Mọi người trợn mắt há miệng, lúc này chợt nghe tiếng bật công tắc vang lên.
Mạc Phi bấm công tắc đèn ở trên tường.
Ánh đèn bật sáng, căn phòng trở lại hiện trạng như buổi sáng. Còn những mảnh thi thể vừa nãy, chắp vá với nửa phần của thi thểở trên sô pha, cảm giác… như là một trò ảo thuật.
Thân Nghị nghĩ một hồi, ông bước tới chỗ lúc nãy nhìn thấy một mảnh thi thể, phát hiện một bàn tay, đặt trên đế cắm nến, quét sơn, dung hòa với mọi thứ xung quanh, làm cho người ta không biết đây là tay thật hay là chỉ một tác phẩm nghệ thuật?
Thân Nghị vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ, nó phát ra tiếng ‘cốc cốc’, không mềm, xem ra là đồ trang trí.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, lại xoay đầu nhìn thi thể ngồi trên ghế. Vấn đề bây giờ là, thi thể này nhìn như nửa người nửa gỗ, nhưng mặt cắt vẫn tương đối hoàn chỉnh, chỗ nối không hề có chút vết tích nào, có thể làm được tới trình độ này sao?
“Tên biến thái kia dùng thi thể như một bức tranh?” Oss cảm thấy thật khó tin, “Vậy sao còn ra tay ác như vậy làm gì? Dùng gỗ điêu khắc là được mà? Còn có thể dùng triển lãm được nữa, sao năm nay có nhiều tên bị thần kinh vậy?”
An Cách Nhĩ quan sát hiện trường, hỏi Oss, “Lúc trước có từng xảy ra vụ nào giống thế này chưa?”
Oss lắc đầu, “Không có, nếu có đã tìm cậu rồi.”
An Cách Nhĩ vuốt cằm, đi xung quanh như là xem chi tiết.
“Mạc Phi, tắt đèn đi.” An Cách Nhĩ dừng lại, yêu cầu Mặc Phi tắt đèn.
Mạc Phi tắt đèn.
An Cách Nhĩ đứng giữa căn phòng, nhìn xung quanh, cuối cùng gật đầu, “Bật đèn.”
Mạc Phi bật công tắc, Thân Nghị hỏi An Cách Nhĩ, “Có manh mối gì?”
“Đây là một tác phẩm sao chép.” An Cách Nhĩ chậm rãi nói.
“Sao chép?” Mọi người kinh ngạc.
“Ừ.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Đại khái là thông qua hình chiếu rồi dựng lại bức tranh, sau đó mới chỉnh sửa cho hoàn chỉnh.”
Nói xong, An Cách Nhĩ bước tới bên bàn, cầm nĩa lên, cạy nửa bên gỗ của thi thể…
Ngoài dự đoán của mọi người — Bên trong không phải gỗ, An Cách Nhĩ chỉ cạy ra lớp gỗ mỏng bên ngoài, bên trong là nửa còn lại của Lạc Lâm.
“Là được gắn vào?” Mọi người kinh ngạc.
“Lớp phủ rất đặc biệt, từ hoa văn cho tới nước sơn.” An Cách Nhĩ lấy lớp gỗ ra, cẩn thận nghiên cứu.
“Nga… Thì ra là gắn vào chứ không phải xẻ người ra làm hai.” Oss đã cân bằng lại được một chút, “Hèn chi không thấy máu.”
“Không có máu, cũng không dính màu sơn.” An Cách Nhĩ vuốt cằm.
“Cũng đúng, nếu vẽở đây thì xung quanh phải dính đầy sơn mới phải.” Mạc Phi gật đầu.
“Sao lại chết?” An Cách Nhĩ hỏi Thân Nghị.
“Sau khi pháp y chuẩn đoán thì là do trúng độc.” Thân Nghị đang nói thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
“Alo?” Thân Nghị bắt máy, “Thật sao? Được, chúng tôi tới ngay.”
“Có chuyện gì vậy?” Tôn Kỳ tò mò hỏi.
Thân Nghị nhìn mọi người, “Tìm ra hung thủ rồi.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng sờ cằm, “Ồ…” một tiếng.
“Là nhiếp ảnh gia của cô ta.” Thân Nghị nói, “Tôi phái người đi hỏi người đại diện của Lạc Lâm, hắn nói Lạc Lâm đang quen với một nhà nhiếp ảnh nổi tiếng, nhưng tên đó lại bắt cá hai tay. Sau đó bị Lạc Lâm phát hiện, hai người gây một trận ầm ĩ, cuối cùng phải chia tay, Lạc Lâm từng uy hiếp bạn gái của hắn, còn nói muốn hủy cả sự nghiệp của hắn.”
Oss nhíu mày, “Cho nên tên nhiếp ảnh đó giết Lạc Lâm… còn sử dụng thủ đoạn này?”
Thân Nghị nói, “Vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng mà tìm thấy bằng chứng phạm tội trong nhà hắn, còn có rất nhiều bản thiết kế liên quan, cuối cùng… tên nhiếp ảnh gia đó đã thừa nhận mình phạm tội.”
“Oa…!” Oss kinh ngạc, “Nhân chứng vật chứng có đủ hết luôn!”
Tất cả mọi người xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ không tỏ thái độ gì, chỉ nhún vai, từ chối cho ý kiến.
“Vậy…” Oss hỏi An Cách Nhĩ, “Chúng ta có đi hỏi tên hung thú đó chút không?”
An Cách Nhĩ không nói gì thêm, chỉ gật đầu.
Thân Nghị và Oss cùng xuống lầu, Tôn Kỳ cũng muốn đi theo nhưng lại thấy An Cách Nhĩ đứng im không nhúc nhích.
“An Cách Nhĩ?” Tôn Kỳ hỏi, “Cậu không về cảnh cục với chúng tôi à?”
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Không có gì, mọi người đi trước đi.”
“Nga…” Tôn Kỳ mơ hồ cảm thấy An Cách Nhĩ có chuyện gì đó, liền hỏi, “Cậu không đi sao?”
“Tôi đi dạo vài vòng đã.” An Cách Nhĩ chắp tay ra sau, nhìn trái nhìn phải, tựa như đang tìm vật gì đó.
Tôn Kỳ nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi gật đầu, Tôn Kỳ liền chạy đi.
Mạc Phi luôn theo sát An Cách Nhĩ, đối phương nhìn đâu thì hắn nhìn đó.
An Cách Nhĩ vẫn đang tìm cái gì đó…
Cuối cùng Mạc Phi phải lên tiếng hỏi, “An Cách Nhĩ, em tìm cái gì vậy?”
An Cách Nhĩ sờ cằm, giơ hai ngón tay, “Hai món đồ khác nhau!”
“Là hai món gì?” Mạc Phi hỏi, “Anh tìm giúp em.”
“Một là di động.” An Cách Nhĩ nói, “Hai là áo khoác.”
“Áo khoác?” Mạc Phi có chút không rõ, “Dạng nào?”
“Loại áo choàng tàng hình như trong Harry Potter.” Câu trả lời của An Cách Nhĩ làm Mạc Phi dở khóc dở cười.
Mạc Phi hoang mang nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Mạc Phi, anh nghĩ hung thủ giết chết Lạc Lâm chính là tên nhiếp ảnh gia đó sao?”
“Ừm… Nếu nói về cảm giác thì không giống.” Mạc Phi thành thật lắc đầu.
“Tại sao?”
“Cảm giác quá đơn giản!” Mạc Phi có chút bất đắc dĩ, “Bố trí hiện trường hoành tráng, nhưng vụ án lại được phá quá dễ dàng, cảm giác rất quỷ dị. Tên nhiếp ảnh đó giữ nhiều đồ như thế, giống như sợ người ta không biết mình là hung thủ vậy.”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, lên tiếng, “Thật ra hung thủ vẫn chưa đi.”
Mạc Phi sửng sốt nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ chỉ chỉ xuống đất, “Hung thủ vẫn còn ở trong biệt thự này.”
Mạc Phi bước lại gần, “An Cách Nhĩ, lúc nãy sao em không nói với Oss…”
An Cách Nhĩ sờ cằm, “Nhưng tôi chưa tìm được.”
“Không tìm được hung thủ?!” Mạc Phi hỏi, “Hắn trốn ở đâu?”
“Không.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Hung thủ thì tôi tìm ra rồi, nhưng hung khí thì chưa tìm ra, với lại hắn mặc cái áo kia sẽ tránh được tai mắt của mọi người, áo choàng tàng hình.”
“Cậu tìm ra hung thủ rồi?!”
Lúc này chợt nghe tiếng Oss vang lên bên cạnh, Mạc Phi và An Cách Nhĩ xoay đầu lại đã thấy hắn vọt tới.
Mạc Phi khó hiểu, “Anh không đi thẩm vấn tên nhiếp ảnh đó sao?”
“Tôi nghi nghi sao á.” Oss bất mãn nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu biết hung thủ sao không nói, để thoát thì biết làm sao?”
An Cách Nhĩ lắc đầu, “Trốn không thoát đâu.”
“Cậu bắt được rồi?” Oss dâng trào cảm xúc, “An Cách Nhĩ! Cậu càng ngày càng giỏi nha, ở đâu thế?”
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm Oss thật lâu, sau đó lên tiếng, “Ở đây.”
Oss sửng sốt, Mạc Phi cũng bắt đầu cảnh giác hơn, nhưng lại chẳng cảm nhận được có gì khác thường, nếu có nguy hiểm thì hắn đã nhận ra rồi.
“Hắn ở đâu?” Oss nhìn căn phòng được trang trí phức tạp, có rất nhiều rèm cửa dài tới sát đất, “Ngụy trang thành đồ điêu khắc để trốn hả?”
An Cách Nhĩ bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay chỉ thi thể ngồi trên ghế, “Hung thủở đó.”
Oss và Mạc Phi đều sửng sốt.
Oss kinh ngạc hỏi, “An Cách Nhĩ, ý cậu là Lạc Lâm tự sát?”
An Cách Nhĩ gật đầu rồi lại lắc đầu, “Ừ, có thể nói vậy, nhưng cũng không thể nói vậy.”
Oss phát điên, “An Cách Nhĩ! Cậu nói tiếng người được không! Làm ơn!”
An Cách Nhĩ nói, “Cô ta giết một người sau đó tự sát.”
“Cô ta giết ai?” Oss không hiểu.
“Cũng ở đây, thi thể anh cũng vừa nhìn thấy ban nãy rồi.” An Cách Nhĩ chỉ chỉ các góc được che giấu trong căn phòng, cùng với phần chân tay bị cắt lẫn vào đồ trang trí, “Ở trên có sơn huỳnh quang, rất dễ tìm.”
Oss há miệng, “Không phải bằng gỗ hả…”
An Cách Nhĩ lắc đầu, “Đã trải qua xử lý cả rồi, bên ngoài là thạch cao, khi người ta gõ lên sẽ thấy cứng.”
Oss há to miệng nhìn An Cách Nhĩ, ý nói — Tôi cần lời giải thích!
An Cách Nhĩ tiếp tục tìm kiếm, bỗng nhiên hắn chỉ vào tấm thảm đặt dưới ghế sô pha, “Mạc Phi, rút nó ra!”
Mạc Phi rút ra, đưa cho An Cách Nhĩ.
Oss nhìn nhìn, chỉ là một tấm thảm xám lớn, bên trong có mấy xoắn đen nhỏ, hoa văn là những ô vuông bất quy tắc.
“Cái này là gì?” Oss không hiểu.
“Đồ tàng hình.” An Cách Nhĩ nói với Oss, “Gọi vài cảnh viên vào đây.”
Oss lập tức gọi vài cảnh viên vào, An Cách Nhĩ, Mạc Phi và Oss, đứng trên ban công lầu hai, ở dưới là hồ bơi, mặt đất được tráng men sứ.
Một cảnh viên cầm thảm chạy xuống, sau đó ngẩng mặt nhìn Mạc Phi bọn họ.
An Cách Nhĩ nói, “Trùm thảm lên người, đi ra cửa.”
Cảnh viên liền gật đầu, sau khi trùm thảm lên thảm, cảnh viên đó bước ra cửa… Cùng lúc đó đã xảy ra một chuyện kì lạ — Không nhìn thấy cảnh viên đó nữa!
“Á…” Oss kinh ngạc, xoa xoa hai mắt, nhìn thật kỹ. Thì ra trong bóng đêm, màu sắc của gạch men sứ với hoa văn giống y như đúc tấm thảm. Vì thế khi khoác tấm thảm lên và đi, thảm và men sứ như hòa làm một. Từ lầu hai nhìn xuống sẽ không thấy rõ, nói chi là kẻ bắt chước nhìn từ tuốt đằng xa.
“Nga!” Oss bừng tỉnh, “Thì ra là đánh lừa thị giác?!”
An Cách Nhĩ cười cười.
“An Cách Nhĩ!” Oss khó hiểu, “Nếu dùng cách này thì ai cũng có thể vào gây án được! Vậy thì sao lại nghi ngờ Lạc Lâm tự sát? Còn giết một người khác nữa?”
An Cách Nhĩ nhìn xung quanh, nói với Oss, “Bảo bên pháp chứng phái người sang đây làm phản ứng Luminol.”
Oss sửng sốt, “Làm ở đâu?”
An Cách Nhĩ chỉ bể bơi, “Thoát hết nước, làm ở đáy hồ!”
Theo lời An Cách Nhĩ, Oss cho người thoát hết nước trong hồ… Một lúc sau, cảnh viên xuống đáy hồ làm phản ứng Luminol.
Phạm vi phun Luminol càng ngày càng rộng, miệng của Oss cũng càng ngày càng há to hơn… Chờ phun xong, mọi người nhìn lại… Vết máu ánh huỳnh quang lấm tấm trên mặt đáy, gần như trải rộng cả bể bơi, trong đầu xuất hiện cảnh giết người máu me, Oss thật sự có chút buồn nôn.
“Sao lại như vậy…” Oss kinh hãi.
An Cách Nhĩ nói, “Lạc Lâm ở đây, thực thi giết người phân thân.”
“Còn tên nhiếp ảnh gia?” Oss hỏi An Cách Nhĩ.
“Ừm… Tác phẩm tuyệt vời chúng ta thấy trên người Lạc Lâm chính là bản phác thảo của hắn, vẽ rất khá, rất có hồn, cho nên tìm thấy công cụở nhà hắn cũng không có gì lạ. Thiết lập kết cấu trong phòng cũng là ý kiến của hắn, nhưng người làm là Lạc Lâm, cho nên bức tranh là sao chép, không có thần. Nói cách khác, phương pháp là do tên nhiếp ảnh gia kia nghĩ ra, còn làm là Lạc Lâm.”
Mạc Phi nhíu mày, “Lạc Lâm giết cô gái nọ, có khi nào là bạn gái mà tên nhiếp ảnh gia đó chọn không? Cũng chính là tình địch của cô ta?”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Ừ, chắc là không sai.”
“Còn tên kia thừa nhận làm gì?” Oss cảm thấy thật khó tin.
“Lý do có thể nằm trong chiếc di động.” An Cách Nhĩ nói.
Oss lập tức bảo cảnh viên đi tìm di động của Lạc Lâm.
“Lạc Lâm là vì trả thù tên nhiếp ảnh cho nên sau khi giết người liền tự sát, do đó giá họa được cho hắn?” Mạc Phi nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cái này là hợp lý, cảm thấy quá khó tin, cho dù Lạc Lâm có yêu tên kia tới đâu thì cái này cũng quá tiêu cực rồi.
An Cách Nhĩ gật đầu, “Cho nên, chân đạp hai cái thuyền mà còn đạp trúng một cái vô cùng cực đoan… thì đó là chuyện vô cùng nguy hiểm! Đùa cái gì cũng được nhưng đừng bao giờ đùa giỡn chuyện tình cảm, không biết cách đùa thì ngay cả tính mạng cũng không giữ được.”