tán thành.
Lúc này thú nhân Thành Tộc Sóc tới, họ vây quanh thú nhân Lạc Cư chờ chỉ thị.
Tân nhìn những thú nhân yếu ớt, thiếu nước đang nằm, ngồi trên cát, ra lệnh cho các thú nhân quanh mình:
“Đi hái dừa cho họ.”
Rồi nói với ba pháp sư trước mặt:
“Đêm nay tạm thời các vị hãy ở lại đây, có thể vào rừng săn thú hái rau dại. Có gì ngày mai chúng ta nói tiếp, trời đã sắp tối rồi.”
Nói rồi anh chờ nhóm thú nhân hướng dẫn họ cách lấy nước từ dừa xong mới lần nữa hóa hình bay về thành.
Đáp đất chờ các thú nhân hóa hình Tân dặn:
“Đêm nay đội tuần tra tăng cường giám sát nhóm thú nhân kia. Bên thành Tộc Sóc cũng tăng cường tuần tra không để thú nhân lạ vào thành.”
Các thú nhân nhận lệnh rời đi.
Lúc này trong thành mọi người đã biết chuyện, các thú nhân già nôn nóng, tiểu thú nhân lo lắng không dám ra khỏi nhà.
Trong ấn tượng của Lạc Cư những thú nhân ở vùng đất băng không bao giờ hòa nhã với họ, họ ghét thú nhân lạc loài.
Không ít thú nhân trẻ đã chuẩn bị tinh thần cho một trận chiến khốc liệt mới.
Vụ mùa vốn đang tiến hành một nửa cũng ngưng lại vì sự xuất hiện đột ngột của nhóm thú nhân này.
Đêm đó trong ổ chăn Lĩnh đã hỏi ý kiến Tân.
“Anh tính xử lý chuyện này thế nào?”
Tân ôm lấy cậu, một tay đặt trên bụng Lĩnh nhẹ nhàng nói bên tai cậu:
“Nếu họ ôn hòa với chúng ta anh sẽ suy xét giúp đỡ, nếu họ vẫn chống đối như cũ anh sẽ cho người đem bè hồ lô ra lần nữa trả họ về biển.”
Lĩnh nắm lấy tay Tân, mân mê từng ngón tay anh:
“Em tin anh, dù anh có đưa ra quyết định nào đi nữa em vẫn sẽ ủng hộ anh.”
Tân hôn lên má bạn đời của mình, ủi đầu vào hõm vai cậu:
“Cảm ơn em luôn ủng hộ anh.”
Lĩnh cười nắm chặt tay người bạn đời của mình, có lẽ đây chính là lúc họ phải đối mặt với quá khứ, với những người đã từng khinh ghét họ.
Lĩnh tin chẳng bao lâu nữa Lạc Cư sẽ phô mình ra cho toàn thể tộc chim biết đến họ, biết đến sự chấp thuận của thần thú, biết đến sự vĩ đại giàu có của Lạc Cư.