• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Cách Nhĩ và Mạc Phi trở về từ biệt thự.

Emma trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, mọi người liền nói với bà mọi chuyện đã xong xuôi rồi, không cần lo.

Emma lúc này mới yên tâm được phần nào, mang ba đứa nhỏ vào bếp làm điểm tâm.

An Cách Nhĩ ngồi trên ghế sô pha, dựa vào Mạc Phi nghỉ ngơi.

Mạc Phi để An Cách Nhĩ tựa vào ngực mình, cùng nhau xem tin tức trên máy tính bảng.

An Cách  Nhĩ đột nhiên phát biểu cảm tưởng, “Phát minh vĩ đại nhất của con người chính là tạo ra giấy và thuật in ấn, nhưng một chiếc máy tính bảng đã phủ định văn minh bốn ngàn năm của con người.”

Mạc Phi nhẹ nhàng sờ An Cách Nhĩ, “Nhưng chữ viết vẫn tồn tại, coi như là xem báo đi.”

“Không giống.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Thái độ lúc trước của con người đối với chữ viết là kéo dài và mở rộng, còn bây giờ thì biến thành phá hủy và tái tạo. Chữ viết vốn là nền tảng của suy nghĩ, thông qua suy nghĩ, đưa chữ viết lên mặt giấy, cuối cùng mới tiến hành truyền bá, mỗi tin tức đều phải trải qua thời gian mới lắng đọng lại, còn bây giờ…”

An Cách Nhĩ gõ gõ máy tính bảng, “Bọn họ ngay cả bàn phím còn bỏ đi, nói một câu, chữ viết sẽ hiện trên màn hình, ấn một cái là gửi, thế giới này không còn công lý nữa mà!”

Mạc Phi nhẹ vuốt mái tóc của An Cách Nhĩ, an ủi tên nhóc bảo thủ cố chấp này.

An Cách Nhĩ vươn tay ôm cổ Ace đang đưa tới cọ cọ, nắm cái tai của nó, “Nhớ những ngày thư từ vẫn còn phổ biến ghê.”

Mạc Phi khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ, “Gửi email tiện lợi hơn.”

An Cách Nhĩ nhắm mắt lại, “Anh nghĩ đi, mặt giấy thô ráp, bút lông ướt mực, bởi vì không thể xóa và sửa hay cắt bỏ, cho nên mỗi một chữ viết ra đều phải rất cẩn thận. Dùng cục chặn giấy đặt lên bức thư, dùng bút lông chấm vào mực, mỗi một chữ viết ra đều phải suy xét cẩn thận, mỗi chữ đều thuộc về chính mình. Viết xong hai lá thư, dùng một vài từ cổ, cuối cùng viết một câu hứa hẹn ân cần thăm hỏi, gấp thư lại, bỏ vào phong thư, cẩn thận in con dấu và chu sa. Đưa cho người đưa thư, họ sẽ trèo non lội suối đưa bức thư tới tay người mình muốn gửi. Đối phương sẽ cất giữ nó, ngay cả con cháu của họ cũng có thể đọc được, cảm nhận tình cảm ngày xưa của cha mẹ ông bà mình! Chứ không phải một bức thư như bây giờ muốn xóa thì xóa muốn giữ thì giữ!”

Mạc Phi sờ sờ tóc An Cách Nhĩ, cúi đầu hôn lên trán hắn một cái.

An Cách Nhĩ nhìn hắn, “Anh không phát biểu ý kiến gì sao?”

Mạc Phi cười, “Em nói cái gì cũng đúng hết.”

An Cách Nhĩ chọt chọt Mạc Phi, “Không có nguyên tắc!”

Mạc Phi gật đầu, “Ừ.”

An Cách Nhĩ nhìn nụ cười ‘ngàn ý trăm thuận’ của Mạc Phi, vô cùng hài lòng.

Hai người lại tiếp tục dựa vào nhau xem tin tức.

“Lạc Lâm mất tích có rất nhiều báo đưa tin, còn vô cùng được chú ý.” Mạc Phi nói, “Thật ra đó là điều tốt của báo mạng, ít nhất mọi người có thể lựa chọn tin mình muốn xem, chứ không phải báo giấy bị hạn chế. Nếu là lúc trước, tin Lạc Lâm mất tích có lẽ chỉ được một khung nhỏ như miếng đậu hủ, mọi người sẽ không chú ý. Thời đại tự mình thông báo, tự mình lựa chọn đã tới, hủy diệt chính là quyền uy, giải phóng sức sáng tạo của bản thân, cơ hội của mọi người sẽ ngang bằng nhau.”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, “Cái này là phản bác lý luận của tôi?”

Mạc Phi lắc đầu không hề nghĩ ngợi, tiếp tục hôn hắn một cái, “Tất cả những gì em nói đều đúng, An Cách Nhĩ, em là một họa sĩ cảm tính.”

Cảnh này vừa lúc lọt vào tầm mắt của hai chú cháu Mạc Tần và Mạc Tiếu, Oss và Cửu Dật nhìn hoài riết rồi quen.

Mạc Tiếu câm lặng, “Hai người bọn họ cứ ngọt ngào mãi như vậy không chán sao?”

Thẩm Tuyển vừa thu dọn đồ đạc xong đi vào, hỏi Mạc Tần, “Anh ở đây thêm vài ngày hay về với tôi?”

Mạc Tần cảm thấy có ở đây thì cũng chỉ khiến An Cách Nhĩ ghét bỏ chứ chẳng làm được việc gì, “Về đi.”

Thẩm Tuyển gật đầu, định gọi cho trợ lý chuẩn bị máy bay, chợt nghe An Cách Nhĩ lên tiếng, “Cái người mang danh nghĩa chú hai làm giám hộ của Mạc Phi về trước đi, Thẩm Tuyển ở lại, có một số chuyện cần nhờ anh giúp.”

Thẩm Tuyển lập tức cúp điện thoại, hỏi An Cách Nhĩ, “Tôi ngủở khách sạn hay ở phòng cho khách?”

“Ở bên nhà tôi có dư phòng.” Oss chỉ căn nhà kế bên.

Mạc Tần nhìn Thẩm Tuyển, chỉ chỉ vào mình, “Tôi mới là ông chủ.”

Thẩm Tuyển nhìn hắn một lát, trả lời, “Nhưng mà An Cách Nhĩ là ân nhân của tôi.”

Mạc Tần bất đắc dĩ, hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu cần hắn ở lại làm gì? Muốn đi kiện tụng?”

An Cách Nhĩ điều chỉnh tư thế, hỏi Thẩm Tuyển, “Lúc học đại học, coi như cũng từng phụ giúp bên kiến trúc đúng không? Thành tích cũng tốt nữa.”

Thẩm Tuyển gật đầu, “Ừ. Tôi rất thích kiến trúc, cũng rất thích vẽ…” Nói xong lại xoay đầu nhìn mấy bức tranh của An Cách Nhĩ, “Có điều cũng may năm đó chọn luật chứ không chọn kiến trúc, nếu không chắc ko đủ màu để xài quá.”

An Cách Nhĩ nhìn hắn, “Ý anh ám chỉ thiên phú của bản thân có hạn?”

Thẩm Tuyển gật đầu.

“Ừm…” An Cách Nhĩ ngồi dậy, “Anh có tác phẩm nào không? Có thể cho tôi xem không?”

“A, được.” Thẩm Tuyển lấy di động ra, bên trong hình như có chứa mấy tác phẩm ngày xưa của hắn, đưa cho An Cách Nhĩ xem.

An Cách Nhĩ nhướn mày, “Nga, chủ nghĩa giải kết cấu.”

Thẩm Tuyển gật đầu, “Năm đó tôi theo chủ nghĩa giải kết cấu tới si mê hồ đồ.”

An Cách Nhĩ tiếc nuối, “Tiếc là anh không tiếp tục đi sâu vào nó.”

Thẩm Tuyển kinh ngạc, “An Cách Nhĩ, ý cậu là tôi có thiên phú?”

“Có thiên phú không hẳn đều là thiên tài.” An Cách Nhĩ bắt chéo chân, “Có rất nhiều họa sĩ, nhà văn đến từ những giai cấp khác nhau, cũng từng làm những nghề nghiệp khác. Căn cứ theo thống kê, có rất nhiều tác giả thành công đều xuất thân từ nông dân. Thiên phú chỉ là trời ban cho một linh cảm nào đó thôi, chứ không phải tất cả, giống như ngón tay của thượng đế chỉ cần chạm vào thôi, anh đột nhiên từ người không có thiên phú trở thành một người được trời ban cho cái gọi thiên phú.”

Mạc Tiếu cầm ly cacao nóng, ôm Mạc Dịch cả người dính đầy một mì đặt lên đùi, đút nó uống cacao, “Ông trời cho tùy tiện vậy sao? Nói có liền có?”

“Dù sao tôi vẫn luôn cho là vậy.” An Cách Nhĩ gật đầu, xem tiếp tranh của Thẩm Tuyển, thuận tay lấy tờ giấy trên bàn, ghi một cái tên và một dãy số, đưa cho Thẩm Tuyển.

Thẩm Tuyển cầm lấy, nhìn thấy An Cách Nhĩ ghi cho mình một cái tên nước ngoài và một số điện thoại, có chút khó hiểu, “Đây là…”

“Bậc thầy vĩ đại nhất về chủ nghĩa giải kết cấu, cũng là một nhà kiến trúc danh tiếng.” An Cách Nhĩ ngẩng đầu, cưởi tủm tỉm nói, “Anh gọi điện cho ông ấy, nói với ông ấy anh là một người thích chủ nghĩa giải kết cấu, là tôi đề cử tới. Ông ấy có đi giảng dạy ở mấy trường đại học, anh có thể tới nghe, còn có thể tìm ông ấy đi uống trà, ông ấy là một người rất hài hước.”

Thẩm Tuyển có chút kích động.

Mạc Tiếu không rõ lắm, nâng cằm hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, anh ghét Mạc Tần như vậy, mà Thẩm Tuyển với Mạc Tần là cùng một loại, sao anh lại đối xử tốt với ảnh thế?”

Mạc Tần đỡ trán.

An Cách Nhĩ tựa như còn rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, cuối cùng đáp, “Trên đời này không phải con Husky nào cũng đáng yêu… phải xem cảm nhận thế nào.”

“Phốc!” Oss ngồi uống trà bên cạnh nhịn không được cười, phun hết trà trong miệng ra. Hắn phát hiện ra Mạc Tần ở đây rất có lợi, An Cách Nhĩ sẽ đem hết tinh lực đi ăn hiếp hắn chuyển sang hết cho Mạc Tần. Mà bởi vì An Cách Nhĩ là người có sức khỏe yếu, tinh lực có hạn, cho nên sau khi tra tấn Mạc Tần xong sẽ không còn sức tra tấn Oss nữa.

Thân Nghị nhìn hai đứa song sinh luôn ở trong bếp phụ Emma tới thất thần.

Tôn Kỳ huých nhẹ Thân Nghị, “Đội trưởng, chú chủ động chút đi!”

Thân Nghị gãi gãi đầu, “Khụ khụ!”

An Cách Nhĩ liếc Thân Nghị, “Tôi ủng hộ chú, chú sẽ làm Emma hạnh phúc.”

Thân Nghị có chút xấu hổ, vì thế chuyển đề tài về vụ án, “An Cách Nhĩ, hung thủ sát hại Lạc Lâm là ai?”

An Cách Nhĩ nghe xong, bình tĩnh trả lời, “Biến thái.”

“Nhìn ra rồi.” Oss và Eliza chia nhau bánh hạnh nhân, hắn thuận tiện sờ sờ mấy con sóc con, “Biến thi thể thành như thế quả là đáng sợ.”

“Tại sao hiện trường lại quá sạch sẽ? Không có máu, chẳng lẽ không phải hiện trường đầu tiên?” Tôn Kỳ tò mò, “Kẻ bắt chước nói hắn canh chừng biệt thự, nếu như có người trộm chuyển thi thể vào thì sao hắn lại không phát hiện ra?”

“Đúng vậy!” Thân Nghị cũng gật đầu, “Hắn đưa vụ án cho cậu, chứng tỏ hắn cũng bó tay?”

An Cách Nhĩ dựa vào lòng Mạc Phi, nghe mọi người hỏi nhưng không trả lời.

Lúc này, Viney bưng khay bánh ra, khuôn mặt đỏ bừng chạy tới trước mặt An Cách Nhĩ, “An An, em làm bánh gừng nướng, anh ăn không?”

An Cách Nhĩ cầm một cái lên nhìn, “Hình gấu rất dễ thương.”

Viney càng thêm đỏ mặt.

An Cách Nhĩ cắn một cái, gật đầu, “Ngon! Thiên tài!”

Viney vui mừng bỏ chạy.

Mọi người ngồi nhìn nhau — Tại sao chỉ có An Cách Nhĩ có? Bọn họ tàng hình hết rồi hả?

Oss cũng không hiểu, lên tiếng hỏi An Cách Nhĩ, “Mấy đứa nhóc đó rốt cuộc thích cái gì ở cậu?”

An Cách Nhĩ nhai bánh, đắc ý.

Thân Nghị bọn họ cũng bó tay, quay lại bàn luận về vụ án, Mạc Tần đi xem giá sách của An Cách Nhĩ, phát hiện có mấy bức phác họa đã được ký tên, “Tôi lấy ra xem được không?”

An Cách Nhĩ nhún vai, ý bảo — Cứ xem.

Mạc Tần rút một văn kiện ra, bắt đầu lật xem.

Phần lớn những bản phác họa của An Cách Nhĩ đều là những hoạt động hằng ngày, có vài bức vẽ bằng bút chì, ngoại trừ hoàn mỹ ra thì không thể dùng từ nào khác để hình dung.

Mạc Tần nhịn không được hỏi, “Vậy thiên phú của cậu là gì? Cũng là đột nhiên mà có?”

An Cách Nhĩ đang xem nội dung tin tức trong máy tính bảng, lầm bầm nói, “Là di truyền, không phải thiên phú, mấy cái trời sinh gì đó nhất định có liên quan tới gien, là tổ tiên ban cho, không mấy liên quan tới bản thân.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tiêu hóa lời nói của An Cách Nhĩ… Hình như đúng là thế thật.

An Cách Nhĩ nằm tới chiều, không tra tư liệu thì cũng nằm ngủ trong lòng Mạc Phi.

Đợi ăn cơm xong, trời cũng đã tối, trăng cũng đã lên. Đêm nay vừa lúc trăng rằm, trên bầu trời có một vòng sáng… Không biết có phải do gần đây có sương mù hay không, từ xa nhìn lại, ánh trăng hiện lên một màu gỉ quỷ dị.

An Cách Nhĩ đứng lên, “Có thể đi rồi.”

Thân Nghị bọn họ liền lấy xe, chạy tới biệt thự.

Lần này, Mạc Tần và Mạc Tiếu bọn họ không đi, mà ở nhà với Emma, dù sao bọn họ cũng không phải cảnh sát, không hề có tí hứng thú với hiện trường vụ án. Hiện trường vụ án đó có cái gì đẹp, nhìn nhiều quá lại gặp ác mộng.

An Cách Nhĩ và Mạc Phi bọn họ chạy tới biệt thự của Lạc Lâm, phát hiện bên ngoài có không ít phóng viên đang đứng.

Phóng viên vô cùng mẫn cảm với tin tức, hẳn là độ mẫn cảm không khác gì cá mập đối với máu! Nhiều ngày trôi qua không có tin tức, mọi người cũng cảm thấy Lạc Lâm lành ít dữ nhiều. Mà đột nhiên lại có cảnh sát bao vây biệt thự, người bên giám định thì ra ra vào vào, hoàng tuyến phong tỏa xung quanh, không cần hỏi cũng biết đã có chuyện!

Các phóng viên đã chuẩn bị xong bài viết, giờ chỉ còn chờ cảnh sát nói đây là mưu sát hay tự sát mà thôi.

An Cách Nhĩ bọn họ tiến vào biệt thự, nước chảy trên đất cũng đã được lau sạch, mọi người dọc theo cầu thang lên thẳng lầu hai.

Lại một lần nữa nhìn thấy hiện trường vụ án, mọi người đột nhiên hiểu được câu nói, “Phải chờ đến tối, khi mặt trăng ló dạng, hiện trường vụ án mới hoàn chỉnh.” của An Cách Nhĩ là có ý gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK