Ban đêm không trăng gió lạnh, trong lãnh cung chỉ có một cây nến chập chờn ở trong gió, để lộ ra người trong phòng còn chưa có đi ngủ.
Chỉ là cây nến soi sáng bóng dáng bên trong nhà không chỉ có một mình Lam Bán Hương cô đơn, mà là nhiều hơn một bóng đen cao lớn.
Đây là có chuyện gì?!
Lam Bán Hương rất muốn mở miệng hỏi, nhưng cố áp nghi vấn ở đầu lưỡi, chỉ là lạnh lùng trừng to mắt mà nhìn nam nhân mặt không biểu cảm trước mắt.
Vốn cho là ban ngày mình đóng cửa ở trước mặt của hắn, sẽ làm người nam nhân này giận đến mấy ngày không thấy, lại không nghĩ rằng buổi tối liền nhìn thấy hắn xuất hiện.
"Uống hết nó."
Ánh mắt của Lam Bán Hương rơi vào phía trên chất lỏng khả nghi trong chén kia, mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, tình huống bây giờ nhìn như thế nào cũng rất giống Vương đang ban thưởng rượu độc cho phi tử thất sủng.
"Chia tay thì chia tay, ngươi có cần thiết độc chết ta hay không? Cái gọi là dễ hợp dễ ly, nếu như chán ghét người tình cũ ta đây làm trở ngại ngươi trái ôm phải ấp mà nói, thả ta trở về, hoặc là thả ta xuất cung, dù gì cũng nể tình cuộc sống ngọt ngào chúng ta từng có trước kia......"
"Uống vào!" Tát Cách Hán không để ý tình cảm và thể diện mà ra lệnh.
"Ngươi thật lòng lang dạ sói như vậy? Ngay cả đường sống cũng không cho ta?"
Làm sao nàng sẽ yêu một nam nhân lòng dạ độc ác như vậy? Không ngờ tin tức xã hội giết người yêu cũ thường thấy, cũng sẽ xảy ra ở trên người mình......
Tát Cách Hán không có trả lời, ánh mắt cao thâm khó lường thẳng tắp nhìn chăm chú vào nàng, giống như nàng cỡ nào oan uổng hắn, hắn bị cỡ nào thiên đại uất ức.
Buồn cười! Người ăn vụng không phải là hắn ư! Người đánh nàng vào lãnh cung cũng không phải là hắn ư!
Nàng nâng lên chén kia, uống một hớp, một luồng khí nóng cứ như vậy xông tới, khiến trong đầu của Lam Bán Hương lập tức quên hai chữ lý trí này.
"Thân thể rất nóng sao? Rất khó chịu sao?" Tát Cách Hán lẳng lặng ngồi ở đó, giọng nói lạnh lẽo vô tình, nhưng đáy mắt ẩn chứa nóng bỏng lại làm cho Lam Bán Hương cảm thấy một hồi da đầu tê dại.
"Ngươi cho ta uống cái gì?"
"Xuân dược."
"Cái gì?!"
"Ta muốn để cho ngươi tự mình nếm thử cảm thụ của ta, để cho ngươi tự mình thể nghiệm khổ sở ta thừa nhận, để cho ngươi hiểu khó chịu khi thân bất do kỷ."
"Nhanh một chút cho ta thuốc giải."
"Thuốc giải của ngươi chính là ta."
"Hèn hạ!"
Tát Cách Hán chậm rãi cởi áo khoác trên người, lộ ra một chút cảnh xuân, đối với nàng lúc này là tràn đầy kích thích trêu đùa và hấp dẫn.
Lam Bán Hương nhìn khóe miệng hắn nâng lên nụ cười tà ác, hiểu hắn là muốn trả thù nàng, làm sao nàng có thể để cho hắn được như ý đây?
Nhưng...... Hai chân của nàng lại không tự chủ được chậm rãi đến gần hắn.
Không! Đừng!
Biết rất rõ ràng không thể, nhưng thân thể của nàng lại giống như lửa, như thế nào cũng không khống chế được.
Nàng mở to hai mắt, không thể tin được chính mình thế mà lại giống như một con ác lang, cứ như vậy nhào tới hắn —— giống như đầu của nàng và thân thể của là tách rời, mà nàng giống như là nhìn một "chính mình" khác!
Nàng không thể tin được mình lại có thể xé rách quần áo của nam nhân, sau đó liều chết gặm cắn ở trên người hắn.
"Ta...... Ta nóng quá...... Cho ta...... Ta không chịu nổi......"
Nàng nghe được mình, rên rỉ cầu khẩn, thân thể lửa nóng không ngừng cọ xát ở trên người hắn, động tác dáng vẻ như vậy làm cho khó chịu của nàng giảm bớt rất nhiều, thậm chí cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng mà hắn thế nhưng lại vô tình đẩy ra nàng, "Bây giờ ngươi biết trúng xuân dược căn bản là cảm giác thân bất do kỷ đi?"
Lam Bán Hương không có đứng vững, ngã ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, nàng không có lập tức đứng dậy, bởi vì nàng cũng rất kinh ngạc mình thế mà lại sẽ làm ra chuyện mới vừa rồi.
"Ta nghĩ muốn......"
Nhưng mà bị hắn đẩy ra chỉ đổi lấy một chút xíu thời gian tỉnh táo, chớp mắt một cái, xuân dược trong cơ thể lại lần nữa tàn sát bừa bãi, không ngừng phá hủy lý trí của nàng.
Nàng lại lần nữa không để ý dè dặt đánh về phía hắn, giống như mèo con chỉ muốn chủ nhân trìu mến liếm bắp đùi của hắn, nhưng hắn thế nhưng lại lãnh khốc vô tình trừng mắt nhìn nàng, không có dấu hiệu muốn giúp nàng.
"Van cầu ngươi......" Khổ sở bởi vì thân thể như lửa đốt, khổ sở bởi vì muốn hắn mà không có được, khổ sở bởi vì chính mình cảm thấy uất ức, khiến từng hạt nước mắt không ngừng lăn xuống.
Nàng không để ý xấu hổ liếm ở trên cơ thể cứng rắn của hắn, như một kỹ nữ đê tiện nhất cầu khẩn hắn, càng cầu khẩn, nước mắt của nàng càng tràn lan càng thêm vội vàng.
"Tát Cách Hán...... Ta không chịu nổi......" Nàng ôm chặt lấy thân thể của mình, mãnh liệt run rẩy giống như là độc phát muốn hít thuốc phiện.
Đột nhiên, nàng bị người hung hăng kéo tóc, sau đó bị đẩy ngã ở trên giường lạnh băng.
Nam nhân ghê tởm! Thế nhưng lại thô bạo đối đãi nàng như vậy.....