Bị Triệu Phong khéo léo từ chối, Trương Tinh Di yên lặng cúi đầu, không muốn Triệu Phong thấy mình rơi lệ, hai vai cũng run lên nhè nhẹ.
Triệu Phong thấy Trương Tinh Dị như vậy, bất đắc dĩ thở dài, thật ra Trương Tịnh Dị là một cô gái tốt, dung mạo xinh đẹp, con người cũng rất đơn thuần, không giống như mấy cô gái ham vật chất như bây giờ! Chỉ tiếc là Triệu Phong không thể đón nhận tình cảm này, cho dù là cô gái thế nào, thì cũng phải có tình cảm mới được.
Nếu Triệu Phong đã không có cảm giác gì với cô gái này thì anh sẽ không dễ dàng đồng ý ở bên nhau hay là hứa hẹn gì đó, vì nếu đã hứa thì anh nhất định sẽ làm được, cho dù phải trả giả bằng cả tính mạng.
Im lặng một lúc lâu, hai mắt Trương Tinh Di đỏ bừng, vẫn đong đầy nước mặt: “Xin lỗi, để anh chê cười rồi! "
Triệu Phong nhàn nhạt cười, không nói gì, bởi vì anh biết đây là chuyện nhất định phải trải qua, cho nên Triệu Phong sẽ không cảm thấy đau lòng, do dự không quyết đoán chỉ khiến Trường Tịnh Di càng lún sâu hơn thôi.
Đúng lúc này, trong nhà hàng đột nhiên truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con, bởi vì âm thanh rất lớn nên có rất nhiều người chủ ý.
Lúc này, nhiều người lộ ra vẻ mặt không vui, rõ ràng bọn họ cảm thấy bực bội vì tiếng khóc đó.
Mà mẹ đứa bé là người rất hiểu chuyện, vừa dỗ đứa bé lại vừa liên tục xin lỗi mọi người.
Điều này khiến cho nhiều người thông cảm, không có nhìn về bên đó nữa.
Thế nhưng, trong xã hội này không phải ai cũng có thể thấu hiểu.
Khi tiếng khóc nỉ non của đứa bé lại một lần nữa truyền tới, người đàn ông vừa mới được nhận chức kia vô cùng không kiên nhẫn đi về phía hai mẹ con nói: "Ôn chết mất, cô có thể mau chóng bảo nó im miệng lại được không, nếu không thì màu rời đi đi! Đừng có ở đây quấy rầy chúng tôi dùng bữa nữa!" Người mẹ không tức giận, ngược lại nhìn người đàn ông với vẻ mặt có lỗi: “Xin lỗi, ngại quá, tôi đã cố gắng dỗ nhưng hiện giờ bên ngoài còn đang mưa nên không tiện gọi xe, lát nữa ngớt mưa tôi sẽ đưa con đi ngay!" Người đàn ông thấy thái độ của người mẹ, cho rằng cô ấy là người dễ bắt nạt, lại càng thêm kiêu căng ngạo mạn nói: “Tôi nói cho cô biết, đây là nhà hàng chứ không phải nhà cô, mọi người tới đây là để ăn cơm, nếu cô không thể khiến nó im Phong thì đừng có trách tôi không khách khí!”
“Thật sự xin lỗi, tôi sẽ nghĩ cách, ngại quả, xin lỗi!
Người mẹ vừa nói vừa vỗ về đứa bé, hy vọng có thể dùng cách này để đứa bé bớt khóc.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, nói với bố mình ở bên cạnh: “Bố, loại người như thế này thật là phiền phức, ăn một bữa cơm cũng không yên, vẫn không đi thì con nhất định sẽ cho cô ta biết thế nào là lễ độ.
”
Người bố lúc này vẻ mặt cũng rất đắc chí, vô cùng tự hào vì hành động này của con trai: “Con trai, ăn cơm đi đã! Đừng để loại người như vậy ảnh hưởng đến tâm trạng, hiện giờ con là người của tập đoàn Phi Vũ, đừng có đánh mất thân phận minh với loại người như vậy!”
Người mẹ dường như dùng hết mọi cách mới có thể khiến đứa mẹ yên lặng, giờ phút này, người mẹ vã đầy mồ hôi, chuẩn bị đặt đứa bé vào nồi để tiện ăn chút đồ ăn.
Thế nhưng người mẹ vừa đặt đứa bé vào nồi, tiếng khóc thất thanh lại một lần nữa vang lên.
Người đàn ông kia đã không thể nhịn nổi, lại một lần nữa đứng dậy đi tới trước mặt người mẹ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc thôi, có phải con cô sắp chết rồi không?" Một người mẹ nghe được người khác nguyền rủa con mình như vậy, cho dù có tốt tính đến đâu cũng không thể nhịn được.
“Anh muốn làm gì, nó chỉ là một đứa bé mà thôi!" Người mẹ nói với vẻ mặt tức giận.
Sau đó tiếng khóc của đứa bé lại càng lớn hơn, người mẹ đành phải cúi người tiếp tục dỗ dành.
Khi người mẹ đang khom lưng dỗ đứa bè, người đàn ông đột nhiên giơ chân đá vào người người phụ nữ.
Nếu không phải cô ấy phản ứng nhanh nhạy, đôi tay sẽ va phải xe nôi, với sức lực như vậy chắc chắn sẽ khiến nồi lật, một khi nôi lật, chắc chắn sẽ gây ra tổn thương không hề nhỏ với đứa bé.
“Vì sao anh lại muốn đánh người chứ!”
Người mẹ đứng dậy, tức giận nói với người đàn ông.
“Nó làm ồn, ảnh hưởng đến tôi dùng bữa, đánh mẹ con cô thì sao chứ, cô là cái thá gì đâu?" Người đàn ông khinh thường nói.
“Tôi!
tôi nói cho anh biết, anh muốn gây sự ở đây, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Người mẹ nói.
“Ha ha.
.
”
Người đàn ông khinh thường cười lạnh một tiếng, chỉ vào đứa bé nói: "Tưởng tôi sợ sao? Tôi nói cho cô biết, tôi là người của tập đoàn Phí Vỹ, cho dù có báo cảnh sát thì sao chứ? Bây giờ tôi cho cô thời gian ba giây, hoặc là mang đứa bé cút đi, hoặc là báo nó câm miệng lại!”
Trong ba giây phải khiến đứa bé yên Phong, mà hiện giờ bên ngoài mưa to như vậy, nếu đi ra ngoài, đứa bé nhất định sẽ bị cảm.
Vẻ mặt người mẹ có chút hoảng loạn, không biết người đàn ông này muốn làm gì, chỉ có thể đứng chắn bảo vệ trước nôi.
“Anh!
anh đừng có mà làm bậy, nếu con tôi bị thương, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Người mẹ nói.
Người đàn ông trẻ cao ngạo, vừa mới gia nhập tập đoàn Phi Vũ, lúc này trong lòng vẫn đầy kiêu ngạo.
Nghe thấy câu nói này, anh ta càng thêm giận dữ, nói: “Tôi ngược lại muốn xem xem có lợi hại đến đâu mà dám hù dọa tôi đấy, cô có biết giờ tôi có địa vị gì ở Giang Nam không?" Người đàn ông nói rồi trực tiếp giơ tay túm lấy tóc người mẹ, muốn kéo cô ấy ra.
A!
anh buông tôi ra!”
Người mẹ bị kéo tới nỗi đau da đầu, nhưng vẫn cố gắng dùng thân thể chắn trước xe nôi, đôi tay lại không có chút dấu hiệu nào muốn buông ra.
Thân là một người mẹ, cô ấy tình nguyện để mình bị thương cũng tuyệt đối không cho phép người đàn ông này xúc phạm đến con mình.
Lúc này, nhân viên phục vụ của nhà hàng đã đi tới, thấy người đàn ông động tay động chân như vậy, vội vàng khuyên bảo: “Thưa anh, mong ánh bình tĩnh, một chút, đừng làm loạn ở đây, sẽ không tốt cho cả hai đâu!”
Người đàn ông trừng mắt liếc nhìn người phục vụ, tức giận nói: "Cút! Một nhân viên phục vụ nhỏ bé mà cũng dám quản tôi à? Dám xen vào chuyện của người khác, có tin là tôi sẽ khiến cô mất việc không, mau cút đi cho tôi.
”
Người phục vụ biết nhà hàng này có nhiều người của tập đoàn Phi Vũ, hơn nữa vừa rồi cô ấy cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa người đàn ông này và bố mình, hiện giờ địa vị của anh ta ở tập đoàn Phi Vũ không thấp, nếu anh ta thật sự ra tay, e là sẽ dễ dàng khiến mình mất việc! “Thưa anh!
hay là để tôi khuyên họ rời đi, anh buông tay ra trước đã!”
Người phục vụ nhìn hai mẹ con lại không đành lòng, nên vẫn kiên nhẫn khuyên nhů Thế nhưng người đàn ông kia rõ ràng không chịu từ bỏ, nếu không cho người mẹ một bài học thì không chịu dừng lại.
"Lời nói của tôi còn chưa rõ ràng đúng không, tôi bảo cô cút”
Người đàn Ông âm hiểm, lạnh lùng nhìn người phục vụ, nói với giọng lạnh lẽo.
Đùn lúc này, người mẹ lại mở miệng nói: “Anh!
anh buông tôi ra, đứa bé khóc nhiều quá bị sặc rồi, cầu xin anh buông tôi ra!”
Lúc này tiếng khóc của đứa bé đúng là có chút kỳ lạ, âm thanh nỉ non đã kèm theo những tiếng thở hổn hển.
.
Danh Sách Chương: