Tạ Lệ sao có thể ngờ được, Tạ Đĩnh lại giao cho ông ta đi điều tra vụ án của Lưu Chiếu.
Ông ta thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Người này tâm địa độc ác, chủ mưu phía sau e rằng cũng không phải hạng thiện lương. Chuyện liên quan đến an nguy của cháu và tiền đồ vương phủ, vẫn là cháu đích thân thẩm vấn thì ổn thỏa hơn.” Ông ta dò xét nói.
Tạ Đĩnh lại lắc đầu, “Nếu là lúc bình thường, cũng không cần phải phiền nhị thúc nhọc lòng. Chỉ là thời cuộc như vậy, những kẻ tiểu nhân này rốt cuộc không bằng đại cục quân chính. Chuyện thẩm vấn có Chu Cửu, không cần nhị thúc phải bận tâm, nếu hắn có chuyện không quyết định được, hoặc là hỏi ra manh mối cần lần theo dấu vết, nhị thúc để mắt đến là được.”
Sự ủy thác như vậy, thực sự khiến Tạ Lệ không ngờ tới.
Thậm chí cảm thấy đây là trời cao đang giúp ông ta.
Dù sao, Lưu Chiếu bị Tạ Đĩnh đưa về Ngụy Châu đã được một thời gian khá lâu, sau khi nhận được tin tức, ông ta cũng từng phái người bí mật dò la nhưng vẫn luôn không biết đối phương bị giam giữ ở đâu. Hai ngày nay ông ta tỏ ra trầm ổn, thực ra trong lòng nóng như lửa đốt, sợ Lưu Chiếu bị cạy miệng hoàn toàn, đem toàn bộ nội tình Tranh Vanh Lĩnh khai ra hết.
May mắn là hiện tại Lưu Chiếu vẫn chưa hé răng khai báo.
Nhìn cách hành xử của Tạ Đĩnh hai ngày nay, rõ ràng là sau khi vào kinh một chuyến, thấy cục diện biến đổi chóng mặt, muốn dồn tâm tư vào những việc khác, đem chút nghi ngờ trước đó tạm thời gác lại.
Thật là thời vận giúp đỡ, vạn phần may mắn!
Tạ Lệ trong lòng âm thầm mừng thầm.
Nhưng đã muốn động tay động chân ngay dưới mí mắt Tạ Đĩnh, thì không thể đem toàn bộ hiềm nghi đổ hết lên đầu mình, như vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Tạ Lệ trong lòng suy nghĩ nhanh như điện, trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Đại cục quả thực là quan trọng nhất. Đã chuyện này không phải không có cháu không được, chi bằng cũng mời tam thúc cháu giúp một tay. Ta vừa mới về còn có chút việc vặt phải làm, chưa chắc lúc nào cũng có mặt. Nếu có ông ấy cùng đi, vừa chu toàn, cũng có thể rèn luyện. Sau này nếu bên ngoài loạn lạc, loại chuyện này cũng có thêm người giúp cháu gánh vác.”
“Cũng được. Vậy làm phiền nhị thúc.”
“Người một nhà, cốt nhục tương thân, đều là nên làm cả.” Tạ Lệ ra vẻ rộng lượng.
Hôm sau, Tạ Đĩnh dẫn hai vị thúc thúc đến mật lao giam giữ Lưu Chiếu, dặn dò vài câu rồi làm bộ bận rộn, thẳng hướng quân doanh.
Chu Cửu cung kính dẫn huynh đệ Tạ Lệ vào bên trong.
Lưu Chiếu lúc này vẫn còn hôn mê, Chu Cửu cũng không vội, trước tiên mời Tạ Lệ và Tạ Nguy vào tiểu thất dùng để nghỉ ngơi, tiết lộ chút ít manh mối liên quan đến tiền bạc đã thẩm vấn được trước đó. Nói rằng đã sai người theo manh mối đi điều tra, chắc hẳn rất nhanh sẽ có kết quả, sau đó, lại dẫn Tạ Lệ đi xem Lưu Chiếu.
Trong mật thất âm u, Lưu Chiếu nửa sống nửa chết.
Thị vệ dội một thùng nước lạnh xuống, hắn từ hôn mê giật mình tỉnh lại, Chu Cửu giả bộ thẩm vấn một hồi, Lưu Chiếu hé lộ chút ít tin tức rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Những điều này đương nhiên đều là đã thương lượng trước.
Chu Cửu là cao thủ thao túng lòng người, ngày đó đã đánh tan phòng tuyến tâm lý của Lưu Chiếu, hiện tại muốn nắm bắt, để hắn giúp diễn kịch trước mặt Tạ Lệ cũng dễ như trở bàn tay.
Tạ Nguy càng không cần phải nói, đầu đuôi ngọn ngành đều đã rõ, sau khi nhìn rõ chân tướng của nhị ca, rất sẵn lòng phối hợp với hắn bày cục phục kích.
Đều là những người nổi bật trong thành Ngụy Châu, diễn kịch lên một cái là một chín một mười như thật. Sau khi ra khỏi mật lao, Tạ Lệ lại cùng Tạ Nguy kết bạn về phủ, thăm dò hư thực. Câu trả lời của Tạ Nguy đều phối hợp với kế hoạch của Tạ Đĩnh, thậm chí còn rất nghiêm túc cùng ông ta thảo luận xem hung thủ đứng sau màn có thể là ai.
Tạ Lệ nào có thể ngờ được tam đệ đã sớm ngả về phía Tạ Đĩnh?
Tự nhiên là tin là thật.
Ngày hôm sau lại đến, mọi thứ cũng đều đâu vào đấy.
Tạ Lệ hoàn toàn yên tâm.
Sau hai ngày thẩm vấn, Lưu Chiếu đã khai ra những gì, trong lòng ông ta đã rõ ràng, nếu còn thả mặc, sợ rằng thực sự sẽ lay động đến căn cơ của ông ta. Hơn nữa, hai lần này đến mật lao, ông ta cố ý vô tình phô trương, không giống như Tạ Đĩnh giấu kín bưng, ngoài việc có Tạ Nguy làm bình phong, người biết được nơi ở của mật lao không còn giới hạn. Cho dù sự việc bại lộ, cũng có đầy chỗ để vu oan giá họa.
Ý định giết người diệt khẩu vốn đã nảy sinh trước đó, giờ đây không còn chút do dự nào nữa.
Chiều tối hôm đó, Tạ Lệ nghênh ngang đến nhà bạn cũ dự tiệc, đợi đến khi trời tối hẳn, tìm cách sai người lừa gạt Tạ Nguy dẫn theo tùy tùng đến mật lao.
Tạ Nguy vừa vào cửa không lâu, bên ngoài mật lao vang lên tiếng nổ lớn.
Đó là lôi hỏa mãnh liệt đặc chế trong quân, tuy nói uy lực còn hạn chế nhưng khi nổ lên âm thanh lại không nhỏ, bị đốt rồi ném đến cửa mật lao, chẳng mấy chốc đã khiến xung quanh bốc cháy ngút trời. Hơn nữa, tiếng nổ vang lên liên tiếp, trong chớp mắt, lại vang lên ba bốn lần. Đối với một châu thành vốn yên bình mà nói, động tĩnh như vậy, thực sự hiếm thấy và khiến người ta kinh sợ.
Lập tức có thị vệ tỏa ra xung quanh, đi tìm nguồn gốc động tĩnh.
Phòng thủ chợt nhiên sơ hở, một bóng đen lướt vào.
Những người trong mật lao cũng kinh ngạc, Tạ Nguy và Chu Cửu vội vàng dẫn mọi người đi ra, xem xét nguyên do bên ngoài. Bóng đen kia đã sớm biết được chi tiết bên trong mật lao từ chỗ Tạ Lệ, tính toán thời gian tránh người khác, nắm bắt khoảng trống chốc lát bên trong, mò đến gần Lưu Chiếu, không hề kinh động đến lính canh ở gần đó, chỉ b.ắn ra mũi kim dài tẩm độc trong ống tiêm.
Mũi kim lặng lẽ c.ắm vào cổ Lưu Chiếu đang hôn mê.
Trong hai hơi thở, đã tắt thở mà chết.
Bóng đen kia lại không hề rút lui, trơ mắt nhìn Lưu Chiếu chết, khóe môi lộ ra một nụ cười quỷ dị, cắn vỡ viên thuốc độc giấu trong miệng, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng mà tựa vào tường.
Tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, là thị vệ vội vàng trở lại vị trí.
Chu Cửu là người đầu tiên chạy đến trước cửa, nhìn thấy bóng đen đột ngột xuất hiện đang tựa vào tường, tiến lên thử, thân thể còn ấm mà hơi thở đã dứt.
Hắn cùng Tạ Nguy liếc mắt nhìn nhau, nhấc bóng đen và Lưu Chiếu lên, cùng với con cá lớn béo mập bên ngoài trói lại mang đến vương phủ.
…..
Trong Vương phủ, Tạ Lệ vừa từ tiệc rượu trở về, cố ý uống đến hơi say.
Ông ta đang chờ đợi một tin tốt lành.
Thậm chí tự cho là nắm chắc phần thắng.
Tạ Lệ tuy nửa đời chinh chiến, có uy danh hiển hách trên sa trường nhưng khi làm việc riêng lại không thích gây ra động tĩnh quá lớn. Bất luận là giao thiệp với kinh thành, hay là tính kế Tạ Đĩnh, đều cố gắng giấu kín trong bóng tối, người liên quan cũng cực kỳ ít ỏi – dù sao, thêm một người tuy có thể thêm chút sức nhưng cũng thêm một tầng rủi ro.
Ông ta xưa nay luôn theo đuổi sự ổn thỏa.
Lần này ông ta thực tế cũng chỉ dùng hai người.
Một người ở bên ngoài ném lôi hỏa mãnh liệt, mượn động tĩnh cực lớn gây ra hỗn loạn, chỉ cần có thể khiến lính canh bên ngoài lộ ra sơ hở, đủ để sát thủ thừa cơ lẻn vào là được. Chuyện này làm không khó, dù sao nơi đó là mật lao, để tránh gây chú ý, người canh gác không tính là nhiều.
Lôi hỏa mãnh liệt là thứ được chế tạo trên sa trường, nơi khác không thể thấy được, tiếng nổ kinh thiên động địa như vậy liên tiếp vang lên, mật lao không thể nào không động lòng.
Chỉ cần nhân thủ phân tán, sẽ có sơ hở để lợi dụng.
Dù Tạ Đĩnh có mặt trấn giữ, cũng có thể để sát thủ tìm được cơ hội lẻn vào.
Mà sát thủ đã định trước là có đi không về.
Kim độc bắn vào yếu huyệt, với thân thể Lưu Chiếu sau khi bị tra tấn tàn phá, tuyệt đối không thể chống đỡ nổi hai hơi thở. Để đổi lấy sự an ổn vô lo của ông ta, sát thủ cũng sẽ nhanh chóng tự sát, dù Tạ Nguy và Chu Cửu có phát hiện ra muốn ngăn cản, cũng không có bản lĩnh bắt sống được hắn. Về phần thi thể để lại, sát thủ trước khi đi đã dọn dẹp sạch sẽ manh mối, thần tiên cũng không tra ra được nguồn gốc.
Hai người phái đi đều là tâm phúc của ông ta, bản lĩnh ngàn dặm chọn một, dễ dàng sẽ không xảy ra sai sót.
Diễn biến sự việc đều như ông ta dự liệu.
Chỉ có một chuyện, Tạ Lệ không hề hay biết.
Từ hôm qua, Tạ Đĩnh đã an bài người của mình canh chừng động tĩnh ở khu vực hai dặm xung quanh mật lao, tối nay khi ông ta thiết kế lừa Tạ Nguy đến đó, Lục Khác và Từ Diệu đã đích thân dẫn người mai phục bên ngoài mật lao. Tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm mắt giám sát của Tạ Đĩnh, tên sát thủ bỏ mạng chỉ là phụ, người ném lôi hỏa mãnh liệt kia mới là con cá lớn mà Tạ Đĩnh đã tìm kiếm bấy lâu.
Người này tên là Từ Thủ Lượng, là tâm phúc của Tạ Lệ.
Ban đầu Lưu Chiếu đến sơn trại Tranh Vanh Lĩnh, chính là hắn dẫn đường, đồng thời bí mật an bài tiền bạc nuôi dưỡng thích khách các loại. Chỉ là người này tâm tư cực kỳ tỉ mỉ cơ trí, thêm vào thân hình gầy gò nhỏ bé, so với người thường nhẹ nhàng hơn nhiều, lại biết chút thuật dịch dung, hành tung cực kỳ khó dò.
Sau khi Tạ Đĩnh bắt được Lưu Chiếu, đã sai người điều tra lai lịch của Từ Thủ Lượng, nhưng người này thực sự gian trá, khi làm việc không để lại nửa điểm dấu vết, thực sự cực kỳ khó tìm.
Cũng là gần đây, hao tâm tổn trí tìm được chút manh mối đưa đến trước mặt, Tạ Đĩnh mới biết, phần lớn việc ác mà Tạ Lệ làm đều do người này nhúng tay.
Chỉ là hành tung vô cùng bí ẩn, khá là khó giải quyết.
Chuyện tối nay đối với Tạ Lệ mà nói là chuyện quan hệ đến uy tín trong quân và sinh tử tiền đồ, Tạ Đĩnh đoán chắc ông ta sẽ dùng người tin cẩn nhất, cho nên đích thân đến đây bắt con cá lớn này. Để tránh đánh rắn động cỏ, đừng nói là Lục Khác và các thị vệ, ngay cả hắn cũng bất động thanh sắc ẩn mình, đến thở cũng nín lặng đến mức cực nhẹ.
Quả nhiên, Từ Thủ Lượng lộ diện.
Ba quả lôi hỏa mãnh liệt ném ra, bên ngoài mật lao động tĩnh kinh thiên, Từ Thủ Lượng không hề chậm trễ trì hoãn chút nào, lập tức muốn rút lui.
Nhưng bản lĩnh của hắn dù lớn đến đâu, làm sao thoát khỏi được lưới trời giăng sẵn?
Một cuộc săn bắt diễn ra trong im lặng, sau khi bắt được người này, thị vệ cầm đuốc soi sáng, quả nhiên tên gia hỏa này lại ngụy trang dung mạo, một khuôn mặt vừa đen vừa gầy, cũng không biết làm thế nào mà tạo ra được nếp nhăn, nhìn thoáng qua lại không khác gì một lão tiều phu. Đợi khi lớp ngụy trang bị lột bỏ, lộ ra khuôn mặt thật, quả nhiên chính là bức họa chân dung mà Từ Thủ Lượng để lại trong quân khi xưa, không thể nghi ngờ.
Tạ Đĩnh lập tức lên đường về phủ, lại sai người đi mời các võ tướng quan trọng trong thành Ngụy Châu và các đô úy vùng lân cận, bảo Lục Khác đem chứng cứ đã thu thập được trước đó chuyển đến sảnh đường.
Đặc biệt là những người trước kia từng cùng Tạ Lệ sóng vai giết địch, đối với Tạ Lệ tâm tồn kính trọng, coi trọng tình xưa nghĩa cũ, không bỏ sót một ai.
Những người như Bùi Đề không ở Ngụy Châu, thì do con cháu mà ông ta tin tưởng thay thế.
Mọi người nghe tin triệu kiến, lập tức thúc ngựa mà đến.
Trong thời gian ngắn ngủi hai nén hương, bên ngoài vương phủ vó ngựa dồn dập, trong trắc thính bóng người lay động, hơn hai mươi vị võ tướng đều tụ tập ở bên trong, mỗi người một vẻ suy đoán ngầm sinh ra. Nhưng vì Tạ Đĩnh mặt mày lạnh lùng ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, trên bàn cố ý chồng lên mấy tập hồ sơ, đều không dám xì xào bàn tán lung tung, chỉ ngồi trên ghế, nhiều nhất là trao đổi ánh mắt.
Động tĩnh như vậy, tự nhiên truyền đến tai Tạ Lệ.
Ông ta đã liệu trước được sau khi sự việc bại lộ sẽ có động tĩnh.
Nhưng không ngờ Tạ Đĩnh lại mời nhiều người đến phủ như vậy.
Trong lòng rốt cuộc có chút bất an, ông ta khoác thêm áo ngoài, giả bộ tản bộ đi tới, hơi rượu trên người chưa tan. Vào sảnh, nhìn thấy dáng vẻ mọi người im phăng phắc, ông ta cũng đổi sang vẻ đoan trang, nói: “Ta nghe bên ngoài động tĩnh không nhỏ, còn tưởng rằng phủ có chuyện gì, đặc biệt đến xem sao. Không có chuyện gì lớn chứ?”
“Nhị thúc.” Tạ Đĩnh nhướng mày nhìn ông ta.
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén, như hai lưỡi dao sắc xé gió đâm tới.
Tạ Lệ biết rõ sau khi Lưu Chiếu bị ám sát hắn nhất định sẽ nổi giận, tuy cảm thấy ánh mắt này quá mức sắc bén nhưng vẫn chắc chắn với kế hoạch của mình, chỉ nhướng mày nhìn lại.
Tạ Đĩnh trầm giọng, “Đã đến rồi, thì vào chỗ ngồi đi.”
Nói xong, cau mày thu hồi ánh mắt.
Tạ Lệ tự nhiên sẽ không đi chạm vào vận đen của hắn, đoan trang ngồi vào ghế.
Một lát sau, Tiêu Liệt chậm rãi đến muộn.
Ông ta là lão tướng có đức cao vọng trọng nhất thành Ngụy Châu, bất luận là người trong Vương phủ, hay là binh tướng trong quân đều vô cùng kính trọng. Người lớn tuổi, chân tay đã không còn nhanh nhẹn như người trẻ, thêm vào nhà ở khá xa, đến muộn nhất. Nhưng lão nhân gia tóc bạc râu trắng, gươm báu chưa già, mấy bước đi tới, vẫn có uy thế hổ báo sinh phong.
Tạ Đĩnh xưa nay kính trọng ông, đứng dậy.
Các võ tướng đô úy còn lại cũng theo đó đứng dậy nghênh đón.
Tiêu Liệt vào sảnh chắp tay, không hề cậy vào tư lịch lão luyện mà tự cao, chỉ có chút lo lắng nói: “Vương gia đêm khuya gọi bọn thuộc hạ đến, chẳng lẽ là có chuyện khẩn cấp?”
“Có người cướp ngục, dùng lôi hỏa mãnh liệt của quân đội.”
Tạ Đĩnh trước tiên đưa ra sự việc, hướng ra ngoài vẫy tay. Tạ Nguy tiến vào đầu tiên, áo ngoài bị cháy đến hơi rách, Từ Diệu và Chu Cửu áp giải thích khách áo đen, Lưu Chiếu vào, cùng với mấy thị vệ có mặt ở mật lao cùng nhau dẫn vào. Trên người bọn họ còn vương mùi đặc biệt sau khi lôi hỏa mãnh liệt cháy, trong sảnh vô cùng rõ ràng.
Chu Cửu trước tiên chắp tay hành lễ với các vị lão tướng, sau đó giải thích: “Đêm Nguyên Tiêu, vương gia từng gặp phải thích khách tập kích, chắc hẳn chư vị đều đã nghe được tin tức.”
Lúc đó Tạ Đĩnh tuy không rêu rao, Tạ Lệ và Tạ Mạo lại tưởng rằng Tạ Đĩnh sống không lâu nữa, từng mời các võ tướng quen biết đến phủ, tin tức ít nhiều đã truyền ra ngoài.
Các lão tướng đều tự gật đầu.
Chu Cửu liền đem chuyện Tạ Đĩnh bắt được thích khách, tra ra đến đầu Tranh Vanh Lĩnh, sau đó trên đường vào kinh gặp tập kích, bắt sống Lưu Chiếu, đều nói rõ ràng. Cuối cùng, lại nói: “Đêm nay, có người dùng lôi hỏa mãnh liệt của quân đội quấy nhiễu mật lao, hắc y nhân này thừa loạn lẻn vào, bắn chết Lưu Chiếu.”
Lôi hỏa mãnh liệt là vật cơ mật trong quân đội, bị kẻ gian dùng để cướp ngục, ý nghĩa phía sau khiến người ta kinh hãi.
Dù là người sơ ý nhất cũng ngửi ra được nguy cơ.
Tiêu Liệt ngực dạ thẳng thắn, nghe vậy càng hơi biến sắc nói: “Kẻ cướp ngục này, nhất định là vô cùng quen thuộc với quân đội!”
Ông vừa mở miệng, Tạ Lệ cũng đứng lên, hơi rượu nhàn nhạt trên người chưa tan, thần sắc lại đã pha trộn sự kinh ngạc và tức giận vừa phải, “Là ai to gan lớn mật như vậy, lại dám đem thứ này đến Ngụy Châu! Người kia dụng tâm kín đáo trừ khử Lưu Chiếu, e rằng là có liên quan đến thích khách đêm Nguyên Tiêu.”
Trong lúc nói chuyện đem ánh mắt nhìn Tạ Đĩnh, giống như cùng hắn thương nghị suy đoán, trầm ngâm nói: “Mật lao địa thế bí ẩn, vốn không nên bị người ngoài biết được, chẳng lẽ…” Vẻ mặt đoan trang của ông ta hơi đổi, giọng nói cũng nhanh chóng hạ thấp, “Chẳng lẽ ta và tam đệ lui tới, vô tình bị người ta theo dõi?”
Kinh ngạc và hối hận đồng thời nổi lên, gần như có thể đánh tráo sự thật.
Tạ Đĩnh chưa từng biết, bản lĩnh diễn kịch của nhị thúc nhà mình lại còn lợi hại hơn cả đánh trận. Khó trách có thể bày ra bộ dạng anh em hòa thuận suốt mười mấy năm khiến Tạ Cổn đã khuất lòng tin tưởng tuyệt đối, giao cho ông ta quyền hành chỉ đứng sau vương vị, ngay cả hắn và Võ thị, Tạ Mạo, Tạ Tranh đều tin chắc không nghi ngờ.
Nhưng sau lưng thì sao?
Câu kết Thành vương, nuôi dưỡng thích khách, từ mười mấy năm trước đã gieo mầm mống Tạ Mạo, muốn gây chuyện ly gián trong đại phòng.
Bộ dạng hòa từ trước kia, giờ phút này nghĩ lại chỉ thấy rợn người.
Tạ Đĩnh đã dụ ông ta lộ ra tử huyệt, giờ phút này lại lười giả lả với ông ta, ánh mắt lạnh lùng trầm xuống nhìn Tạ Lệ, trong giọng nói cũng mang theo chút chế giễu, “Không cần vu oan giá họa, tam thúc sớm đã biết nơi ở mật lao, càng không có ai theo dõi các người. Tối nay là ai gây chuyện, nhị thúc chắc hẳn rõ ràng nhất.”
Lời nói vô cùng thẳng thắn, nhẹ nhàng vạch trần sự chắc chắn mưu sâu tính kỹ.
Tạ Lệ cho rằng đây là thăm dò, thần sắc không hề lay động.
Tạ Đĩnh lại đã lớn tiếng, “Đưa vào!”
Lời vừa dứt, Lục Khác áp giải Từ Thủ Lượng bị trói gô như bánh chưng nhanh chân vào sảnh, mạnh tay ném xuống đất.
Khuôn mặt quen thuộc đến cực điểm rơi vào tầm mắt, Tạ Lệ thân thể chao đảo, cuối cùng kinh hãi thất sắc.