Không có thực lực thì đừng ra vẻ.
Đồng nghiệp nam của Lâm Nhược Nhược này là một ví dụ về việc ra vẻ không bị hãm hại.
Hắn khinh thường ai, cũng không nên khinh Triệu Phong.
Người lợi hại như công tử đây, há có thể để người tùy ý bỡn cợt hay sao!
"Cái này...!cho tôi món salad này đi." Đồng nghiệp nam do dự nói với người phục vụ.
Chỉ một bữa tối đã khiến anh ta tiêu mất nửa năm tiền lương cộng với tiền thưởng của mình, từ giờ anh ta đành tự phải tiết kiệm.
"Món salad có vị gì? Cậu đến nhà ăn Quy Tộc mà chỉ gọi món salad thôi à?"
Triệu Phong cười khẩy hỏi
"Ai bảo vậy! Đưa một chai nữa cho tôi...!một chai.." Nam đồng nghiệp của Lâm Nhược Nhược suýt nữa không thể nhịn được, nhưng hắn vẫn cắn răng nuốt lại lời
Hắn vẫn uống rượu Nima.
Đắt một chút thì không có tiền trả,mà rẻ một chút lại thấy thật mất mặt.
Khó nhỉ!
"Cho một cốc nước sôi loại hảo hạng!"
"Ôi, thưa ngài, ở đây chúng ta không có nước đun sôi loại hảo hạng ạ.
Người phục vụ cố nín cười
Nước đun sôi loại hảo hạng? Lại còn làm trò như vậy nữa, muốn lên mặt cũng đừng làm ra vẻ như thế chứ.
Đó là sự nhỏ giọt sắt!
Ngay cả người phục vụ cũng thấy xấu hổ thay anh ta.
" Ngài có muốn một ly soda không?"
"Tùy cô thể cũng được.
Gã nam đồng nghiệp đỏ mặt.
Ngay lập tức, gã nam đồng nghiệp bắt gặp ánh mắt của Triệu Phong,miễn cưỡng giải thích: "Tôi ăn chay,vả lại gần đây tôi đang giảm cân, không ăn thực phẩm nhiều calo nữa.Món salad và nước soda rất ngon, lại tốt cho sức khỏe"
Khóe miệng Triệu Phong hơi nhếch lên, cười lạnh lùng.
Hắn ta có khi nặng vài cân, anh bất giác nhìn.
Giảm cân cái gì, chỉ là kiếm cớ cho xong.
Cứ phải miễn cưỡng giải thích, thật nực cười
Hà cớ gì hai má béo phính?
Triệu Phong lắc đầu
Hôm nay, trước mặt Lâm Nhược Nhược gã đồng nghiệp này làm ra vẻ có tiền, hắn phải mất 1 khoản tương đối rồi.
Nói đến đấy, đáng ra anh nên cảm thấy may mắn
Các nhà hàng phương Tây tầm trung thế này thực sự không hề đắt
Mặc dù đó là loại rượu đắt nhất trong nhà hàng này, nhưng nó chỉ có thể được coi là tầm trung trong thế giới rượu vang.
Nếu muốn thưởng thức một chai Conti hoặc Lafite Rothschild,coi như anh sẽ phải bỏ ra tiền lương 1 năm của mình
Lâm Nhược Nhược tai nghe mắt thấy, chứng kiến cảnh tên đồng nghiệp của mình bị Triệu Phong cho 1 số trong lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Về mối quan hệ, dĩ nhiên, cô thân với Triệu Phong.
Đối với đồng nghiệp, là ngày đầu tiên nhận chức nên nhất định tình cảm còn chưa thân thiết.
Gã đồng nghiệp kia tưởng rằng nếu hôm nay hắn mời, hắn sẽ tiếp cận được Lâm Nhược Nhược.
"Hôm nay xem như là tôi hết đạn rồi! Nhưng lại thu được thành quả lớn, không trừng tối nay Lâm Nhược Nhược có thể được nhận! Có điều, gã đàn ông bên cạnh cô ấy lòng dạ hẹp hòi, đi ăn với phụ nữ lại không tranh trả tiền, loại người này chắc chắn cả đời sống một mình! "
Gã đồng nghiệp thầm mỉa mai,coi như là một sự an ủi cho số tiền đã bỏ ra của mình
Thế nhưng, trong suốt bữa ăn, Lâm.
Nhược Nhược và Triệu Phong liên tục rắc cẩu lương.
Hai người ngồi sát nhau, vai kề vai, cử chỉ thân mật.
Tuy không có hành động quá thân mật, nhưng hai người luôn hướng mắt nhìn nhau luôn có vị trí của đối phương trong lòng
Nhất là Lâm Nhược Nhược, đôi mắt cô sáng và đẹp, dường như chỉ để mắt tới Triệu Phong.
Chứng kiến cảnh này, gã đồng nghiệp cảm thấy mình như người thừa!
Bữa ăn kiểu Tây này, coi như uổng phí rồi!
Mười giờ tối, Triệu Phong cùng mọi người rời khỏi nhà hàng.
Triệu Phong vẫy một chiếc taxi,anh định đưa Lâm Nhược Nhược về nhà trước.
Tới lúc chào tạm biệt, anh vuốt mái tóc mềm mại của cô nhẹ nhàng dặn dò: "Nếu em gặp bất cứ rắc rối gì trong đơn vị, hãy lập tức gọi cho anh nhé, đừng ngại"
Lâm Nhược Nhược ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm nghị nói: "Được rồi, em sẽ cố gắng nỗ lực, làm việc chăm chỉ "
Cô coi Triệu Phong là mục tiêu phấn đầu của mình, cố gắng cải thiện năng lực bản thân, quyết định sau khi thu hẹp khoảng cách với Triệu Phong nhất định sẽ tỏ tình với anh ấy.
Sau khi đưa Lâm Nhược Nhược về nhà an toàn, Triệu Phong về nhà riêng trên núi Vân Thủy.
Mọi người xung quanh đều không biết rằng nơi ở của anh ta là ngôi biệt thự sang trọng và xa hoa bậc nhất ở thành phố Bình An.
Công việc bí mật của Triệu Phong vẫn tiến triển tốt
Ngoài việc chú ý tới việc riêng của mình,hàng xóm địa phương cũng giúp anh giữ bí mật này.
Chí ít, giờ vẫn chưa phải là lúc tiết lộ.
Trước khi rời thành phố Bình An, Triệu Phong không muốn vì danh tính của mình mà gây ảnh hưởng đến tiến trình hoàn thành nhiệm vụ
Ngày hôm sau, Triệu Phong đến công trường xây dựng từ sớm để kiểm tra tiến độ công việc của Đỗ Thiên Lượng
Đỗ Thiên Lượng của bây giờ, đã ngoan ngoãn nghe theo Triệu Phong.
Mọi mệnh lệnh, yêu cầu của Triệu Phong,anh ta đều dăm dắt nghe theo
Tên đầu đất như hắn ta, được huấn luyện qua bàn tay ma thuật của Triệu Phong,cũng sớm mà phát triển cơ bụng.
Người Đỗ Thiên Lượng đầm đìa mồ hôi,hắn vừa nghỉ được năm phút.
Hắn ngồi trên mặt đất bụi bặm, chẳng còn kiêng nể đến hình tượng ông chủ thứ hai nhà họ Đỗ
Triệu Phong gật đầu hài lòng.
Vào thời điểm đó, đường Fighter sắp được thay da đổi thịt, việc đào tạo trên công trường xây dựng đã thấy được hiệu quả
"Kế hoạch tái sửa chữa lại công trường xây dựng có tiến triển rất tốt.
Đỗ Thiên Lượng, tôi hỏi cậu,giờ cậu có hạnh phúc không?
Triệu Phong đứng trước mặt Đỗ Thiên Lượng nhìn xuống anh ta.
Đỗ Thiên Lượng túm lấy tay áo, lau đi những giọt mồ hôi lăn dài trên má,không do dự đáp: "Hạnh phúc! Bây giờ tôi rất hạnh phúc!"
Đỗ Thiên Lượng hắn làm sao dám nói từ "không", làm chân cu-li ở công trường tuy mệt một chút, nhưng tốt hơn là không tự chủ được bản thân
Thực ra, trong lòng Đỗ Thiên Lượng rất biết ơn Triệu Phong Thời gian này, cuối cùng hắn cũng giảm được cân, trước kia dùng mọi cách cũng không thể giảm được lạng nào, còn giờ thì mặc kệ!
Đây quả thực là công việc vất vả, nhưng so với trước đây, Tinh thần của con người đã thay đổi hoàn toàn.
"Hạnh phúc là tốt, cậu thể hiện được đấy.
Tôi tặng cho cậu một cái tên, Cẩu Đản.
Cậu thấy sao?" Triệu Phong hướng nhìn Đỗ Thiên Lượng.
"Hay! Nghe hay đấy! Tôi thích tên này!" Đỗ Thiên Lượng vội vàng gật đầu.
"Đợi anh trai cậu được xuất viện, tôi cũng tặng cho anh ta một biệt danh.
Hai cậu có thể ghép thành một "
"Anh tôi nhất định sẽ thích nó!"
Vẫn trong câu nói đó, Đỗ Thiên Lượng không dám nói hắn không thích, bởi nếu làm Triệu Phong không bằng lòng, đó sẽ là ngày tận thế!
Ngay sau đó, một chiếc Hummer H2 bước vào công trường,đỗ xịch trước mặt Triệu Phong và Đỗ Thiên Lượng.
Bụi bay lên từ vòng quay của bánh xe Hummer tạo ra lớp "sương mù dày đặc" xung quanh.
Khi ấy, không biết vì sao, bầu trời không chút gió, nhưng từng lớp bụi bị thổi bay bởi luồng không khí vô hình.
Không có hạt bụi nào vương trên quần áo Triệu Phong, cả người vẫn sạch sẽ tinh tươm.
Không ai khác nhận thấy sự thay đổi nhỏ này.
Lúc ấy họ chỉ thấy rằng, từ chiếc Hummer H2 bước xuống là người đàn ông một mắt.
Đó chính là Đỗ Thiên Minh, ông lớn nhà họ Đỗ.
Đỗ Thiên Lượng hét lên: "Anh, hôm nay anh được xuất viện rồi sao?"
"Đúng rồi, Thiên Lượng, ông nội nói với anh rằng em đang ở công trường ban đầu anh không tin.
Em nói anh nghe xem,làm thể nào mà em ăn mặc luộm thuộm như này? Đỗ Thiên Minh ngạc nhiên hỏi.
"Haha, không sao đâu,em thấy bây giờ rất ổn" Đỗ Thiên Lượng chân thành nói.
Có chuyện gì ạ? Ông cả ngày vẫn quét đường sao.
"Em nhìn bộ dạng của em bây giờ đi, thật mất mặt nhà họ Đỗ!" Đỗ Thiên Minh quát em trai mình, rồi quay lại nhìn Triệu Phong.
Hắn và Triệu Phong mặt đối mặt nhau, sắc mặt lặng trầm như nước: "Nghiệt súc! Cậu tiêm nhiễm vào đầu em tôi bùa mê gì thế? Hôm nay Đỗ Thiên Minh tôi đã xuất viện,cái chết của cậu tới rồi, những gì tôi
đã bị lấy đi tôi nhất định sẽ lấy lại tất cả! "
Khi Đỗ Thiên Minh bị mù mắt trái, anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Đỗ
Hơn nữa, hắn vẫn không phục Triệu Phong,luôn nghĩ cách trả thù sau khi hắn được xuất viện.
"Nghiệt súc! Quỳ xuống!"
Trong ánh mắt Triệu Phong,quét một đường sát khí
Anh ấy đếm trên đầu ngón tay,Đỗ Thiên Minh vội vã quỳ xuống trước mặt Triệu Phong.
Danh Sách Chương: